Kết quả công diễn lần này do khán giả bình chọn trực tiếp từ hiện trường.

Đội của Phương Dư Châu và Tang Kiều lên sân khấu cuối cùng, xếp hạng cũng sẽ sớm được công bố.

Tuy nhiên.

Trước khi có kết quả, hot search đã nhanh chóng bùng nổ rồi.

Vì đây là lần đầu tổ tiết mục chuẩn bị sân khấu công diễn, thực tập sinh cũng là lần đầu gặp mặt người hâm mộ.

Cho nên giá vé khá rẻ, gần một trăm ngàn người ngồi kín cả sân vận động.

Tương đương với việc.

Toàn bộ một trăm ngàn người ấy đã thưởng thức màn trình diễn theo đuổi thần tượng quy mô lớn miễn phí với pháo hoa và máy bay không người lái.

Này mẹ nó.

Trừ fan trung thành ra thì ai thèm để ý đến kết quả thi đấu nữa!

Hiện trường bắn pháo hoa buổi đêm bị khán giả ăn dưa quay lại, ghép thành ảnh chín ô rồi đăng lên Weibo.

[Dâu Tây Sơn Chi Sam: 188 tệ một vé đáng giá để tui hô to một câu vãi chưởng, pháo hoa này so với lần tui xem ở cảng Victoria còn mẹ nó tuyệt hơn! Mấy bà thấy không! [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]]

[Đại Mèo Lười T Thích Ăn Cá: Tui cũng chụp rồi nè! Đây là cách fan thổ hào tiêu tiền sao! Tui không xứng truy tinh mà! [ hình ảnh ]]

[Hoa Mộc Nhan XX: Hâm mộ chị em bên thành phố S quá đi mất...... Nghe nói thổ hào tự mình đập một tràng pháo hoa, nửa thành phố S đều nhìn thấy, aaa, tui cũng muốn xem QAQ]

[Nhu Nhu Không Phải Xoa Xoa: Vừa mới thảo luận cùng các chuyên gia đây, này là pháo hoa + máy bay không người lái, đại khái khoảng 780 vạn # tái kiến # tái kiến # tái kiến #, người nghèo không xứng có idol.]

Theo mức độ bàn luận ngày càng tăng, vị fan thổ hào vẫn chưa tiết lộ thân phận này nhanh chóng xuất hiện trên bảng hot search Weibo.

Cũng khiến cho tổ tiết mục nhanh chóng phi thăng, trực tiếp chiếm lấy top một hot search.

#Cách theo đuổi minh tinh bạn chưa từng thấy#

#Kiều Kiều mãi mãi khỏe mạnh hạnh phúc#

Pháo hoa kéo dài suốt mười lăm phút, rất nhiều người dù không truy tinh hay theo dõi Your Stage nhìn thấy hot search cũng sẽ thuận tay nhấn vào, bình luận vài dòng.

Xếp hạng công diễn nhanh chóng được công bố.

Số phiếu của đội Phương Dư Châu nhiều hơn các đội khác, giành vị trí đầu.

Ngay sau đó là cuộc chiến đội hình vũ đạo cho lần công diễn tiếp theo.

Với đội đứng thứ nhất, khán giả tại trường quay sẽ bình chọn lại, thực tập sinh có số phiếu nhiều nhất sẽ đảm nhiệm center của sân khấu sau.

Trong số gần một trăm ngàn khán giả đang có mặt tại hiện trường, vài người chỉ là tiện tay mua vé vào xem chương trình, một bộ phận khác thì thấy thực tập sinh yêu thích của mình cũng không trong đội đầu.

Vậy nên.

Có lẽ do màn bắn pháo hoa miễn phí.

Tỷ lệ bình chọn cho Tang Kiều lần đầu tiên vượt qua Giang Đồng và Phương Dư Châu, trở thành thực tập sinh hạng nhất trong bảng.

Cũng có nghĩa là.

Tang Kiều sẽ đảm nhận vai trò center cho buổi công diễn tiếp theo.

Lịch trình của thực tập sinh đều rất khẩn trương.

Buổi đêm biểu diễn xong liền phải lên máy bay về Bắc thành, sáng hôm sau bắt đầu một ngày huấn luyện mới.

Xe buýt chuyên dụng đưa nhân viên tổ tiết mục và nhóm thực tập sinh ra sân bay.

