Vương Phật Nhi suốt đêm vắt óc suy nghĩ đem những kinh nghiệm gần đây nhất của mình tổng hợp lại nhằm xác định hướng đi cho cuộc sống của bản thân từ nay về sau. Hắn suy cho cùng thì cũng không phải là người của thế giới này nên cho tới bây giờ cũng chưa từng có lòng trung thành đối nơi đây. Truyện "Đại Viên Vương "

Cưu Ma La Cấp Đa hiển nhiên cũng nhất thời không tính toán cặn kẽ đã thu nhận hắn làm đồ đệ, nhưng điều quan trọng trong việc này chính là vì tư liệu không đủ nên ông ta suy đoán cũng không được rõ ràng. Mà trong bí mật này lại bao hàm lai lịch thân thể của hắn khiến cho hắn không có cách nào quên đi được.

"Tất cả các môn tu luyện tiếp theo đều phải chờ sư phụ của ta khiêu chiến xong với Nho môn tam đại tông sư rồi mới quyết định là trở về Lạn Đà tự tiếp nhận công phu chính tông học lấy một thân bản lãnh rồi tính sau hoặc là tìm đến một địa phương không một ai biết đến để củng cố nền tảng võ công cho vững chắc. Đến khi xuất thế thì ta đã lớn thêm vài tuổi và hiểu rõ tất cả phong tục tập quán của trung thổ Thần Châu rồi mới nói tiếp, còn bây giờ cũng chỉ tiếp tục tu luyện tạp nham như trước mà thôi. Hai người con gái ở bên ngoài thì phải thừa lúc còn sớm mà chia tay đường ai nấy đi. Trương lão đầu kia không phải con đường tốt." Truyện "Đại Viên Vương "

"Sau này,...... trong thời loạn lạc này, để có thể sống sót cũng không phải chuyện khó nhưng hy vọng thăng quan phát tài thì có chút xa vời."

Hôm sau, Vương Phật Nhi cũng không để ý đến hai chủ tớ Trương Anh và Thúy Linh Nhi mà bỏ đi thẳng.

An Nguyên thành mặc dù phồn hoa nhưng cũng là đô thị náo nhiệt thứ nhất thứ nhì, cơ hồ mỗi hộ gia đình ở nơi này đều là thương gia. Mật độ cửa hàng cao, có thể nói trên vạn hộ mở cửa đón khách, ngàn nhà không đóng cửa được.

Đi vào chợ phía đông, mọi người rộn ràng nhốn nháo đi lại khắp nơi. Vương Phật Nhi chỉ có bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi nên ở trên khu phố kiểu này cũng chẳng có ai chú ý đến hắn. Hắn chạy đến một địa phương xa như vậy là vì cố ý tham quan học hỏi một ít về phong tục tập quán của trung thổ Thần Châu.

Mà phương thức tốt nhất để hiểu rõ phong tục tập quán chính là mua vài thứ, vào Nam ra Bắc, buôn chuyện với các thương nhân gặp được ở trong các thành thị lớn. Thủ hạ của Cưu Ma La Cấp Đa là thập nhị hộ pháp thần tướng, nếu hắn cứ đi lang thang trên đường cái thì cuối cùng bọn họ thế nào cũng dễ dàng tìm thấy.

Mua năm chiếc bánh bao tại một tiểu điếm, Vương Phật Nhi ôm vào trong ngực, vừa đi vừa ăn.

Hắn cũng ghé vào xem một vài cửa hàng bình dân. Chợ phía đông có mười tám dãy chợ buôn bán các loại hàng hóa chia thành từng nhóm hàng, mỗi nhóm có khu vực riêng. Trên đường còn có rất nhiều người bán hàng rong đang rao bán những món tạp phẩm của mình.

Trên phố chợ thứ hai ở phía nam, Vương Phật Nhi phát hiện một cửa hiệu có mặt tiền thật lớn, dùng cọc gỗ thô kệch quây lại, sau mặt tiền là một khu đất trống, bên trong có hơn mười gã tiểu nhị đang tắm cho phong mã thú.

Thì ra đây là một cửa hàng bán phong trấn.

Vương Phật Nhi sờ sờ ba chiếc phong trấn đồng xích trong ngực, trong lòng có chút tò mò liền đi vào.

Nơi này rất đông khách, bọn tiểu nhị cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho khách các loại kỵ thú. Trung thổ Thần Châu từ trước đến nay luôn luôn xuất hiện nhiều loại dị thú, có thể thuần hóa thành vật cưỡi tổng cộng cũng có đến mười bảy loại.

Sách bách khoa toàn thư, phần về kỵ thú cũng chia làm mười bảy chương, bao gồm phong mã thú, địa hình long thú, lục địa điểu, sư tử hổ báo, lang thú, lộc dương ngưu tượng, linh cầm.....vân vân.

Trong đó phong mã thú lại chia tiếp làm sáu mươi tám loại danh câu, địa hình long thú cũng bao gồm cả Xích Diễm long thú, Bạo hành long thú…vân vân.

Cửa hàng này mặc dù rất lớn, mặt hàng đa dạng nhưng lại không có nhiều loại dị thú ghi trong phần về kỵ thú của Sách bách khoa toàn thư. Vương Phật Nhi nhìn một vòng, cũng có hứng thú đối với vài con kỵ thú nhưng khi hỏi giá cả thì câu trả lời của tiểu nhị đẫ khiến cho hắn líu lưỡi không nói nên lời.

