Sự việc xảy ra đột ngột, lại trùng hợp vào thứ hai, đa số nhân viên công tác của tổ tiết mục đều có mặt tại hiện trường.
Hơn nữa thời điểm xe cứu thương chạy đến, tình trạng Tang Kiều thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Chờ Dịch Sở và vài người khác lên xe đi bệnh viện cùng Tang Kiều, không bao lâu sau nhân viên công tác còn lại với người phụ trách nền tảng cũng vội vã chạy tới.
Mà mọi người, đều vì một câu của Phó Hành Chu.
Lâm vào quỷ dị yên tĩnh.
Trong bầu không khí hít thở không thông, người đầu tiên lên tiếng là bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Ông nhìn Phó Hành Chu trước, rồi xác nhận lại với Dịch Sở: "Người nhà bệnh nhân mà lúc nãy anh bảo đang trên đường tới có phải vị này không?"
Dịch Sở cũng lén lút liếc nhìn sắc mặt Phó Hành Chu một cái, vì mạng nhỏ của mình mà đổ mồ hôi hột, điên cuồng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đây là chồng của bệnh nhân. Hai người lãnh chứng rồi, ngài yên tâm! Tôi làm chứng!"
Hứa Kỳ Nhiên: "??"
Hứa Kỳ Nhiên sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng hỏi.
Liền thấy vị bác sĩ già khẽ gật đầu, nói với Phó Hành Chu và Hứa Kỳ Nhiên: "Nếu vậy thì hai người đi theo tôi."
Bên trong phòng cấp cứu có trang bị đầy đủ thiết bị cấp cứu và theo dõi tình trạng của bệnh nhân.
Sau khi Phó Hành Chu ký xong, bác sĩ lại đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu.
Ước chừng qua hơn một giờ nữa.
Cánh cửa nặng nề trước phòng cấp cứu đẩy ra.
Tang Kiều thở oxy, gắn giám sát điện tâm đồ và sóng não nằm trên giường rốt cuộc cũng được đẩy ra ngoài.
Bởi vì vừa mới tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện.
Quần áo ban đầu của Tang Kiều phải thay hết, giờ trên người chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mà bệnh viện cung cấp.
Sọc xanh trắng.
Vải trông không dày lắm.
Vì Tang Kiều mặc đồ bệnh nhân nên khi nằm trên giường bệnh được đẩy ra, cả người mỏng manh giống như tờ giấy.
Phó Hành Chu muốn bước tới giường bệnh của Tang Kiều.
Nhưng chưa đi được hai bước đã bị y tá cạnh giường cản lại.
Trên người y tá còn đang mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang chuyên dụng phẫu thuật: "Người nhà chờ ở bên ngoài. Hiện tại bệnh nhân cần được cách ly trong phòng ICU, tạm thời cấm thăm."
Đây là vì tận lực tránh cho Tang Kiều tiếp xúc với môi trường vi khuẩn, y tá và vài bác sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh đi.
Phó Hành Chu bị ngăn tại chỗ, trơ mắt nhìn giường bệnh Tang Kiều càng ngày càng xa.
Mà người kia nằm trên giường bệnh vô cùng an tĩnh.
Cậu không nhúc nhích, ngay cả lồng ngực dường như cũng không thấy phập phồng chút nào.
Phó Hành Chu chỉ có thể hỏi y tá, trong giọng nói không kìm được căng thẳng: "Em ấy bây giờ thế nào rồi? Sao lại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt?"
Y tá này đã làm việc ở khoa cấp cứu bốn, năm năm, thấy qua vô số người nhà bệnh nhân, cảm thấy Phó Hành Chu nói chuyện không dễ nghe cho lắm, ngay cả câu chào hỏi cũng không có.
Hơn nữa cô cũng tham gia toàn bộ cuộc cấp cứu vừa rồi, có chút mệt mỏi.
Vì vậy mở miệng cũng không khách khí lắm: "Bệnh nhân bị suy tim nên cần theo dõi ICU tiên tiến, qua được đêm nay mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, người nhà chuẩn bị tâm lý."
Sắc mặt Phó Hành Chu thay đổi ngay tại chỗ: "Cô nói cái gì?!"
Khí tức xung quanh Phó Hành Chu giống như đột nhiên bao phủ một tầng băng lạnh lẽo, sau đó kết lại thành dao đâm ra ngoài.
Giọng điệu hắn ngược lại chậm hơn lúc nãy, thanh âm cũng hòa hoãn nói: "Cô lặp lại lần nữa."
Ở đây không ai hiểu Phó Hành Chu hơn Dịch Sở.
Người anh họ này của hắn đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ thiên phú thương nghiệp rất cao, càng dựa vào huyết khí từ trong xương cốt.