Khác với lúc đến.

Thời điểm chờ kiểm tra an ninh ở sân bay quốc tế thành phố S, người tới tìm Tang Kiều ký tên chụp ảnh nhiều hơn không ít.

Sau khi ký tên và chụp ảnh chung xong, trước khi bọn họ rời đi——

Thường sẽ mỉm cười nói với Tang Kiều một câu: "Kiều Kiều, khỏe mạnh hạnh phúc nha."

Từ khi Tang Kiều đặt chân đến thế giới này.

Cậu chưa từng được nghe một lời chúc phúc nào.

Nhưng ngày hôm nay, dường như đã đền bù cho tất cả những lời chúc phúc còn thiếu trong suốt mười tám năm qua.

Năm thành viên đội bay đứng đợi ở cổng như mọi khi, nhiệt tình chào đón Tang Kiều lên máy bay.

Trước khi cất cánh.

Một tiếp viên hàng không đi tới, dẫn Tang Kiều vào khoang âm vực chuyên dụng trên máy bay, cười nói: "Tang tiên sinh, Phó tổng vừa mới gọi điện thoại cho đội bay, hỏi nếu ngài rảnh thì không biết có tiện nghe máy một chút không?"

Tang Kiều ngẩn người, lấy điện thoại trong túi.

Lúc này mới nhớ ra lần trước lên máy bay mình tắt máy, hai ngày nay thi đấu lại không có mấy thời gian về phòng nghỉ ngơi, cho nên bây giờ điện thoại vẫn đang tắt.

Tang Kiều vừa bật điện thoại, Phó Hành Chu đã gọi đến.

Khoang âm vực của máy bay tư nhân có trang bị lớp cách ly chân không cao, hiệu quả cách âm quả thực rất tốt.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng đóng cửa ra ngoài.

Trong không gian yên lặng.

Giọng nói Phó Hành Chu có vẻ bình tĩnh rõ ràng: "Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao?"

Không biết rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì.

Tang Kiều hơi sững sờ.

Cậu lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sôpha trong phòng, ngước mắt lên, một giọt nước mắt liền lăn xuống.

Tang Kiều cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.

Dù sao khóc cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cậu đã lâu không có khóc rồi.

Tang Kiều đưa tay lau lau, thấy hình như tạm thời không ngăn nổi nước mắt, vội chuyển sự chú ý, vui vui vẻ vẻ nói: "Ừm, xong rồi."

Không sụt sịt mũi, cũng không nghẹn ngào.

Nước mắt rơi một lúc là ngừng thôi.

Sẽ không có ai phát hiện ra.

Tang Kiều thu hút sự chú ý, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Phó Hành Chu, máy bay......"

Phó Hành Chu đang ngồi văn phòng trên tầng cao nhất, đặt bút xuống: "Em không thích kiểu dáng máy bay à? Đây là cái cũ ra mắt năm ngoái, chiếc mới đặt cho em vẫn đang kiểm tra ở nước ngoài, chưa xong. Giờ cứ dùng tạm cái này nhé?"

Tang Kiều: "......"

Hóa ra máy bay còn có kiểu dáng......

Thất lễ rồi máy bay - huynh.

Tang Kiều nhanh chóng lấy tay lau mặt mình sạch sẽ, ho một tiếng, hơi hắng giọng: "Pháo hoa trong buổi diễn hôm nay, cảm ơn anh."

Phó Hành Chu thấp giọng cười một chút: "Sao em biết đấy là tôi?"

Tang Kiều nhấc ngón tay, thành thật rũ đầu: "Đoán nha, bởi vì sẽ không ai khác bắn pháo hoa cho tôi."

Phó Hành Chu: "......"

Lần này đến lượt Phó Hành Chu không biết nói gì.

Mà đầu dây bên kia, Tang Kiều đột nhiên bật dậy từ trên ghế sô pha, giống như nhớ ra chuyện gì quan trọng, vui vẻ nói: "Còn có, còn có một việc nữa!"

Phó Hành Chu: "Việc gì?"

Tang Kiều vô cùng cao hứng đung đưa hai chân: "Không phải trước đấy anh bảo tôi là không cần lúc nào cũng phải nói cảm ơn, nếu thấy muốn bồi thường thì lên giường với anh sao?"

Phó Hành Chu: "?"

