Kết thúc buổi tập luyện tối thứ bảy, Tang Kiều chạy về phòng ngủ, cầm khăn vào tắm nửa giờ, lại đứng uốn éo nửa ngày nhìn cặp mông của mình trong gương.
Cuối cùng lấy kem dưỡng Bảo Bảo từ ngăn kéo ra, bôi đều một lớp lên mông, nhìn qua vừa trắng vừa mềm.
Chắc là bán cũng được.
Tang Kiều miễn cưỡng vừa lòng gật đầu, quấn khăn tắm trên người, bắt đầu nghiêm túc tìm quần áo để mặc trong tủ đồ ký túc xá.
Mặc dù đã vào lớp A nhưng vì cường độ huấn luyện cao, cũng khá gấp rút nên hầu như không có thời gian cho Tang Kiều chuyển phòng.
Hơn nữa bản thân Tang Kiều lười biếng, càng không nghĩ đến chuyện đi phòng ngủ lớp A để mỗi ngày đều phải gặp Giang Đồng, cho nên vẫn ở lì trong ký túc xá lớp F.
Dù sao phòng có mỗi hai người, không gian cũng đủ dùng.
Tang Kiều đang ngồi xổm lục tung tủ quần áo.
Tưởng Khai vừa mới ăn tối trong căn tin đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy bộ dạng này của Tang Kiều, Tưởng Khai cả kinh nói: "Kiều, cậu chuyển ký túc xá hả! Cậu muốn bỏ vợ con lại ư?!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều chỉnh khăn tắm lớn của mình: "Không phải, tôi tìm đồ mặc về nhà."
Tưởng Khai thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa phòng trở về bàn làm việc: "Hầy, có một ngày thôi, hơn nữa về nhà mình, cậu mặc gì chả được? Cũng không phải đi thi hoa hậu mà."
Tủ quần áo Tang Kiều đa số là đồ Phó Hành Chu mua cho, kích thước màu sắc đều rất hợp.
Kiểu dáng riêng, hầu như là vận chuyển bằng đường hàng không, từ đầu chương trình chưa đụng hàng ai bao giờ.
Tang Kiều vùi đầu vào tủ tìm thêm một hồi nữa, mặt xám mày tro lôi ra một chiếc áo gió và một chiếc áo len đáng yêu trông hợp dáng người, giơ lên hỏi Tưởng Khai: "Cậu thấy cái nào đẹp hơn?"
Tưởng Khai đã nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, nghe vậy ngồi thẳng dậy: "Áo len đi? Dù sao ba cậu cũng lớn tuổi rồi, người lớn đều thích con cái ăn mặc đáng yêu chút."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều do dự hai giây không biết nên nói gì với vấn đề "Ba cậu" này, cuối cùng vẫn không mở miệng, nhớ lại tuổi trên giấy kết hôn của Phó Hành Chu.
Sau đó.
Tang Kiều đột nhiên nhớ, hơn hai tháng trước, lúc cậu đến tổng bộ Phó thị, trên xe buýt có nghe nhóm bác gái nói về chuyện đàn ông không được......
Tang Thanh tự nhiên ly hôn.
Và lời nói mơ hồ của Tang lão thái thái.
Tang Kiều ôm chặt khăn tắm, nhăn mày lại, cảm thấy mọi việc cũng không đơn giản.
Thật ra thì Tang Kiều đã sớm quên suy đoán lúc đó của mình.
Hôm nay đột nhiên bị Tưởng Khai gợi lại......
Tang Kiều có chút phát sầu trầm tư nghĩ ngợi.
Nói không chừng Phó Hành Chu biết mình không được, cho nên sau khi kết hôn cũng không yêu cầu gì về phương diện kia.
Mà hiện tại, nhất định là đã trải qua khảo nghiệm tâm lý phức tạp, mới lấy hết can đảm nói ra.
Tang Kiều thở dài, lần nữa cảm thấy Phó Hành Chu đúng là người tốt.
Người tốt như vậy, dù phương diện kia có không được đi nữa, mình cũng không thể làm người ta thất vọng.
Ngó thấy thời gian vẫn chưa muộn.
Tang Kiều nhanh chóng tròng áo len, lại mặc một chiếc quần jean lộ ra đôi chân thon dài, đi giày thể thao rồi vội vã cầm điện thoại chạy ra.
Thời gian huấn luyện của thứ bảy là đến 8 giờ tối.
Từ 8 giờ tối thứ bảy đến 6 giờ sáng thứ hai tuần sau là ngày nghỉ của nhóm thực tập sinh.
Màn đêm ở Bắc thành đã buông xuống.
Tang Kiều đứng trên đường cái đầy gió lạnh, theo bản năng sờ sờ túi.
À, áo len không có túi.
Cũng không có khẩu trang luôn.
Đèn đường đã bật, người đi bộ không nhiều lắm.
Tang Kiều cúi đầu như trộm đi ngang qua hai con phố, mới mua được cái khẩu trang vải đen ở một quầy bán quà vặt chưa đóng cửa.
Đeo lên che kín mặt, trông rất giống như sắp sửa đi giết người phóng hỏa.
Tang Kiều lại tìm cửa hàng khác để mua thêm một cái mũ màu đen.
Sau khi che kín mít từ đầu đến chân, cậu ngồi xuống lề đường.
Ôm di động bắt đầu tìm kiếm cửa hàng đồ dùng tình thú gần đây.