Dịch Sở sợ Phó Hành Chu động thủ tại chỗ, vội tiến lên ngăn cản, miễn cưỡng gật đầu với y tá: "Xin lỗi, cô đi trước đi. Chúng tôi nói chuyện với bác sĩ chủ trị là được."
Y tá sửng sốt một chút.
Lúc nãy cô vội vàng đi ra, cũng không kịp thấy rõ người nhà bệnh nhân.
Nhưng cô nhận ra Dịch Sở.
Vì thế y tá theo bản năng nhìn kỹ lại người bị Dịch Sở ngăn phía sau, lập tức ngây người: "Anh, ngài là......"
Y tá mới nói một nửa ——
Liền dọc theo khoảng cách giữa Phó Hành Chu và Dịch Sở thấy được viện trưởng cùng mấy người phó viện trưởng của bệnh viện đa khoa đi đến.
Y tá: "......"
Y tá trực tiếp bị dọa choáng váng, giọng nói bắt đầu phát run: "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Phó tiên sinh! Tôi không thấy......"
Sự chú ý của Phó Hành Chu căn bản không đặt trên người y tá nên không để ý hành động của cô.
Thấy giường bệnh Tang Kiều sắp rẽ vào góc liền nhanh chóng theo sau.
Dịch Sở kéo y tá lại, lắc đầu với cô, an ủi cười nói: "Đừng sợ, chỉ là anh ấy quá lo lắng thôi, giờ đừng nói là tìm cô gây phiền toái, có khi anh ấy còn chả nhớ trông cô như thế nào ấy chứ."
Y tá: "......"
Cảm ơn ngài.
Thật không biết là nên cao hứng hay khóc thút thít tự an ủi nữa.
Giường bệnh của Tang Kiều một đường đẩy vào ICU.
Phó Hành Chu đứng ngoài phòng bệnh ICU, cách lớp kính trong suốt nhìn người đang nằm bên cạnh máy thở.
Đêm qua.
Người kia vừa mới cự tuyệt ước định dành trọn cả đời còn lại với hắn.
Mà hôm nay.
Lại đem chính mình vào bệnh viện.
Viện trưởng hơn 50 tuổi dẫn theo mấy phó viện trưởng bước chân vội vàng rốt cuộc cũng đuổi kịp Phó Hành Chu, bác sĩ chủ trị cấp cứu cho Tang Kiều vừa nãy cũng bị gọi lại đây.
Viện trưởng đã lén hỏi qua bác sĩ về tình trạng của Tang Kiều, lúc này giọng điệu lo lắng đề phòng: "Phó tổng...... Là như thế này, tình huống Tang tiên sinh tương đối đặc thù. Thân thể này của cậu ấy...... Lần trước ngài cũng biết rồi, các chức năng trong cơ thể vốn dĩ đều đã...... Đương nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cậu ấy!"
Viện trưởng lau mồ hôi trên trán: "Chúng tôi đã liên hệ chuyên gia các bệnh viện gần đây để cùng hội chẩn...... Chỉ cần đêm nay Tang tiên sinh có thể bình an qua khỏi, chúng tôi nhất định bảo đảm rằng Tang tiên sinh có thể khỏe mạnh xuất viện!"
Tầm mắt Phó Hành Chu cách một tấm cửa kính trong suốt, thanh âm bình tĩnh nói: "Đêm nay?"
Viện trưởng vội vàng: "Đêm nay chúng tôi cũng đã bảo chủ nhiệm các khoa đến, cho dù...... Tang tiên sinh có xảy ra tình huống ngoài ý muốn, chúng tôi cũng nhất định cố gắng hết sức."
Hành lang bên ngoài ICU cực kỳ yên tĩnh.
Viện trưởng dường như sợ Phó Hành Chu lại nói ra mấy câu muốn mạng người, thần kinh phá lệ căng thẳng.
Tuy nhiên, sau khi trầm mặc thật lâu.
Phó Hành Chu đột nhiên nói: "Dùng thuốc quá liều, là thuốc gì?"
Viện trưởng vội vàng nháy mắt ra hiệu với bác sĩ chủ trị cho Tang Kiều.
Bác sĩ chủ trị cũng không khéo đưa đẩy, mặc dù biết thân phận Phó Hành Chu nhưng không hề có thái độ nịnh hót: "Tôi không phải chuyên gia khoa thần kinh, không thể phán đoán loại thuốc cụ thể. Tiền sử dùng thuốc hướng thần của bệnh nhân là tôi căn cứ vào vị trí thương tích trên cơ thể để suy đoán."