Phó Hành Chu nhất thời không theo kịp mạch não Tang Kiều, dừng một chút: "Gì cơ?"

Tang Kiều nghe ra ý chần chờ của Phó Hành Chu, giọng nói lập tức nhỏ xuống: "A...... Sáng hôm đó anh nói với tôi thế, anh quên rồi sao?"

Lúc này Phó Hành Chu mới xác nhận được rằng chuyện mà Tang Kiều đang nói giống với suy nghĩ của hắn.

Là việc hai người chính thức ở bên nhau, trở thành bạn đời hợp pháp.

Câu trả lời cho tương lai.

Cái người Phó Hành Chu này chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn, cũng như không bao giờ đưa quyền trả lời cho người khác.

Chỉ duy nhất đây là ngoại lệ.

Mặc dù ngoại lệ, nhưng nếu Tang Kiều nói không......

Hắn đã nỗ lực nhiều như vậy, không thể buông tay.

Giọng nói Phó Hành Chu dịu dàng đi: "Không có, Tang Kiều. Tôi không quên."

Đôi chân đung đưa của Tang Kiều ngừng lại.

Cậu xoa xoa chóp mũi: "À......"

Phó Hành Chu nói: "Cho nên, Kiều Kiều?"

Tang Kiều: "......"

Tuy rằng Tang Kiều từ nhỏ đã rèn luyện một bộ da mặt dày, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình chưa từng mặt dày đến vô sỉ như này bao giờ.

Sau hơn nửa ngày, thấy chết không sờn nói: "Ừm! Tôi nghĩ kỹ rồi!"

Tang Kiều: "Chờ tôi trở về chúng ta liền lên giường đi!"

Phó Hành Chu: "......"

Mấy lời này Tang Kiều đáp ứng thật sự là quá sảng khoái.

Phó Hành Chu hiếm khi lại chần chờ, lặp lại lần nữa: "Tang Kiều, em chắc chắn?"

Dù sao nói cũng nói rồi.

Tang Kiều khôi phục trạng thái mặt dày, gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, chắc chắn, chờ tôi trở về chúng ta liền lên giường!"

Tang Kiều còn tiếp tục bổ sung thêm: "Với cả nếu như về sau anh không cần tôi thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không dây dưa với anh! Xảy ra chuyện gì tôi cũng có thể đấu tranh anh dũng vì anh! Tuy rằng con người tôi không tốt lắm, trình độ văn hóa cũng không được, nhưng đánh nhau lại rất lợi hại đó!"

Chờ Tang Kiều nói xong.

Bên kia điện thoại vẫn không lên tiếng.

Một giây.

Hai giây.

Tang Kiều vốn dĩ hơi chột dạ bắt đầu đề phòng lo lắng, lén lút nghe tiếng hít thở của Phó Hành Chu.

Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng truyền tới từ đầu bên kia: "Được."

Không cần em phải học, cũng không cần em đấu tranh anh dũng.

Càng không cần em không dây dưa.

Phó Hành Chu dừng vài giây, cuối cùng khóe miệng hơi cong một chút: "Tôi chờ em về."

Điện thoại cúp máy.

Raven ở bên ngoài đợi hơn nửa ngày thật vất vả mới được ông chủ cho phép vào văn phòng, ôm một xấp tài liệu cẩn thận đẩy cửa bước vô.

Sau đó.

Nhìn thấy ông chủ hắn đang ngồi trên ghế lớn ở bàn làm việc.

Ngẩn người.

Raven: "......"

Raven làm trợ lý đặc biệt cho Phó Hành Chu nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy Phó Hành Chu ngẩn người, hắn lập tức lâm vào hoảng sợ.

Là lợi nhuận không tốt hay tranh cổ treo trong phòng khó coi.

Chẳng lẽ cổ phiếu bên nước ngoài rớt giá hả?

Phó thị có phải sắp phá sản không?

Raven chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của Phó Hành Chu, đặt tài liệu lên bàn: "Ông chủ?"

Phó Hành Chu hoàn hồn, nháy mắt biến về trạng thái tổng tài cao quý lãnh diễm độc mỹ, lãnh đạm nói: "Đã kiểm tra lại chưa?"

Chồng tài liệu mà Raven cầm trong tay không liên quan gì đến công ty, tất cả đều là báo cáo khám bệnh của Tang Kiều.