Nhưng tìm cả nửa ngày cũng không kiếm được chỗ nào trông đáng tin cậy, đặc biệt rất nhiều trong số đó đều là mấy cái tên tiếng Anh mà Tang Kiều không biết.
Tang Kiều bất lực suy nghĩ một lúc với kết quả tra cứu, thoát bản đồ Baidu rồi mở app giao đồ ăn vạn năng ra.
Lại kiếm kiếm một hồi.
Không những tìm thấy đồ chơi tình thú mà ông chủ cửa hàng còn tri kỷ ghi chú công dụng và cách dùng của mỗi thứ trên ảnh.
Tuyệt!
Tang Kiều ngồi ở lề đường mất một tiếng để đặt xong đơn, lúc điền địa chỉ còn cực kỳ cơ trí chọn chỗ rừng cây nhỏ phía sau trạm tàu điện ngầm.
Qua hơn nửa giờ.
Anh trai giao hàng mặc áo khoác xanh mang theo tình yêu cùng hy vọng của Tang Kiều đến, tay cầm ba cái túi giấy đóng gói vô cùng kín đáo.
Tang Kiều một thân khẩu trang mũ đen đứng ở rừng cây nhỏ lạnh đến run bần bật, nhìn thấy anh trai giao hàng cứ như nhìn thấy người thân đến.
Anh trai bị trang phục của Tang Kiều dọa sợ tới mức lùi về phía sau một bước, ngập ngừng hỏi: "Anh là Bạn thô nhất bạn lên tiếng đúng không......?"
Tang Kiều: "Phải phải phải! Vất vả cho anh rồi."
Anh trai giao hàng: "......"
Anh trai giao hàng đưa ba cái túi trong tay cho Tang Kiều, ánh mắt vi diệu rời đi.
Sau đó Tang Kiều nương theo ánh đèn đường mờ ảo tỉ mỉ quan sát ba cái túi giấy một phen, xác định từ bên ngoài nhìn vào không thấy đồ ở trong mới cao hứng xách túi bắt xe về nhà.
Mất khoảng hai giờ đi xe từ tòa nhà huấn luyện về đến biệt thự Phó Hành Chu.
Trước đấy Phó Hành Chu có hỏi cậu khi nào về, Tang Kiều không nói thật, bảo Phó Hành Chu rằng phải sáng chủ nhật cậu mới về được.
Phó Hành Chu cũng không phản đối, xác định lịch trình với Raven xong liền nói với Tang Kiều sẽ đón cậu lúc 7 giờ sáng chủ nhật.
Tang Kiều vui rạo rực ôm ba cái túi giấy ngồi trên xe, qua cửa sổ thấy sắp về đến nhà, ngay cả nụ cười trên mặt cũng ngọt ngào.
Đây cũng là chuyến cuối hôm nay của tài xế, chắc thấy tâm trạng Tang Kiều tốt nên mở miệng bắt chuyện với cậu: "Người trẻ tuổi, cháu sống ở tiểu khu Ung Thủy cao cấp nhất mà còn gọi taxi à?"
Tang Kiều mi mắt cong cong: "Vâng, cháu không có xe."
Tài xế lại nói: "Biệt thự của cháu bao nhiêu tiền một căn vậy?"
Tang Kiều rất thành thật: "Cháu cũng không biết."
Tài xế: "Không phải cháu mua à?"
Tang Kiều lắc đầu: "Không phải, là...... Ừm, là nhà của một người rất tốt, anh ấy thấy cháu đáng thương nên cho cháu ở vài ngày."
Tài xế ý vị thâm trường à một tiếng, không nói gì tiếp.
Xe dừng lại trước khu biệt thự hạng nhất Ung Thủy.
Tang Kiều không bảo tài xế lái xe vào, ôm túi giấy đi xuống, ké xe của bảo vệ tuần tra về đến sân nhà.
Mới vào cửa, liền đụng phải quản gia Viên.
Bác Viên dường như vừa từ đại sảnh đi ra, sắc mặt không tốt lắm, nhất là lúc vòng qua huyền quan nhìn thấy Tang Kiều, vô cùng cả kinh: "Tang tiên sinh, không phải sáng mai ngài mới về sao?"
Tang Kiều cẩn thận ôm túi giấy: "Cháu trốn về! Cháu lên cất đồ trước nhé, Phó Hành Chu đã về chưa ạ?"
Bác Viên: "......"
Bác Viên do dự một chút, lúc Tang Kiều định qua huyền quan thì ngăn cậu lại, thấp giọng nói: "Tang tiên sinh, cha ngài đến đây. Bây giờ đang ngồi trong đại sảnh."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Vợ nói tôi không được.
Phó Hành Chu: Sao vợ lại nói tôi không được?
Phó Hành Chu: Có phải vợ ghét bỏ tôi lớn tuổi không?
Dịch Sở: Phải, vợ anh còn mua cả viagra cho anh, em thấy.
Phó Hành Chu:......
______
5 chương cho tuần này. Tui gục rồi 💀.
Nhưng rất đáng, tui thích Phó tổng chếc mất thuiiiii.
Cũng yêu cả Kiều Kiều nữa, dù em chỉ là một nhân vật trên giấy viết ra từ ngòi bút của tác giả, tui vẫn muốn chúc em một đời bình an khoẻ mạnh, không lo không nghĩ, mãi vui vẻ hạnh phúc cùng Phó tổng 🥹🫶.
Vì em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT