Đương nhiên Tang Kiều biết trời đã sáng, chỉ là không ngờ Phó Hành Chu vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa xong cũng có thể dậy sớm như vậy, bất giác sờ sờ mũi: "Ừm thì...... Buổi sáng tốt lành."

Lúc này, trong phòng bệnh của Phó Hành Chu ngoại trừ Raven, còn có giám đốc các phòng ban công ty.

Theo lịch trình ban đầu, vốn dĩ hôm nay Phó Hành Chu sẽ đi công tác, nhưng bất đắc dĩ phát sinh tình huống, đành phải chuẩn bị sắp xếp giao nhiệm vụ đi công tác cho mấy giám đốc kia.

Trước đó nhóm giám đốc phòng ban đã nghe nói về chuyện của Lý Vũ tối qua, cho nên tiến vào phòng bệnh mà tim như treo trên cổ họng, sợ mình làm gì không tốt một cái là tiền thưởng cuối năm sẽ mọc cánh bay đi hết.

Nhưng lúc đẩy cửa bước vào, lại phát hiện ông chủ bọn họ, Phó Hành Chu đã xuống giường.

Ngồi ở mép giường, một bên nhìn con sẻ nhỏ, một bên sắc mặt vui vẻ không biết đang gọi điện thoại cho ai.

Giám đốc các bộ phận: "......"

Phó Hành Chu lúc nào cũng cực kỳ kiên nhẫn ôn hòa khi đối xử với Tang Kiều, vậy nên sẽ không vạch trần việc cậu không biết nói gì: "Chào buổi sáng."

Tang Kiều có khả năng trò chuyện rất tốt cùng người già, đồng thời cũng chuẩn bị tu dưỡng cần thiết trong làng giải trí như skill ngoài cười trong không cười.

Nhưng mấy cái khả năng và tu dưỡng ấy không giúp cậu nghĩ ra bất cứ nội dung thích hợp gì để nói chuyện phiếm với Phó Hành Chu cả.

Nói đúng ra.

Đây là lần đầu tiên Tang Kiều gọi điện thoại cho Phó Hành Chu.

Khi Tang Kiều đang vò đầu bứt tai hơn nửa ngày, ấp úng không biết nên nói vài câu rồi chuyển sang vấn đề chính là cảm ơn như thế nào.

Phó Hành Chu đã lên tiếng trước: "Ăn sáng chưa?"

Tang Kiều cuối cùng cũng được kéo khỏi cái hố xấu hổ, vội vàng tiếp lời Phó Hành Chu: "Ăn rồi!"

Phó Hành Chu thản nhiên nhìn lướt qua mấy vị giám đốc đứng ở cửa, lại thu hồi tầm mắt: "Em ăn gì?"

Tang Kiều giống như đứa bé cực kỳ thành thật: "Bánh rán với cháo quẩy nha, Hứa Kỳ Nhiên mua cho tôi! Thêm hai cái xúc xích và một quả trứng nữa, ăn ngon lắm!"

Phó Hành Chu vẫn không quá tán thành việc Tang Kiều ăn giăm bông xúc xích, cảm thấy mấy cái đấy nhiều chất bảo quản.

Hắn hơi cau mày: "Chỉ ăn như thế à?"

Tang Kiều gật gật đầu: "Đủ rồi mà, tôi ăn xong hết rồi, nóng hầm hập luôn. Anh ăn chưa? Bác sĩ có nói bây giờ anh được ăn không?"

Phó Hành Chu lắc đầu: "Giữa trưa mới có thể ăn."

Tang Kiều ở đầu dây bên kia ngoan ngoãn à một tiếng, có chút đồng tình nói: "Được rồi, vậy anh uống nhiều nước ấm nhé."

Phó Hành Chu: "......"

Đại khái là đời này vẫn chưa nghe người nào nói với hắn nhớ uống nhiều nước ấm.

Phó Hành Chu hiếm khi trầm mặc vài giây, sau đó lại cảm thấy thú vị, khóe môi hơi nhếch lên một chút: "Tối hôm qua tôi hỏi Thiệu Minh, cuối tuần em phải đi tổng duyệt ở địa điểm biểu diễn đúng không?"

Tang Kiều trong lớp A vốn dĩ đã hơi không theo kịp, giờ lại thêm hai ngày không huấn luyện tử tế.

Lúc này nghe Phó Hành Chu nhắc tới, liền mặt ủ mày ê: "Đúng vậy, tổng duyệt một ngày, ngay hôm sau phải biểu diễn."