Hắn tra theo danh mục tìm thấy có hắc sắc phong mã thú là loại đứng hàng thứ bốn mươi hai trong chương về phong mã thú, là sản vật của Không Tang châu tên là Hắc Vân tuấn, có giá cả lên đến năm trăm kim, mà cũng chỉ còn có bảy con, trong đó ba con tốt nhất đã đặt mua hết.

Còn như hắn trong lúc vô ý thu phục được Đạp Nguyệt Khinh Yên thú thì cửa hàng này gian không có bán. Tê Phong Lôi thú cũng chỉ có hai con, giá cả so với Hắc Vân tuấn còn cao gấp tám, chín lần.

Ngoại trừ phong mã thú thì các loại kỵ thú khác rất nhiều nhưng Vương Phật Nhi cũng không nhìn thấy Xích Diễm long thú là loại mà hắn hiểu rõ nhất mà chỉ có hai con hắc sắc phong long thú, nghe nói là trấn điếm chi bảo, khách hàng vô duyên vô cớ thì không được, hỏi giá.

Các loại kỵ thú rất đa dạng nhưng đều dựa theo tốc độ mà chia làm năm cấp, phân biệt là thần tuấn, thiên tuấn, linh tuấn, tinh tuấn, phàm tuấn, bất quá kỵ thú được coi là cấp phàm tuấn thì cũng có khả năng ngày đi nghìn dặm, còn những con vật chậm chạp hơn nó thì đều là nô thú, chỉ có thể kéo xe cày ruộng, không mang nổi người cưỡi.

Đi lại lòng vòng trong cửa hàng một lúc lâu thì một gã tiểu nhị nhìn thấy hắn không có người lớn đi kèm liền cười hì hì chủ động bắt chuyện: "Tiểu đệ đệ, nếu ngươi thích kỵ thú thì có thể bảo người nhà đến mua cho ngươi một con. Ngươi còn nhỏ như thế này, chúng ta cũng không bán cho đâu kẻo nó làm ngươi bị thương thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bổn điếm."

Vương Phật Nhi làm ra vẻ ông cụ non, thuận mồm hỏi: "Nơi này có con kỵ thú nào có thể làm ta bị thương? Ngươi nói chuyện rất không có đạo lý."

Tiểu nhị này mặt vẫn hòa hoãn nhưng miệng nói rất cương quyết: "Tiểu đệ đệ, vô luận ngươi nói như thế nào thì chúng ta cũng không bán. Nếu ngươi thích thì gọi người lớn tới đi. Vừa lúc cửa hàng của chúng ta gần đây mới nhập vào một nhóm Công bà dương là loại kỵ thú thích hợp cho người có thể hình thấp bé, tốc độ không chậm, chạy cực kỳ ổn định, tính ngoan ngoãn."

"Phong mã thú chạy đường ngắn hay đường trường đều tốt, long thú có sức lực rất khỏe, hai loại này đều được hoan nghênh nhất, lang thú thì tương đối khó thuần hoá, tốc độ không cao nhưng lại có sức chịu đựng kiên cường nên quá nửa đều do khách phải đi đường dài mới mua để dùng. Bất quá gọi là vật tốt giá rẻ thì có lẽ dương thú, lục địa điểu là hai loại có mức giá phù hợp mà tốc độ cũng không chậm......"

Thấy Vương Phật Nhi chẳng nói đúng cũng không bảo sai, gã tiểu nhị này qua sắc mặt đoán biết Vương Phật Nhi không thèm nhìn đến loại công bà dương rẻ mạt đó nên lập tức chuyển hướng giới thiệu cái khác.

"Bàn giác long dương giá sáu trăm kim, có sở trường về đi lại trong đường núi, con lục địa điểu đầu màu vàng này có sở trường về chạy trốn trên đất bằng có giá thấp hơn một chút, nói về cước trình thì đều thuộc dòng linh tuấn, nếu chăm sóc tốt thì tốc độ vẫn có thể nhanh hơn được một chút."

"Ha ha, không sai, không sai, chờ ta nhìn kỹ thêm chút nữa rồi trở về gọi lão tử đến mua. Tiểu nhị, ngươi giới thiệu cho người khác đi."

Vương Phật Nhi trong túi có của hồi môn tổng cộng cũng không quá hai trăm hai hoàng kim, còn phải cân nhắc về đồ ăn thức uống hàng ngày, nếu tùy tiện mua đồ linh tinh thì sẽ rất nhanh rơi vào cảnh nghèo rớt mồng tơi, huống chi hắn đã có Hỏa Long liễn, tê phong lôi thú nên đại đa số kỵ thú ở nơi này Vương Phật Nhi thật sự là nhìn không lọt mắt.

Hắn đuổi gã tiểu nhị xong thì cất bước muốn rời đi, đột nhiên xuất hiện một cảm giác không tên làm trong lòng phát lạnh, ánh mắt giống như bị một cái gì đó thu hút liền quay đầu nhìn sang hướng đông. Một người thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mặc áo khoác mỏng ngũ sắc, tay cầm một chiếc quạt lông, đang chắp tay sau lưng lạnh lùng quan sát.

Thanh niên này mặc dù quần áo hoa lệ nhưng có vẻ mặt vô cảm, đang nhìn Vương Phật Nhi với ánh mắt có chút cổ quái tựa hồ gặp được người bạn cực thân rồi lại cực ghét, tình cờ gặp nhau trên đường, không biết nên châm chọc một tiếng, hay là nên nói những lời sáo rỗng như lâu rồi không gặp, ngọn gió lành đưa đến…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play