“Cũng không phiền phức đến mức phải huy động đến cả hàng nghìn người như vậy. An Nguyên thành ít nhất có năm người có tu vi cao hơn ta, chỉ cần tùy ý cử ra một trong số này thì ta cũng phải chạy mất dép”
Trong giọng nói của Thái Tuyền Thương có chút buồn bã, ngẩn ngơ, sau đó lại rơi vào một trạng thái kỳ diệu có cảm giác như không phải còn thuộc về con người nữa.
“Người này sợ rằng chỉ còn thiếu nửa bước nữa là tiến vào cảnh giới của quỷ thần, làm thế nào có thể chỉ thoáng một cái đã làm mất đi hết khí tức của con người? Cảm giác này thật là cổ quái.”
Vương Phật Nhi đang suy nghĩ trong lòng thì nghe thấy Thái Tuyền Thương đang gọi hắn đến gần, tỉ mỉ hỏi về cảm giác của Vương Phật Nhi khi sử dụng Ngũ đế long quyền, hỏi xong vài câu thì lại rơi vào một đợt trầm tư. Sau thời gian khoảng một nửa canh giờ, Thái Tuyền Thương mới nói: “Nếu ta đoán không sai thì trong hoàng thất của Đại Càn vương triều chỉ có năm người hiểu được Ngũ đế long quyền, mà người có lứa tuổi như ngươi thì chỉ có đương kim thiên tử của Đại Càn vương triều là Linh đế bệ hạ.”
Vương Phật Nhi nghe được phán đoán này thì hận đến tận xương, tức giận nói: “Nếu mà ta biết được cái tên vương bát đản kia là hoàng đế thì nhất định sẽ nhổ nước miếng vào mặt hắn chứ không thèm nói với hắn một tiếng nào.”
Thái Tuyền Thương chợt nhớ là Vương Phật Nhi còn có một cô vợ hơn tuổi làm vương vấn đến tâm tình và tu vi của hắn nên cũng không nhịn được tủm tỉm cười, cất tiếng nói: “Linh đế tuổi nhỏ hăng hái nhưng hắn để cho trọng thần trong triều chuyên quyền, không có cách nào thu hồi lại quyền lực nên so với các hoàng đế bình thường thì phải chịu áp lực rất lớn do đó mới có thể làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy.”
“Nhưng thật là may mắn, bây giờ ta lại có thể học lỏm được sơ qua về những bí ảo của Ngũ đế long quyền. Vừa rồi ta đã nghĩ thông được một vài chiêu thức, giờ truyền thụ cho ngươi, coi như là thù lao về việc ngươi đã giúp cho ta hiểu rõ về môn thần công này.”
Vương Phật Nhi kinh ngạc hỏi: “Chỉ có một chút như vậy mà ngươi có thể học lỏm được những bí ảo của Ngũ đế long quyền sao? Không phải ngươi đang nói láo đấy chứ? Cho dù là thiên tài tuyệt thế thì cũng không nên khoa trương đến mức độ như thế!”
Thái Tuyền Thương khẽ lắc đầu nói: “Trung thổ Thần châu phân chia thành Nhân – Yêu hai tộc nhưng dù sao tổ tiên đều có một chi xuất xứ từ Bạch Nguyệt yêu tộc nên đạo lý võ học của các tộc đều có liên hệ với nhau. Tuy nhiên vì có sự khác biệt về kinh mạch khí huyệt nên vũ học của tộc khác thì không có biện pháp nào tu luyện nhưng nếu rơi vào tay của một vị cao thủ có thiên tư hơn người thì việc đem võ học của tộc khác cải biến cho phù hợp để tộc của mình tu luyện thì cũng không phải là quá khó khăn.”
“Hơn nữa…” Thái Tuyền Thương nói tiếp, giọng mang theo chút khinh bỉ: “Bát đại tuyệt học của Hoàng tộc Đại Càn vương triều, tam phần ngũ điển, ít nhất cũng có bảy thành là sao chép từ võ học của các tộc khác. Ngũ đế long quyền là do sao chép từ Thiên ma phụ sinh quyết của Tây Địch Thiên ma viện của chúng ta rồi dung hợp với tuyệt học của hai môn phái Đại Lạn Đà tự và Ngũ Trang quan mà tạo thành. Để học được những môn võ học bí truyền này, Đại Càn vương triều đã đổ rất nhiều xương máu, hoàng tộc đệ tử hy sinh không biết bao nhiêu người. Ta xuất thân từ Thiên Ma viện, hiểu rõ Thiên Ma phụ sinh quyết nên tham cứu những bí ảo của Ngũ đế long quyền tất nhiên là tương đối dễ dàng.”
“Vậy ngươi trực tiếp dạy ta Thiên ma phụ sinh quyết không phải tốt hơn sao?”
Thái Tuyền Thương cười không thành tiếng, nói: “Thiên Ma viện của Tây Địch cũng giống như Nội thư viện của Đại Càn vương triều làm sao có thể dễ dàng truyền thụ võ công cho người ngoài! Thêm nữa ngươi đã bái nhập làm môn hạ của Đại Lạn Đà tự, có nhất phẩm võ học để cho ngươi nghiên cứu sao.”
Vương Phật Nhi lúc này mới hiểu được rằng Thiên Ma viện tuyệt không phải là nơi công khai thu nhận đệ tử như Tứ đại thư viện của Đại Càn vương triều. Truyện "Đại Viên Vương "
“Võ học của Trung thổ Thần Châu đến nay đã chia thành “bồi bổn” và “trí dụng” hai đại pháp môn. Ngươi tu luyện Thập phương đống ma đạo và Vô hạn quang minh hỏa để tích tụ nội lực thì chính là “bồi bổn” pháp môn, còn Ngũ đế long quyền lại dùng cái đến từ bên ngoài để thắng kẻ địch thì là “trí dụng” pháp môn. Theo truyền thuyết thì môn võ học này có thể dùng tu vi ngũ phẩm để huy động uy lực nhất phẩm. Hắc hắc, công phu do ta chỉ dạy tối đa có thể giúp ngươi nâng uy lực lên được thêm hai cấp…”
Vương Phạt Nhi nghe thấy thì mừng rỡ, ngoài miệng lại hỏi: “Ngũ đế long quyền lợi hại như vậy thì chẳng phải là thiên hạ vô địch sao? Tu vi ngũ phẩm thì có uy lực đệ nhất phẩm, nếu là người có công lực đạt cảnh giới đệ nhất phẩm thì còn ai có thể ngăn cản được nữa?"
Thái Tuyền Thương cười hắc hắc, khinh thường nói: “Ngũ đế long quyền được Đại Càn vương triều gọi là Vô địch long quyền, lợi hại thì tự nhiên là vô cùng lợi hại nhưng cũng phải xem đến người tu luyện. Con cháu của Đại Càn vương triều không nhiều kẻ thông minh lắm, hiện tại trong Hoàng tộc của Đại Càn vương triều, người chân chính có thể lĩnh hội công phu tinh vi ảo diệu này cũng chỉ có một mà thôi.” Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi lè lưỡi, khẽ nói: “Không nghĩ được là cái tên tiểu hài tử Linh đế kia lại lợ hại như vậy, luyện thành võ học cao minh như thế.”
Thái Tuyền Thương vươn người, thờ ơ nói: “Cái tên tiểu mao đầu Linh đế kia thì ngay cả chút vỏ bên ngoài cũng chưa lĩnh hội được, ta nói không phải hắn.”
Kế tiếp, Thái Tuyền Thương đem phương pháp vận kình mà bản thân mình lĩnh hội được, truyền thụ tất cả cho Vương Phật Nhi không sót mảy may.
A Hạp La vũ tộc chỉ có ba đạo chủ mạch, khác biệt rất lớn với Bạch Nguyệt Yêu tộc. Khi Thái Tuyền Thương truyền thụ thì phỏng đoán có một vài chỗ chưa chính xác nên muốn Vương Phật Nhi diễn tập để xem có chỗ nào không thỏa đáng. Một người dạy, một người học chẳng mấy chốc mà mặt trời đỏ rực lặn xuống phía Tây, trăng đã treo lơ lửng giữa trời. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi có sức lĩnh ngộ rất mạnh, lối suy nghĩ so với người của thời không này lại càng linh hoạt hơn nhiều. Suy nghĩ luôn biến đổi, sau khi có ý thì hắn đều đem ra hỏi cũng khiến cho Thái Tuyền Thương có cảm giác mỏ rộng tầm mắt. hắn nhìn Vương Phật Nhi với ánh mắt càng thêm kỳ quái tựa hồ Vương Phật Nhi biểu hiện như thế này có vẻ cũng là bình thường.
“Nguyên lý cơ bản của Ngũ đế long quyền là khi tu luyện thì luyện thành một luồng nội kình hấp dẫn, mỗi lần xuất chiêu thì thiên địa nguyên khí tự nhiên theo đó mà tụ tập vào trong quyền kình làm cho uy lực tăng lên cực đại, hoàn toàn khác so với Thủy hỏa Lung linh tháp là tích lũy nội lực của bản thân ở bên trong, khi sử dụng mới phát ra. Cái sau uy lực có hạn, càng là cao thủ thì hiệu lực càng nhỏ, còn Ngũ đế long quyền thì càng là cao thủ thì uy lực càng mạnh, nếu do nhân vật tuyệt thế sử dụng thì quả thực có thể khai thiên tích địa, đánh sập cả ngọn núi."
Sau khi Vương Phật Nhi nói cả một tràng dài thì Thái Tuyền Thương gật đầu tỏ vẻ tán thành rồi thở dài một tiếng nói: “Đáng tiếc ngươi...... Thân phận bất đồng, nếu không thì chúng ta nhất định có thê trở thành bằng hữu tốt.”
Vương Phật Nhi như bị bát nước lạnh dội vào đầu, trong lòng nghĩ về thân phận của chính bản thân mình thì càng thêm kì quái. Thái Tuyền Thương nhìn sắc trời, ung dung nói:" Đêm nay ta muốn đi thăm phủ đệ của Lí Dược Sư một chuyến, xem có cơ hội ra tay hay không. Sư phụ ngươi chắc chắn sẽ rất nhanh tới tìm ngươi, thủ hạ của hắn chính là thập nhị hộ pháp thần tướng thần thông quảng đại, ta đem ngươi đi ra ngoài hoàng cung là đủ."
“Ngươi muốn ám sát Lí Dược Sư thì cũng không cần phải thực hiện một cách ngang nhiên như vậy chứ? Ngấm ngầm tìm cơ hội xử lý không phải tốt hơn sao?" Vương Phật Nhi cuối cùng không kiềm chế được nghi vấn trong lòng, hỏi ra vấn đề đã nén lại từ lâu.
"Việc này liên quan đến hệ thống nội bộ của Tây Địch yêu tộc, ngươi không nên hỏi nhiều. Ta lần này sang phương Đông thì tám chín phần mười là không thể quay về cố thổ. Sư phụ ngươi nếu có thể vượt qua được một cửa trong số Nho môn tam đại tông sư kia thì sau này sẽ như thuyền theo nước lên cao, ngươi đi theo Cưu Ma La Cấp Đa sẽ được nhiều chỗ rất tốt."
Lại là một tiếng thở dài, trong lòng Thái Tuyền Thương hình như có chứa mối hận thù vô bờ bến...