Vốn dĩ muốn thương lượng kế hoạch công việc với Hứa Kỳ Nhiên mà cũng không đến đâu.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tang Kiều đã nhận được cuộc gọi của đạo diễn Thiệu Minh, lịch sự hỏi cậu có thể trở về tổ tiết mục tiếp tục ghi hình không.

Tang Kiều quay hai tập, ngoại trừ gặp Thiệu Minh vài lần bên ngoài, một câu cũng chưa từng nói chuyện qua.

Hiện giờ tổng đạo diễn người ta tự mình gọi điện thoại đến, tám phần chắc do chủ ý của Phó Hành Chu.

Một nghệ sĩ ở tầng chót giới giải trí, nhận tiền theo thời gian làm việc, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chê tiền quá nhiều.

Tang Kiều chưa bao giờ làm bộ làm tịch trong vấn đề tiền bạc, sảng khoái vỗ ngực bảo đảm với đạo diễn, ngay lập tức sẽ xuất phát đi căn tin chương trình cọ cơm sáng, về sau cố gắng tiếp tục làm người ăn đầu tiên và nhiều nhất mỗi ngày.

Thiệu Minh: "......"

Tổng đạo diễn chương trình thực ra ít khi tiếp xúc với nhóm thực tập sinh.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Minh nhìn thấy kiểu nghệ sĩ có phong cách như Tang Kiều, nghe vậy sửng sốt một chút, nhẹ giọng cười: "Tang Kiều, cháu thật sự rất thú vị. Phó tiên sinh coi trọng cháu cũng không phải không có lý do."

Tang Kiều: "???"

Không cần nói vậy chứ?

Cậu là tiểu bá vương đầu đường, ặc, tiểu bá vương Tang Kiều hoa gặp hoa nở, xe thấy xe tái, Phó Hành Chu thấy cũng nổ lốp.

Tuy rằng da mặt dày tự dát vàng lên, nhưng Tang Kiều vẫn sợ mình liên lụy sự trong sạch của Phó Hành Chu cao cao tại thượng, vội vàng nói: "Đạo diễn, bác đừng hiểu lầm mà, Phó tổng chỉ là thấy cháu đáng thương thôi, cháu là một tiểu trong suốt, hắn coi trọng cháu làm gì, đúng không?"

Thiệu Minh hình như đang vội, cũng không trả lời Tang Kiều, tạm biệt xong liền cúp máy.

Tang Kiều: "......"

Không phải chứ, thế này là có tin hay không?

Chắc là rồi nhỉ.

Dù sao thì ai có thể não bổ chuyện cậu và Phó Hành Chu có quan hệ với nhau chứ, hầy!

Tang Kiều từ trạng thái thất nghiệp một lần nữa quay lại người làm công phấn khích lăn lộn trên giường hai cái, thò cái mặt nhỏ ra nhìn sắc trời xám xịt bên ngoài kẽ hở rèm cửa.

Nằm hơn mười phút.

Tang Kiều thật sự không ngủ được đành đứng dậy, lê dép lê đi làm ồn Hứa Kỳ Nhiên.

Hứa Kỳ Nhiên đáng thương ở trong chăn còn chưa kịp ngủ ngon đã bị một cái gối mềm như bông đập tỉnh.

Vừa mở mắt ra liền thấy Tang Kiều mặc áo ngủ Pikachu màu vàng nhạt nhảy nhót trước mặt hắn.

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Đôi khi hắn thực sự cực kỳ hỏi chấm rốt cuộc Phó Hành Chu coi trọng Tang Kiều chỗ nào.

Hứa Kỳ Nhiên ném gối lại về phía Tang Kiều, tức giận đứng dậy, hùng hổ chuẩn bị đi đập cậu bằng chân đất.

Hắn tiến lên ba bước, thuần thục giữ cổ Tang Kiều, định thực thi bạo lực——

Lại thấy hai cánh tay đang phản kháng của cậu lộ ra miệng vết thương.

Một số là vết thương cũ, có nông có sâu, lớn lớn bé bé.

Một số lại là vết thương mới, vừa đóng vảy, hình dáng xấu xí.

