" Cùng là tam phẩm, xem ra chỉ là chênh lệch về kinh nghiệm chiến đấu!"
Vương Phật Nhi giơ tay lên lệnh cho Chi Lâu Già buông Linh Sơn ra, gọi hai vị hộ pháp thần tướng trở về. Linh Sơn mặc dù không nhỏ tuổi nhưng nhiều nhất cũng chỉ năm sáu bảy tám chín mươi tuổi, đại bộ phận thời gian trong cuộc đời đều tu luyện tại Lạn Đà tự. Hai vị hộ pháp thần tướng thì ít nhất cũng khoảng bảy tám trăm tuổi rồi, đi theo bên người liệt đại cao tăng của bản tự, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu nên đối với vũ kỹ của Lạn Đà tự đã vận dụng tới mức cực đỉnh, mỗi chiêu mỗi thức đều là thiên chuy bách luyện, đúc rút từ trăm trận chiến mà ra.
Linh Sơn bị Chi Lâu Già buông thả không kiềm chế nữa, sắc mặt tức giận xấu hổ dị thường, hung hăng liếc mắt nhìn Vương Phật Nhi, quay đầu đi vào giữa đám tăng nhân Đại Tự Tại viện, đặt mông xuống nhắm mắt ngồi thiền.
" Ta đã nói thì phải làm, tên Linh Sơn này lại tự nhiên công khai xông ra với thái độ trêu chọc như vậy, ta có biện pháp ứng phó."
Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:" Sư huynh Linh Sơn đã già cả, xem ra có chút mỏi mệt. Các sư huynh của Đại Tự Tại viện và Phật Đà Cái trưởng lão của Kim Cương viện, mời lên xe đi thôi!"
Hắn phất tay một cái, hồng quang lóe lên rồi một chiếc tinh đồng chiến xa do tám con Xích Diễm long thú kéo từ trên trời đáp xuống mặt đất. Những trưởng lão của Đại Tự Tại viện đưa mắt nhìn nhau rồi bất đắc dĩ vươn tay ra đưa Linh Sơn lên xe.
Linh Sơn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không phản kháng, kệ cho ba vị trưởng lão của Đại Tự Tại viện đem hắn lên tinh đồng chiến xa. Phật Đà Cái niệm một tiếng phật hiệu, đa tạ ý tốt của Vương Phật Nhi rồi dẫn theo các trưởng lão của Kim Cương viện leo lên tinh đồng chiến xa.
Tinh đồng chiến xa này có thể chở được hai ba mươi binh sĩ nên chỉ có tám vị trưởng lão ngồi lên thì tất nhiên là rất rộng rãi. Vương Phật Nhi gọi một tăng nhân đến bảo hắn lái xe, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Phật Đà Cái.
" Mọi người đã nghỉ ngơi đủ rồi, giờ tiếp tục đi tới Tiểu Lăng Vân tự mới được dừng nghỉ!"
Vương Phật Nhi truyền mệnh lệnh xuống, đám hòa thượng đã thu thập hành trang, dắt Xích Mao đà, theo sát đằng sau tinh đồng chiến xa, cất bước tiếp tục chạy đi.
Ở một góc sáng sủa trên Tinh Đồng chiến xa vứt ngổn ngang khôi giáp, quân đao, cung tên, diễm thú thương của Mộc Nguyên Trực cùng với một ít đồ linh tinh mà Vương Phật Nhi bắt được. Di vật của Mộc Nguyên Trực đều là những bảo vật hiếm thấy, còn mấy cái thứ kia đều là hắn nhặt được trên chiến trường để bán lấy tiền, bây giờ nhìn lại thì thấy có chút nhỏ mọn. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi cười ha hả, nói với Phật Đà Cái:" Phật Đà Cái trưởng lão niệm pháp tinh vi, tiểu tử muốn lãnh giáo một vài điều!"
Phật Đà Cái nghe xong tức thì rất phấn khởi tinh thần, lập tức miệng nói liến thoắng như tép nhảy, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải. Vương Phật Nhi cũng đem tất cả những chỗ khó hiểu ra để hỏi, đến khi tới Tiểu Lăng Vân tự thì hắn phát giác mình đã thu hoạch không nhỏ.
Phật pháp của Lạn Đà tự yêu cầu nhất niệm sinh vạn pháp, lấy niệm lực đề cao pháp lực, lấy pháp lực phát động các pháp thuật kỳ diệu. Hiệu suất chuyển đổi giữa niệm lực và pháp lực chính là mấu chốt đối với uy lực của pháp thuật. Truyện "Đại Viên Vương "
Tu luyện và nắm vững niệm lực nhưng Lạn Đà tự lại không có người chuyên tu pháp thuật. Tuy nhiên có rất nhiều pháp môn võ học đều là pháp vũ song tu, tu luyện chân khí đồng thời cũng có thể rèn luyện niệm lực. Phật Đà Cái tu luyện chính là Đại tiểu Chư thiên ấn pháp của Kim Cương viện, rèn luyện loại niệm pháp cao siêu kỳ dị nhất. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi nghe xong tâm pháp khẩu quyết của môn võ học này, biết nó không tương thích với những lộ số võ học hiện tại của bản thân mình. Hắn ở trong Sắc Bảo khố đã lựa chọn hai bộ phật kinh, Đại Nhật kinh và bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh, cũng là hai môn võ kiệt xuất trong loại võ học này. Trong thời điểm ở tại Đại Lạn Đà tự đích, Cưu Ma La Cấp Đa vẫn chưa cho phép hắn tu luyện.