Không chỉ giới hạn trong Bắc thành, mà là tất cả ghi chép hồ sơ khám bệnh trên phạm vi cả nước.

Mặc dù Raven không hiểu vì sao Phó Hành Chu lại muốn kiểm tra bà chủ, à nhầm, hồ sơ bệnh án của Tang tiên sinh.

Nhưng vẫn tận chức tận trách giải thích từng cái: "Đã hoàn tất kiểm tra đối chiếu sự thật rồi ạ, ông chủ, Tang tiên sinh từ nhỏ đến lớn có đăng ký tổng cộng 35 hồ sơ khám bệnh, tôi cũng đã tóm tắt các khoa."

Phó Hành Chu nhíu mày: "Những cái nào?"

Raven: "Chia làm năm khoa, trong đó khoa chấn thương nhiều nhất, mười ba lần; tiếp theo là khoa cấp cứu, chín lần; khoa chỉnh hình sáu lần; khoa phẫu thuật đầu bốn lần; nội khoa ba lần."

Sắc mặt Phó Hành Chu lạnh lùng, nhướng mày: "Hết rồi?"

Raven lắc đầu: "Ông chủ, ngài cũng biết Tang tiên sinh lớn lên thế nào mà, rất nhiều phòng khám nhỏ hoặc phòng khám tư nhân sẽ không tiết lộ bất cứ tình huống gì của người bệnh ra ngoài."

Phó Hành Chu trầm mặc, không nói gì.

Raven sắp xếp tài liệu lại gọn gàng, nói tiếp: "Còn một việc nữa thưa ông chủ, con gái duy nhất của giám đốc Mậu Hồng bên công ty công nghiệp nặng - Dương tiểu thư vừa mới gọi điện đến, nói cô ấy đã gặp Tang tiên sinh."

Phó Hành Chu ừ một tiếng: "Còn nói gì nữa?"

Raven nói: "Cô ấy nói lấy góc độ bệnh tình của mình nhìn thử, Tang tiên sinh không giống bị bệnh như vậy...... Ông chủ, ngài lo lắng cho thân thể Tang tiên sinh sao?"

Phó Hành Chu trầm tư một lát, mở miệng nói: "Không có."

Raven cũng không tiện hỏi đến chuyện đời tư của ông chủ, nghe vậy gật đầu: "Vâng, ông chủ, vậy tôi xin phép đi chuẩn bị giấy tờ hội nghị ngày mai."

Phó Hành Chu không phản đối.

Raven chuẩn bị rời đi.

Chưa được hai bước.

Đã nghe thấy Phó Hành Chu gọi hắn từ phía sau: "Raven."

Raven tưởng Phó Hành Chu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, xoay người lại: "Ông chủ?"

Phó Hành Chu gõ vài nhịp lên mặt bàn gỗ đỏ, đốt ngón tay thon dài dừng lại, chậm rãi nói: "Lúc trước tôi thổ lộ với Tang Kiều."

Raven: "?"

Trong giọng nói của Phó Hành Chu tràn ngập ẩn ý khó tả: "Em ấy vừa mới đồng ý rồi."

Raven: "???"

Một phần cơm chó này tới quá mức đột ngột.

Raven chưa từng bị Phó Hành Chu nhét cơm chó trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.

Mà Phó Hành Chu tự nhiên diễn một màn ảm đạm sáng tối.

Thế nhưng nửa ngày vẫn không cảm nhận được sự vui vẻ khi rải cơm chó cho cẩu độc thân.

Không đợi Raven thành công get được ý của ông chủ.

Phó Hành Chu đen mặt nâng cằm, dùng biểu cảm anh đúng là cẩu độc thân ngu ngốc mở miệng nói: "Thôi, đi làm việc đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Ngu ngốc! Cẩu độc thân!

Phó Hành Chu: Thôi, coi như vì đêm nay được nhìn thấy vợ nên tôi không trừ tiền lương của anh.

Raven: Nhưng mà...... Ông chủ, tôi vừa mới hỏi bà chủ, cậu ấy nói còn không biết ngài đã thổ lộ với cậu ấy......

——

Kiều Kiều: Nỗ lực trả nợ ing

______

Tang Kiều: Lên giường để trả nợ.

Phó tổng: Em ấy đồng ý ở bên mình một đời rồi hihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play