Bắc thành sớm đã vào thu, mấy cái áo ngắn tay cũng phải một năm nữa đến mùa hạ mới cần mặc, vậy nên bây giờ có thể che đậy kín mít những dấu vết này.

Chẳng qua hôm nay Tang Kiều xui xẻo.

Sáng sớm không chỉ xảy ra chuyện, tối lại còn mặc áo ngủ Pikachu rộng thùng thình.

Vừa nhấc tay một cái, ống tay áo liền tụt xuống.

Sắc mặt Hứa Kỳ Nhiên lập tức thay đổi, túm chặt cánh tay Tang Kiều: "Cậu lại tự làm hại bản thân? Cậu điên rồi sao?!"

Tang Kiều cũng ngây người, trong một giây vội vàng rút tay ra.

Nhưng kéo hơn nửa ngày cũng không rút ra được, cuối cùng đành phải từ bỏ chống cự: "Quái, anh xem, toàn là vết cũ thôi!"

Hứa Kỳ Nhiên quả thực bị tức đến cười, trực tiếp ấn xuống vết đóng vảy rõ ràng nhất trên cánh tay cậu: "Tang Kiều, cậu nghĩ anh mù hả?!"

Tang Kiều: "......"

Giọng nói lúc sáng sớm thật sự quá lớn, lập tức làm Tang Kiều lúng túc.

Tang Kiều mím môi, ánh mắt đảo quanh hai vòng, ngẩng mặt lên cười hì hì: "Không có không có, là em mù em mù, vốn dĩ em muốn tìm dao rọc giấy cắt giấy chơi thôi, nhưng lại không cẩn thận."

Nếu là thời điểm mà hai người mới quen biết, nói không chừng Hứa Kỳ Nhiên còn bị cậu lừa.

Nhưng bây giờ.

Hứa Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng: "Tang Kiều, anh thấy cậu không muốn làm việc nữa thì phải. Nếu anh nhớ không nhầm, lần trước anh đưa cậu đi gặp Luân Dĩ Nam, hắn nói một khi cậu tiếp tục tình trạng tự hại bản thân, phải trực tiếp ngừng công việc của cậu, mang cậu đến bệnh viện hắn. Có phải vậy không?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều lắc đầu liên tục: "Đâu, không có chuyện đó mà!"

Hứa Kỳ Nhiên tức giận buông tay cậu ra: "Tang Kiều, anh là người đại diện của cậu. Từ hôm nay trở đi anh sẽ tạm dừng mọi công việc cậu đang làm, cậu lăn đến bệnh viện nằm cho anh, chờ khi nào cậu tỉnh táo thì hẵng về, rõ chưa?"

Tang Kiều lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai trùm kín người bằng áo ngủ, ngẩng cao đầu cố cãi: "Ngoài ý muốn mà, vết thương nhỏ này của em cũng không ảnh hưởng công tác, em không nghỉ đâu."

Hứa Kỳ Nhiên bị Tang Kiều chọc giận đến đau cả ngực.

Hắn hít sâu một hơi: "Ngoài ý muốn?! Tang Kiều, trên người cậu có bao nhiêu cái ngoài ý muốn như vậy, trong lòng cậu không rõ sao? Cậu không sợ, anh sợ! Anh sợ một ngày nào đó đầu óc cậu không tỉnh táo đâm dao sâu xuống người mình, cậu biết không?!"

Tang Kiều: "......"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Hứa Kỳ Nhiên thật sự không biết nói gì nữa, trầm ngâm đứng bên cạnh Tang Kiều.

Không biết qua bao lâu.

Tang Kiều ngồi xuống ghế sô pha, chậm rì rì nói: "Nhiên ca, anh yên tâm, em tỉnh táo mà."

Hứa Kỳ Nhiên ngửa đầu lên, lại nhìn về phía Tang Kiều: "Cậu nói, cậu lấy cái gì để anh yên tâm đây?"

Tang Kiều nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Bằng việc em sống sót qua ngần ấy năm."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Tang Kiều ra dáng nghiêm túc nhìn Hứa Kỳ Nhiên rồi đếm đếm đầu ngón tay tính toán: "Anh xem, em còn chưa có ăn qua cái gì mà nấm truffle, trứng cá muối beluga với cả cá ngừ vây xanh gì gì đó......"