Bác sĩ dừng một chút: "Ngài là người nhà trực tiếp của bệnh nhân, hiểu biết đối với bệnh của bệnh nhân lại không bằng người đại diện. Dùng thuốc gì còn phải đi hỏi, xin lỗi, Phó tiên sinh, thứ cho tôi không trả lời được."
Viện trưởng: "......"
Viện trưởng đứng bên cạnh sắc mặt cứng đờ, nhìn qua như hận không thể khâu miệng bác sĩ kia lại, vội vã tiến lên một bước: "Phó tổng, bác sĩ bên chúng tôi nói chuyện không tốt lắm, ngài......"
"Là vấn đề của tôi, là tôi không đủ hiểu rõ em ấy."
Phó Hành Chu ngắt lời viện trưởng.
Sau đó quay sang cúi đầu thật sâu với bác sĩ kia.
Phó Hành Chu lại đứng thẳng người: "Vô cùng cảm ơn ngài đã cứu vợ của tôi. Chờ em ấy bình phục xuất viện, tôi sẽ tự mình đến nhà ngài cảm tạ"
Bác sĩ chủ trị: "......"
Viện trưởng: "......"
Mọi người: "......"
Từ buổi chiều đến hoàng hôn.
Lại từ hoàng hôn đến tận tối muộn.
Không gian bệnh viện yên tĩnh, nhưng văn phòng các bác sĩ quanh phòng chăm sóc đặc biệt vẫn sáng đèn.
Có thể do áp suất quanh người Phó Hành Chu quá thấp, vậy nên không ai dám lảng vảng trong khu vực bán kính 5 mét lấy hắn làm trung tâm.
Chỉ có hắn an tĩnh ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh trầm mặc chờ đợi.
Trong phòng ICU cũng có ánh đèn ấm áp.
Qua tấm kính, có thể thấy những đường cong khác màu biến đổi trên máy theo dõi.
Và Tang Kiều nằm ở giữa phòng.
Suốt đêm.
Từ mười giờ cho đến nửa đêm.
Từ nửa đêm thẳng đến ba giờ sáng.
Từ ba giờ sáng đến năm giờ.
Trời bắt đầu hửng sáng.
Tư thế Phó Hành Chu vẫn chưa thay đổi.
Đèn phòng bác sĩ đã tắt.
Là bác sĩ chủ trị đầu tóc hoa râm kia, vì phải thức suốt một đêm nên sắc mặt bây giờ có chút tiều tụy.
Ông mặc áo blouse trắng đi ra, đến bên người Phó Hành Chu, vỗ vai hắn: "Chúc mừng anh, Phó tiên sinh. May mắn là tình trạng của bệnh nhân đã ổn định rồi."
Viện trưởng cũng dẫn theo lãnh đạo lớn nhỏ trong phòng viện trưởng từ suốt đêm qua đến chúc mừng Phó Hành Chu.
Sau đó nhóm bác sĩ đã chiến đấu suốt đêm bắt đầu đi ăn cơm.
Cách một hành lang, lại có thể lần nữa nghe được tiếng ồn ào náo động bên kia tòa nhà bệnh viện.
Phó Hành Chu rốt cuộc cũng đứng dậy khỏi ghế dài, cơ thể ngồi cả đêm có chút không linh hoạt.
Hắn đến gần cửa sổ phòng bệnh ICU kia.
Muốn ngắm kỹ Tang Kiều của hắn.
Không biết qua bao lâu.
Một người khác cũng đứng cạnh cửa sổ.
Trên người người nọ còn mặc bộ đồ áo sơmi quần dài lúc chạy vội tới ngày hôm qua.
Giống như Phó Hành Chu, nhìn vào trong một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Hẳn là còn có lưu luyến, cho nên mới không đi thôi."
Sắc mặt Phó Hành Chu lạnh vài phần.
Hứa Kỳ Nhiên chuyển tầm mắt, đưa cốc sữa đậu nành nóng trong tay cho Phó Hành Chu: "Phó tổng uống sữa đậu nành không? Ẩm thực bình dân đấy, một tệ năm một cốc."
Phó Hành Chu rũ mắt liếc nhìn cốc sữa đậu nành.
Cốc nhựa trong suốt dùng một lần, mặt trên được bịt kín bằng tấm nilon dẻo có in hình hoạt hình buồn cười cho trẻ em, toàn thân trên dưới đều lộ ra hương vị không tốt cho sức khỏe.
Phó Hành Chu lắc đầu: "Không cần, Hứa tiên sinh khách khí."
Hứa Kỳ Nhiên dường như đã sớm đoán trước rằng Phó Hành Chu sẽ từ chối, cũng không bận tâm lắm.
Hắn cắm ống hút vào cốc.