Phó Hành Chu hỏi: "Em căng thẳng sao?"

Nội tâm Tang Kiều phi thường bình thản: "Không có không có, tôi đã sớm thấy chết không sờn rồi."

Phó Hành Chu: "......"

Trong lòng Phó Hành Chu nhanh chóng suy nghĩ mấy biện pháp để an ủi Tang Kiều, chọn lọc từng cái: "Không thành vấn đề, nếu biểu diễn không tốt, tôi cho em chương trình khác, quay phim truyền hình hoặc là đóng phim điện ảnh đều được, em cứ tùy ý chơi chơi."

Tang Kiều: "......"

Ầy.

Mặc dù biết bá tổng người ta đứng ở trên đỉnh núi.

Nhưng viên đạn bọc đường mà bá tổng bắn tới vẫn rất mê người.

Tang Kiều nghiêm túc véo đùi mình.

Đang định nói chuyện, lại thấy Phó Hành Chu tiếp tục: "Sao vậy, em không thích đóng phim điện ảnh à?"

Tang Kiều hung hăng nhéo mũi: "Không có."

Cậu mở cửa xe của Hứa Kỳ Nhiên, nhanh chóng chui vào trong, cả người co lại ở ghế sau: "Phó Hành Chu, đêm qua Lý Vũ có tới tìm tôi. Cảm ơn anh đã giúp tôi."

Phó Hành Chu cau mày, giọng nói có chút lạnh: "Đêm qua, nửa đêm? Anh ta biết thế mà tìm thời điểm thật đấy."

Xe của Hứa Kỳ Nhiên là màu nâu titan.

Tang Kiều ngồi trong xe có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy Hứa Kỳ Nhiên đang hút thuốc bên ngoài, xe cộ qua lại, và cả thế giới qua cửa kính.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra bản thân còn có chỗ nào khác có thể dùng để báo đáp cho Phó Hành Chu, nhất thời ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi: "Phó Hành Chu, cảm ơn anh, nhưng mà anh không cần đối tốt với tôi như vậy đâu."

Giọng điệu Tang Kiều dùng để nói chuyện có nhiều kiểu, chẳng hạn như sa điêu, hoặc là giả ngu khoe mẽ.

Nhưng rất hiếm khi cậu dùng ngữ khí mang theo thở dài như vậy để nói chuyện.

Sự thoải mái giữa chân mày Phó Hành Chu nhanh chóng biến mất, sắc mặt cũng đen đi vài phần: "Ý em là gì?"

Tang Kiều cúi đầu, an an tĩnh tĩnh đếm ngón tay: "Sau khi chúng ta kết hôn, tôi vẫn luôn chiếm của anh, ăn của anh, ở nhà của anh, anh còn cho tôi tiền tiêu vặt. Đợi lâu như vậy...... Anh dường như cũng không yêu cầu tôi giúp anh bất cứ thứ gì."

"Tôi không thể luôn nợ anh, Phó Hành Chu."

Tang Kiều cẩn thận suy nghĩ theo logic của mình, cực kỳ tự tin thấy rằng cuối cùng cũng thông suốt rồi, "Cho nên về sau anh không cần giúp tôi đâu, sức sống tôi mạnh lắm, tôi không thể cứ dựa vào anh được, tôi có thể tự giải quyết mà."

Giống như trước kia vậy.

Lúc ấy không có Phó Hành Chu, cậu vẫn có thể ăn mì ăn liền giá năm hào, một tuần không ăn rau hay vài tháng không miếng thịt, khoái hoạt vui vẻ diễn vai pháo hôi trong một số chương trình nhỏ chả mấy người xem.

Tang Kiều sợ Phó Hành Chu tưởng cậu nói đùa, còn cố ý cường điệu một câu: "Tôi thực sự đang nghiêm túc nói chuyện với anh, không phải là làm bộ làm tịch."

Trong giây lát Phó Hành Chu ở đầu dây bên kia không nói gì.

Giữa hai người có khoảng cách giao tiếp.

Tang Kiều đương nhiên sẽ không biết sắc mặt Phó Hành Chu bên kia âm trầm như thế nào.

Áp suất thấp trong phòng làm mấy vị giám đốc đang đứng trước cửa nghe ông chủ tú ân tú ái sợ tới nỗi đóng cửa lại, cùng nhau ra khỏi phòng, còn có cả Raven đêm qua không ngủ.

Raven cảm thấy Tang Kiều đúng là trâu bò thật.