Hứa Kỳ Nhiên hết nói nổi: "Tang Kiều, tiền là vật chết, có thể từ từ kiếm, người là quan trọng nhất......"

"Không phải."

Tang Kiều ngắt lời Hứa Kỳ Nhiên, lắc đầu, "Nhiên ca, không phải."

Tang Kiều giống như ngay cả bản thân cũng có chút mờ mịt, suy nghĩ một lúc, không quá rõ ràng nói: "Thực ra em hình như cũng không phải muốn ăn nấm truffle hay cá ngừ đại dương...... Nhưng mà từ nhỏ đến lớn em luôn tin rằng, chỉ cần em có tiền, chỉ cần em có thật nhiều thật nhiều tiền, em sẽ sống tốt hơn một chút."

Tang Kiều đung đưa chân: "Em không biết nên dùng tiền sống một cuộc sống thượng lưu như thế nào, cũng không hiểu lắm về thú vui của những kẻ có tiền...... Nhưng khi em thấy trong ví mình có thật nhiều tiền, ít nhất em cảm thấy mình cuối cùng đã thoát khỏi cơn đói khát kia."

Cũng vĩnh viễn thoát khỏi thời thơ ấu không bao giờ nhìn lại ấy.

"Tóm lại em không thể nghỉ làm, Nhiên ca."

Tang Kiều mặt dày mày dạn dựa vào ghế sô pha, "Nếu anh dừng công việc của em, em sẽ đi dọn gạch ở công trường, để cho cả giới giải trí biết nghệ sĩ dưới trướng anh đi dọn gạch!"

Hứa Kỳ Nhiên: "???"

Hứa Kỳ Nhiên: "Thằng nhãi, lúc ấy anh nên nhét cậu xuống cống thoát nước mới phải! Nhất định có thể sống lâu thêm hai mươi năm nữa!"

Độ sâu vết cắt do dao rọc giấy tạo ra có thể kiểm soát được, sau khi phục hồi thì miệng vết thương sẽ hẹp lại.

Nếu năng lực hồi phục của tuổi trẻ tốt một chút, chờ sang đầu xuân năm sau mấy dấu vết này sẽ biến mất hết.

Tang Kiều cực kỳ không phối hợp bị Hứa Kỳ Nhiên xách đến phòng khám của Luân Dĩ Nam, đẩy vào phòng trị liệu ngồi ngáp mười phút.

Sau đó.

Cậu thấy Luân Dĩ Nam sắc mặt không tốt vừa bị Hứa Kỳ Nhiên đào ra khỏi ổ chăn ném vào phòng trị liệu, khóa cửa lại.

Tang Kiều: "......"

Luân Dĩ Nam: "......"

Tang Kiều nghe Luân Dĩ Nam nói dòng nói dài bốn chục phút, hai mắt vô thần tràn ngập dày vò.

Lại bị Luân Dĩ Nam không thể nhịn được nữa ném ra ngoài.

Hứa Kỳ Nhiên tốt xấu vẫn còn chút lương tâm, đưa cho Tang Kiều và Luân Dĩ Nam mỗi người một cái bánh rán cùng cháo quẩy.

Chờ đến lúc Tang Kiều thành thành thật thật ngồi xổm trong góc ăn bữa sáng.

Hứa Kỳ Nhiên nắm chắc thời gian vội vàng hỏi: "Bác sĩ Luân, tình hình Tang Kiều bây giờ rốt cuộc thế nào? Có phương pháp gì hiệu quả không?"

Luân Dĩ Nam không khách khí nhận bánh rán và cháo quẩy: "Người bệnh vẫn không phối hợp trị liệu như cũ. Tình trạng của người bệnh tôi càng không thể để lộ, điều tôi có thể nói là tình hình còn kiểm soát được, ít nhất không có tệ hơn."

Đã như vậy rồi còn có thể tệ hơn?