Khi Vương Phật Nhi lựa chọn võ công thì đã quyết định, trước hết tìm lấy Đại Nhật kinh là xuất xứ của Vô hạn Quang minh hỏa của mình làm căn cơ võ học để tu luyện niệm lực và chân khí.
Đám hòa thượng đông như vậy đứng ở bên ngoài Tiểu Lăng Vân tự đợi một lúc lâu cũng không thấy có người ra nghênh đón. Vương Phật Nhi thì chẳng hề phiền lòng nhưng là Đàm Quang trưởng lão của Đại Tự Tại viện lại nhịn không được mở miệng nói:" Chủ trì của Tiểu Lăng Vân tự là đệ tử đích truyền của ta. Khi bản tự cử lực lượng tới chủ trì Đại Lôi Âm tự thì đã sớm phái người thông báo cho một số tự viện trên đường đi, bọn họ không thể không biết. Ta đoán Tiểu Lăng Vân tự đã xảy ra sự cố, lão tăng nghĩ rằng cần phải tới xem xem thế nào!"
Vương Phật Nhi lược hơi trầm ngâm, nói:" Tiểu Lăng Vân tự có hơn mười tăng nhân, nếu là xảy ra sự cố thì chỉ sợ một mình Đàm Quang trưởng lão tiến đến sẽ không ổn thỏa lắm. Bổn tọa muốn mời bốn vị trưởng lão Đại Tự Tại viện cùng đi. Chẳng biết có được không?"
Linh Sơn lão tăng hừ lạnh một tiếng. Hắn từ lâu đã không còn giả vờ ngồi thiền nữa. Đối với đề nghị của Vương Phật Nhi, ngoài dự đoán mọi người, Linh Sơn lại không hề phản đối, trên khuôn mặt béo múp míp thể hiên vẻ trầm tư thận trọng, vận công vào hai tai tựa như đang lắng nghe.
Thấy Linh Sơn vận công lực, hai tai không ngừng rung rung, Vương Phật Nhi cũng không dám lên tiếng, nén hơi ngừng hô hấp.
" Trong chùa có khí tức người lạ, nhưng không phải bị thi binh tấn công. Ta không phát hiện ra trạng thái bất thường, rất có thể là cao thủ có tu vi cao hơn ta ẩn thân trong chùa."
Vương Phật Nhi nghe xong, lập tức quả quyết nói:" Vậy ta muốn mời tám vị trưởng lão đồng loạt ra tay, xem là thần thánh phương nào."
Linh Sơn, Phật Đà Cái đều gật đầu vâng dạ. Chín người cùng ra khỏi tinh đồng chiến xa. Vương Phật Nhi đem chiến xa hóa thành phong trấn rồi ra lệnh cho đám tăng nhân dưới trướng triển khai trận thế chiến đấu, tiến nhanh về hướng Tiểu Lăng Vân tự.
Vương Phật Nhi tiến lên trước tiên, không hề gõ cửa mà nhảy trên rồi bờ tường, lao thẳng về phía đại điện của Tiểu Lăng Vân tự.
Các vị Linh Sơn, Đàm Quang, Phật Đà Cái lúc này cũng không muốn tranh giành danh tiếng, chia làm hai nhóm, xếp hàng phía sau Vương Phật Nhi. Loại công phu mặt mũi này, về đối ngoại đều phải làm như thế.
Mười mấy tên tăng nhân đã bị người dùng dây thừng lớn trói chặt ở trong đại điện. Vương Phật Nhi liếc mắt thấy, trong lòng buồn cười, phất tay áo bào, cao giọng nói:" Người tới chẳng biết là cao nhân phương nào, vì sao lại bắt trói phật môn đệ tử của ta?"
Một giọng nam trầm hùng lạnh lẽo vang lên:" Bổn nhân Hỏa Viên, tiểu hòa thượng ngươi đã lần thứ hai nhìn thấy bổn tướng rồi."
Vương Phật Nhi kinh ngạc nhìn lại, thấy một nam tử thân hình cao lớn hùng vĩ, mặc bộ hỏa hồng chiến bào, tựa như từ trong hư không na di xuất hiện, trước đó cũng không biết có cái pháp lực thần thông gì mà ẩn giấu đi thân hình.
" Thì ra là Hỏa Viên Đại tướng tiền bối. Ngài và sư phụ ta giao tình sâu đậm, tiểu tăng phải hành lễ trưởng bối. Ngài có phải đang cố ý đợi ta hay không?"
Hỏa Viên Đại tướng cười đáp:" Không sai, bản tướng nghe nói Vương Phật Nhi huynh phải xuất hành đi cai quản Đại Lôi Âm tự thì thập phần kinh ngạc. Tuy nhiên, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Vương Phật Nhi huynh như thế tiền đồ vô lượng, bản tướng sao có thể không đến trước để chiêu dụ. Mấy hòa thượng này chỉ là không chịu nghe lời nên ta buộc bọn chúng phải im lặng một lúc. Ta mà thèm vượt ngàn dặm tới đây ra tay với mấy tên tặc trọc này sao."
Vương Phật Nhi trong bụng suy nghĩ thật kĩ, đang xem đáp lại như thế nào thì Hỏa Viên Đại tướng đã nói rõ ý đồ đến đây.