Chắc do ông trời thấy Phó Hành Chu sống tốt quá, nên cố tình phái người xuống tra tấn hắn.

Nhưng Tang Kiều ở đầu này còn tưởng cái điện thoại tuổi thọ hơn ba năm của mình có vấn đề.

Hỏi thử hai tiếng, lại nói tiếp: "Phó Hành Chu, Phó Hành Chu anh có đấy không?"

Phó Hành Chu rốt cuộc mở miệng: "Tôi ở đây."

Phó Hành Chu nói: "Tang Kiều, em muốn phân chia ranh giới với tôi?"

Phó Hành Chu: "Vậy bước tiếp theo có phải em định chuẩn bị dọn ra ngoài, sau đó nói chia tay với tôi đúng không?"

Tang Kiều: "???"

Còn chưa từng nắm tay mà?

Phó Hành Chu hít sâu một hơi, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Tang Kiều, tôi khuyên em nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi sẽ không ly hôn, đời này đến chết tôi cũng sẽ không ly hôn với em."

Tang Kiều: "???"

Không phải.

Huynh đệ à.

Anh không cần quật cường như thế đâu......

Tang Kiều cảm thấy có phải Phó Hành Chu hiểu sai ý cậu không, hay do phương diện nhận thức cảm xúc của mình có vấn đề nên mới hiểu sai ý Phó Hành Chu......

Tóm lại, cảm giác có chỗ nào không ổn thì phải.

Nhưng không đợi Tang Kiều mở miệng.

Phó Hành Chu liền lạnh giọng nói: "Tang Kiều, tôi hy vọng em nghe rõ. Tôi hoàn toàn tự nguyện kết hôn với em, em và tôi là quan hệ hôn nhân được pháp luật thừa nhận, chúng ta không có thỏa thuận hay công chứng tài sản trước hôn nhân. Vì vậy, tài sản dưới tên tôi, như bất động sản, cổ phần, quỹ, toàn bộ thuộc quyền sở hữu của em."

Hắn dừng một chút, "Tôi cũng không nghĩ rằng việc tôi bảo vệ nửa kia của mình có vấn đề gì, càng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào dám bôi nhọ, chỉ trích em, dù là hành động nhỏ nhất đi chăng nữa."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều nhỏ bé, bất lực, đáng thương, thậm chí chưa từng nói chuyện yêu đương trực tiếp bị dọa cho choáng váng.

"Về phần nợ, Tang Kiều, nếu em cảm thấy em đang nợ tôi."

Giọng nói trầm thấp của Phó Hành Chu từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, "Là nửa còn lại của quan hệ hôn ước, tôi chỉ hoan nghênh, cũng chỉ sẵn sàng tiếp thu một cách bồi thường duy nhất, chính là em ở trên giường bồi thường cho tôi."

Tang Kiều: "......"

Cuộc gọi chưa ngắt máy, nhưng người bên kia mãi vẫn không lên tiếng.

Phó Hành Chu thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng được gương mặt xinh đẹp kia của Tang Kiều túng quẫn ra sao.

Giọng nói hắn hơi hơi chậm rãi: "Tôi biết mai em phải ngồi máy bay rời Bắc thành để chuẩn bị biểu diễn. Tang Kiều, tôi không vội, mọi thứ có thể chờ em trở về nói tiếp."

Suy nghĩ vài giây.

Phó Hành Chu bổ sung thêm câu cuối: "Với cả, cách xa mấy người đàn ông khác ra một chút. Em đã kết hôn, tiên sinh của em còn đang ở nhà chờ em, biết chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Ầy, hôm nay không cẩn thận lộ răng nanh trước mặt vợ rồi.

Phó Hành Chu: Em ấy sẽ không phát hiện ra tôi là sói chứ?

Phó Hành Chu: Mấy người nhớ phải giúp tôi khuyên nhủ vợ đấy, nói với em ấy tôi là người tốt, bỏ lỡ thì không còn nữa đâu.

______

=)))))) Phó tổng lộ nanh sói rồi. Edit chương này mà tui phải bịt miệng mấy lần để hú hét vì cái sự gọi là dịu dàng và nghiêm túc trong tình yêu của Phó tổng. Tính ra câu cuối dịch thành "chồng em còn đang ở nhà chờ em" cũng được. Nma tiên sinh nghe nó hỏny hơn- (được rồi tui phải thừa nhận là vì tui thích xưng hô tiên sinh nên mới để nguyên như convert..) Nhưng các bạn có công nhận là nghe tiên sinh nó hỏny vcl không huhu 🙉.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play