Hứa Kỳ Nhiên đóng cửa từ ngoài không cho người bên trong vào: "Bác sĩ Luân, anh xem miệng vết thương trên tay Tang Kiều chưa? Vừa nãy tôi có nói với anh rồi."

Luân Dĩ Nam nhíu mày nhìn cửa phòng: "Bệnh nhân tâm thần ít nhiều đều có khuynh hướng như vậy, đây là một cách giải tỏa ảo tưởng cực đoan."

Hứa Kỳ Nhiên: "Thế có cách nào sửa lại không?"

Luân Dĩ Nam ý vị thâm trường cười nhẹ: "Có chứ, tích cực điều chỉnh sự chú ý của người bệnh. Làm cậu ấy yêu những cảm xúc nội tâm khác, ví dụ như, làm tình."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

"Thỉnh thoảng tôi cũng lên Weibo, nếu tôi không mù mặt, người bệnh kia của anh hẳn là một tiểu minh tinh đúng không?"

Luân Dĩ Nam ước lượng bữa sáng trong tay, "Coi như vì bữa sáng này, cho anh thêm một lời khuyên, người bị bệnh như vậy tốt nhất là đừng sống dưới máy quay, nhân ngôn thị phi, chết sớm đấy."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Hứa Kỳ Nhiên đã bắt đầu suy xét xem lần sau có nên đổi bác sĩ cho Tang Kiều không.

Mắt thấy Tang Kiều ngồi xổm trong góc đã lấy tốc độ hamster gặm xong một phần bánh rán với cháo quẩy.

Hứa Kỳ Nhiên đành phải kìm lại những thứ muốn hỏi, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Luân, anh biết đấy, tôi là người đại diện của Tang Kiều. Nếu trong quá trình trị liệu anh có ý kiến gì mới về cậu ấy, xin hãy nói cho tôi biết."

Luân Dĩ Nam nhún vai: "Tôi chỉ có thể trao đổi về tình trạng của bệnh nhân với người nhà, Hứa tiên sinh, đây là đạo đức nghề nghiệp."

Hứa Kỳ Nhiên đành giải thích: "Nhưng cậu ấy không có người nhà."

Luân Dĩ Nam cũng không có vẻ gì là kinh ngạc: "Không có người nhà? Vậy tự tìm cho mình một người nhà đi. Người, đặc biệt là những người như bọn họ, sống trên đời này, có cái để ký thác thì mới có hi vọng, có hi vọng thì mới có cách chữa bệnh, hiểu không?"

Từ phòng khám Luân Dĩ Nam đến office building tổ tiết mục còn cách một đoạn.

Tang Kiều bị Hứa Kỳ Nhiên lăn lộn cả sáng, sau khi lên xe liền bắt đầu nhắm mắt giả chết, một bộ thái độ không hợp tác dù có dùng bạo lực hay không.

Chưa đến giờ cao điểm buổi sáng, trên đường cũng chỉ có vài cái đèn đỏ.

Hứa Kỳ Nhiên nghĩ đi nghĩ lại về những điều Luân Dĩ Nam nói, mắt nhìn sang Tang Kiều bên cạnh không biết đã ngủ chưa.

Đột nhiên cảm thấy có mấy câu Luân Dĩ Nam không nói sai.

Có ký thác mới có hi vọng.

Có hi vọng, mới muốn sống thật tốt.

Hiện tại thứ Tang Kiều ký thác là tiền, nhưng cái ký thác này thật sự quá lạnh lẽo.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Tang Kiều bạo hồng ở cái giới này, kiếm được nhiều tiền, sau đó phát hiện ký thác ấy cũng khó có thể làm cậu cảm thấy vui sướng——. Truyện Lịch Sử

Hứa Kỳ Nhiên đạp phanh trước khi đèn vàng chuyển sang đỏ, không dám nghĩ thêm về điều đó nữa.

Hai người rất nhanh đã đến dưới tầng của tổ tiết mục.

Lý Vũ không có đây.

Đạo diễn cùng thành viên tổ tiết mục cúi chào Tang Kiều.

Thiệu Minh lịch sự nói: "Tang Kiều, sự việc phát sinh lúc trước là do tổ tiết mục làm việc thất trách. Hiện tại Lý Vũ đã bị thay thế, cháu có thể yên tâm trở về chương trình, chúng tôi nhất định sẽ đối xử công bằng cho mọi người."

Tang Kiều nhanh chóng bắt tay Thiệu Minh: "Đạo diễn ngài khách khí khách khí, cháu cảm ơn ngài rất nhiều. Nhưng mà hình như cháu chậm giờ cơm sáng rồi, cháu trực tiếp đi phòng huấn luyện là được, ngài mau trở về công tác đi!"

Người trẻ tuổi trước mặt hiển nhiên dễ hòa thuận hơn so với Phó Hành Chu nhiều, cũng không có ý định tiếp tục trách hỏi.

Thiệu Minh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lại giải thích với mấy người ban kế hoạch vài câu, sau đó mới đưa đoàn người lên tầng.

Chỉ còn lại Hứa Kỳ Nhiên và Tang Kiều đứng bên dưới.

Hứa Kỳ Nhiên ném balo cho Tang Kiều, cố ý nói: "Người bên chuyên môn ra đây chờ cậu, tám phần chắc cũng là ý của Phó Hành Chu."

Tang Kiều tay chân nhanh nhẹn đeo balo lên lưng, nói với Hứa Kỳ Nhiên: "Ây da, lão thiên nga của em, anh thay đổi rồi, trước kia anh không bát quái với em bao giờ."

Hứa Kỳ Nhiên: "......"

Hứa Kỳ Nhiên đương nhiên sẽ không dây dưa cùng Tang Kiều: "Ý anh là bảo cậu gọi điện thoại cho ông chủ Phó nói cảm ơn."

Tang Kiều quay người: "Cảm ơn?"

Hứa Kỳ Nhiên tích cực dẫn đường: "Trước tiên không nói đến chuyện khác, nói vụ trên Weibo đã, ông chủ Phó giúp cậu không ít đâu. Hơn nữa bây giờ hắn còn đang bị bệnh, về tình về lý, cậu hẳn là nên gọi điện cho hắn."

Tang Kiều suy nghĩ một lát, cảm thấy Hứa Kỳ Nhiên nói rất đúng.

Vì thế quay đầu lại: "Nhưng bây giờ đang là thời gian làm việc, liệu hắn có chê em phiền không?"

Hứa Kỳ Nhiên vỗ vỗ nóc xe: "Thế cậu có gọi hay không?"

Tang Kiều rụt cổ: "Gọi gọi gọi!"

Cậu tìm được số trong danh bạ.

Bắt đầu gọi điện.

Đối phương giống như giây tiếp theo liền nghe máy.

Tang Kiều vốn dĩ chưa chuẩn bị mở đầu cho tốt liền quên sạch sẽ, gượng gạo nói: "Alo?"

Phó Hành Chu dựa vào đầu giường, dừng công việc trong tay.

Đang định nói chuyện.

Lại nghe thấy đầu bên kia di động truyền đến một câu: "Alo alo? Anh ngủ quên sao?"

Phó Hành Chu nhẹ nhàng nhếch khóe môi: "Tôi dậy rồi."

"Kiều Kiều, nhìn ra ngoài cửa sổ đi, trời sáng."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Cảm thấy hôm nay mình phá lệ anh tuấn tiêu sái.

Phó Hành Chu: Không biết vợ có thể cho tôi thêm không.

Phó Hành Chu: Tôi vô cùng thưởng thức phương pháp giải tỏa mà bác sĩ Luân đề cử với Kiều Kiều, hy vọng tương lai vợ có thể tích cực phối hợp tôi, tôi động là được.

______

Đột nhiên nghĩ, Phó tổng yêu Kiều Kiều như vậy, về sau lúc biết về căn bệnh và quá khứ của cậu không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây 🥲. Cảm giác người mình hận không thể phủng trong lòng bàn tay lại bị kẻ khác coi thành thứ đồ vứt bỏ đối xử tồi tệ. Não nề thật sự, bầu không khí truyện này zui zui zẻ zẻ mất não cũng do giọng điệu Kiều Kiều. Mà số ẻm lại rõ khổ. Aizz

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play