Uống hai ngụm rồi đột nhiên mở miệng nói: "Thực ra Tang Kiều rất thích uống cái này. Lần đầu tiên gặp cậu ấy, tôi mời cậu ấy một cốc, khi đó giá một cốc chỉ có một tệ thôi. Sau đó tôi hỏi cậu ấy muốn cùng tôi ký hợp đồng công ty, về sau ra mắt làm minh tinh không."
Hơi thở cả người Phó Hành Chu như đình trệ một giây, sau đó đột nhiên nhìn về phía Hứa Kỳ Nhiên.
"Phó tiên sinh, với thân phận này của ngài, chắc là đã tra qua tư liệu về Tang Kiều rồi. Cảm thấy bối cảnh cậu ấy không tốt lắm, có phải không?"
Hứa Kỳ Nhiên cười, "Bỏ học sơ trung, làm việc vặt, không qua trường lớp, cũng không có văn hóa."
Đáy mắt Phó Hành Chu hiện lên một tia tức giận khó thấy: "Tôi chưa bao giờ để ý đến quá khứ của em ấy."
"Nhưng cậu ấy để ý."
Hứa Kỳ Nhiên lắc sữa đậu nành trong cốc, "Phó tổng, anh biết khi đó Tang Kiều làm công việc gì không?"
Phó Hành Chu gắt gao mím môi thành một đường thẳng, rất lâu cũng không nói gì.
Hứa Kỳ Nhiên tiếp tục nói: "Năm đó cậu ấy còn bốn tháng là đủ mười sáu tuổi, không đến một trăm cân*. Không có văn hóa, cũng chưa thành niên, không tìm được việc làm cố định, ở công trường đẩy xe xi măng cho người ta, mỗi ngày kiếm 30 tệ."
Tây trang trên người Phó Hành Chu giống như dây cung căng ra, phảng phất giây tiếp theo liền đứt.
Đôi mắt của Hứa Kỳ Nhiên không biết đã đỏ lên từ khi nào.
Hắn hơi ngửa đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh không biết đâu, khi đó cậu ấy thấy tôi mua cho một cốc sữa đậu nành nóng từ quầy hàng bên đường còn vô cùng cao hứng, nói rằng đã hai tháng rồi cậu ấy chưa trả được tiền điện để uống nước ấm."
Lại là một khoảng trầm mặc.
Phó Hành Chu mở miệng: "Tối hôm trước, tôi hứa hẹn với Tang Kiều, muốn cùng em ấy dành trọn cả đời."
Phó Hành Chu hơi dừng lại: "Em ấy từ chối lời tỏ tình của tôi, tại sao?"
Hứa Kỳ Nhiên rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân mọi thứ biến thành như vậy.
Hắn kéo khóe miệng, nhưng vẫn không cười nổi.
Vì vậy quay đầu nhìn Phó Hành Chu.
Đại khái là do đang đi công tác lại gấp rút trở về, thức suốt một đêm, sắc mặt Phó Hành Chu lúc này cũng rất kém, loáng thoáng lộ ra loại xanh trắng không khỏe mạnh.
Hứa Kỳ Nhiên nắm chặt chiếc cốc rỗng trong tay khiến nó méo mó.
Sau đó nói: "Bởi vì không dám, bởi vì sợ hãi, bởi vì cảm thấy không xứng với anh, bởi vì sợ hãi bị vứt bỏ lần nữa."
Hứa Kỳ Nhiên nhìn về phía phòng bệnh: "Bây giờ tôi đã biết quan hệ giữa ngài và Tang Kiều, cũng như biết quan hệ giữa Tang Kiều và Tang Trọng Đức."
"Cậu ấy đến thế giới này mười tám năm, bị vứt bỏ qua vô số lần."
Hứa Kỳ Nhiên lắc đầu, "Tôi đoán, cậu ấy hẳn là sợ hãi...... Nếu có một ngày lại bị anh vứt bỏ, chính mình sẽ chết mất."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Phó tổng bởi vì quá mức bi thương nên không có cách nào biểu diễn tiểu kịch trường nữa.
Vì thế hôm nay tiết mục sẽ do tác giả cầm loa biểu diễn.
Tác giả: Lớn tiếng nói cho tui! Ngọt không ngọt không! Có phải rất ngọt không!
Chú thích:
* Một trăm cân: Như mọi người biết thì một cân bên Trung Quốc bằng khoảng 1/2kg Việt Nam. Vậy nên một trăm cân bên đó là khoảng năm mươi cân bên mình. Nói cách khác, lúc Tang Kiều mười sáu tuổi, cân nặng còn chưa tới năm mươi kg.
______
=)))) đáng lẽ tuần này có hai chương thui. Nhưng quà cho bà HiNhan07 tại tui quí bả 🤭.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT