" Nguyên Tổ Thủy Thần Biến, Hoàng Đô biến!"
Khổ chiến đến trời sâu đất thảm, đột nhiên Vương Phật Nhi nghĩ ra biện pháp giành chiến thắng, không khỏi thầm mắng mình ngu ngốc.
Khi hắn biến hóa thành một con Thần thú Hoàng Đô lớn hơn, hung ác hơn từ trên trời giáng xuống thì quả nhiên con thần thú Hoàng Đô nhỏ đang cuồng bạo kia bỗng trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Vương Phật Nhi cố gắng dùng thần thức liên lạc với con Hoàng Đô nhỏ này, quả nhiên sau mấy lần cố gắng đã được đáp lại. Con Thần thú Hoàng Đô nhỏ gầm lên một tiếng, thân hình thu nhỏ trở lại về mức hợp với tuổi, thức hải đang bám chặt lấy hắn cũng tách hẳn ra. Rốt cục cũng được thoát thân, Vương Phật Nhi thầm lau mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một quả cầu lửa thật lớn từ trên trời cao rít ầm ầm giáng xuống, khí thế mãnh liệt như sao băng.
" Khuynh Thành!"
Khi hắn trông thấy rõ người trong quả cầu lửa là Lệ Khuynh Thành thì đầu óc Vương Phật Nhi tức thì ngẩn ngơ. Quả cầu lửa từ trên trời cao vạn trượng đánh xuống, cho dù hắn có thần thông cấp Hoang thần cũng tuyệt đối không có cách nào chống nổi. Nhưng lúc này Vương Phật Nhi thà để mình bị đập chết chứ cũng không tránh né.
Một con rồng lửa băng hỏa sinh ra ở dưới chân, Vương Phật Nhi khai mở song chưởng phát ra vô số luồng gió vô hình bắn lên trên trời cao tạo thành tầng tầng lớp lớp tường chắn nhưng cũng chỉ có thể làm cho lực rơi chậm lại một chút.
Lệ Khuynh Thành cũng đã thấy Vương Phật Nhi thoát được ra khỏi cuộc giao chiến thần niệm với Hoàng Đô nhưng nàng đã chót lao xuống nên lúc này cũng không dừng lại được nữa.
Mấy trăm luồng gió ngũ hành đầu tiên là quấn lấy quả cầu lửa lớn kia, tuy không thể lập tức phá tan cái lực rơi từ tít trên trời cao giáng xuống vô cùng mạnh kia nhưng cũng làm cho thế lao xuống của Lệ Khuynh Thành chậm lại. Vương Phật Nhi dùng lực vô cùng nhu hòa ôm lấy Lệ Khuynh Thành, hợp lực hóa giải lực lao xuống nhưng đến lúc sắp va xuống mặt đất thì vẫn chưa thể hóa giải hết lực rơi. Lệ Khuynh Thành hét toáng lên, Vương Phật Nhi gầm lên một tiếng, từ dưới đất dâng lên một lực lượng vô cùng nhu hòa tạo thành một vầng hào quang trong suốt cực lớn căng ngang trên mặt đất.
Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành cùng rơi xuống bề mặt vầng hào quang, sau đó được một lực đạo nhu hòa hất bắn lên, vì thế chỉ bị kinh sợ chứ không nguy hiểm, không bị thương tổn cọng lông sợi tóc nào. Vương Phật Nhi ở giữa không trung điều hoà khí tức, nghiêng người phóng Ma Ngoan ra rồi dắt Lệ Khuynh Thành bước lên. Ở dưới đất, con thần thú Hoàng Đô cũng hếch mũi phát ra tiếng gầm đắc ý.
" Con thú nhỏ này cũng thật là thông minh! Từ nay ban cho ngươi một cái tên, gọi là Đô Đô nhé."
Ma Ngoan vẫy tám mươi tám đôi cánh nhỏ quanh thân bay thẳng ra khỏi Trại Ngô Đồng. Con thú khổng lồ vừa được sửa lại tên là Đô Đô cũng hưng phấn chạy theo Ma Ngoan, bốn chân tung bay, tốc độ nhanh hơn ban nãy gấp mấy lần.
Hào quang màu vàng rực đã lan tỏa khắp toàn thân, tuy thể hình vẫn còn khổng lồ nhưng trí lực đã được khai mở nên con thú Hoàng Đô đã có thể sử dụng được những thần thông thiên phú, khi chạy đã nhẹ nhàng như chim yến, chân bước trên cỏ mà không để lại dấu vết.
Trận giao chiến trong thức hải khiến nó yêu quý Vương Phật Nhi có thể biến thân thành đồng loại như cha anh mình vậy.
Người Hy Hòa tộc đang chuẩn bị chạy khỏi Trại Ngô Đồng bỗng thấy Vương Phật Nhi quát lớn một tiếng rồi con thú nhỏ Hoàng Đô liền nghe lời ngồi xuống như một chú chó con thì mọi người, kể cả Hy Hoàng, cùng giật bắn mình.
" Không thể ngờ lần này đến vùng đất của Hy Hòa tộc lại có thu hoạch lớn thế này. Con Hoàng Đô tuy còn rất nhỏ nhưng sức lực vẫn mạnh hơn hai con Long Thứu trưởng thành rất nhiều. Nếu nó có thêm mấy ngàn năm để trưởng thành thì phóng mắt nhìn khắp Trung thổ Thần Châu cũng chắc chắn không có đối thủ!"
Vương Phật Nhi đã vào trong thức hải của Hoàng Đô nên biết lai lịch của con thú nhỏ này. Con Hoàng Đô này chỉ còn nhớ rằng nó được sinh ra trên một hoang nguyên vô biên vô hạn, khắp nơi đều là dị thú hung mãnh nhưng đương nhiên không một loại dị thú nào có thể đối tạo được uy hiếp với nó. Sau đó nó càng ngày càng lớn lên, rốt cục có đủ sức lực " vút " ra khỏi cái vùng đất chỉ có giết chóc, không khí trầm lặng đó, xuyên qua vài thế giới khác nhau rồi cuối cùng phát hiện được Trại Ngô Đồng và thường xuyên tới tìm thức ăn.
Vương Phật Nhi đương nhiên hiểu rằng cái bình nguyên hoang dã vô biên vô hạn, dị thú hung ác khắp nơi kia chắc chắn là Mãnh Thú Đạo. Con Hoàng Đô này ngay từ khi còn nhỏ mà đã có thể phá Lục đạo, chạy xuyên Thập giới thì thần thông thật quá mạnh, không một loại dị thú linh cầm nào có thể sánh bằng.
Hơn nữa, trong lúc chiến đấu với Vương Phật Nhi, nó lại vừa may khai mở được linh trí, có thể vận dụng thần thông thiên phú của Hoàng Đô nên càng nguy hiểm hơn gấp hàng chục lần, thậm chí có thể ngang với Đầu lâu của Lý Hư khi không bị khống chế.
" Chúc mừng Thập Phương tướng quân đã thu phục được con tọa kỵ hung mãnh này!"
Hy Hoàng vội chúc mừng làm cho Vương Phật Nhi rất vui sướng, thủng thẳng cười hỏi:" Hy Hoàng vừa rồi có nói đồng ý theo hợp tác với Đại Lôi Âm tự, không biết ta có nghe lầm không?"
Cả năm vị nguyên soái Hy Hòa tộc đều tập hợp ở đằng sau Hy Hoàng. Hỏa Vân Nhi nghe Vương Phật Nhi hỏi vậy liền lạnh lùng đáp:" Hy Hòa tộc chúng ta nói một là một không bao giờ thay lời. Chỉ không biết việc ngươi nhận sẽ tình nguyện dạy võ nghệ cho thiếu niên Hy Hòa tộc chúng ta và liên thủ cùng chống quân Tây Kỳ có được tính hay không?"
Vương Phật Nhi cười vẻ cổ quái, chậm rãi đáp:" Ta cam đoan trong vòng mười ngày, đại quân của Đại Lôi Âm tự sẽ đến với Hy Hòa tộc và đánh đuổi hết quân Tây Kỳ đi, đồng thời cũng có thể cam đoan sẽ có một số vũ tăng của Đại Lôi Âm tự đến đất của Hy Hòa tộc xây dựng miếu thờ, truyền thụ võ công, dạy chữ, kỹ thuật đồng áng cho thế hệ trẻ của Hy Hòa tộc." Truyện "Đại Viên Vương "
" Nếu ta nói mà không làm được......" Vương Phật Nhi ngừng lại một chút rồi tủm tỉm cười nói:" thì cứ để cho Khuynh Thành đập ta chết luôn!"
Vừa thấy được một màn kinh thiên động địa vừa rồi, cho dù Hỏa Vân Nhi là người lạnh lùng băng giá nhất cũng không nhịn được cười. Hy Hoàng lại cười nói:" Thế cũng quá lợi cho ngươi rồi. Chết mà còn muốn được một mỹ nhân như thế đập, hay là đổi lại cho cái con vật khổng lồ kia đập thì hay hơn!"
Hy Hoàng chỉ vào Đô Đô vừa bị Vương Phật Nhi thu phục, tức thời khiến cả đám huynh đệ họ Mã, Tật Như Phong, Xích Liệt Ngột đều cười phá lên.
Châu Thương Nam chính là vùng tiếp giáp với Nam hoang, mà vùng đất Hy Hòa tộc ở lại là đầu mối then chốt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Vương Phật Nhi liền cưỡi con Hoàng Đô to như quả núi nhỏ đi vào trong nội địa châu Thương Nam, lập tức cảm thấy không khí nơi đây không giống như khi đến.
Các châu Thương Nam, Lĩnh Nam và vùng đất của tộc Hy Hòa tuy cũng nằm ở trung tâm, có trong bản đồ của Đại Càn vương triều nhưng vì Đại Càn vương triều căn bản không đủ sức quản lý vùng hoang dã này cũng như quản thúc đám dân chúng dũng mãnh ở đây, bởi vậy trước khi Cơ Huyễn đến thì ngay cả quận huyện cũng không thiết lập, quan lại cũng không cử đến.
Lần trước đi ngang qua châu Thương Nam, Vương Phật Nhi cũng cảm thấy Cơ Huyễn khống chế nơi này rất là lỏng lẻo nhưng giờ quay lại thì diện mạo khu vực này đã thay đổi hoàn toàn, mỗi khi đi vào từng quận huyện đều bị binh sĩ kiểm soát kỹ lưỡng.
Tuy bọn binh sĩ đều khá sợ hãi con quái vật thần thú Hoàng Đô khổng lồ nhưng cũng không có biểu hiện hoảng loạn mà ngược lại rất tuân thủ pháp luật. Vương Phật Nhi không cần hỏi thăm cũng nghe nói về chuyện Khương Công Vọng một đêm đi ngàn dặm tập kích, thu phục các yêu tộc như thế nào.
Nghe được những chuyện này, Vương Phật Nhi cũng không khỏi thầm khen Khương Công Vọng có thủ đoạn quả cảm, tác phong tàn nhẫn. Vốn hắn vẫn tưởng một khu vực rộng lớn như vậy nhất định sẽ là nơi để quân Tây Địch phái quân đến cướp bóc chiến lợi phẩm, thật không ngờ rằng đại quân các yêu tộc có tới nhưng lại là một cơ hội lớn để cho Khương Công Vọng khuếch trương thế lực thành một cánh quân mạnh nhất của Đại Lôi Âm tự.
" Khuynh Thành! Ta dám khẳng định rằng chỉ cần thêm thời gian nửa năm nữa thì chắc chắn Công Vọng sẽ biến châu Thương Nam thành nơi tường đồng vách sắt, dù cho Cơ Huyễn quay lại tấn công cũng chưa chắc đã có thể đoạt lại được vùng lãnh thổ này."
Lệ Khuynh Thành không bày tỏ ý kiến, chỉ cười nhẹ. Dao Trì chỉ bồi dưỡng nàng thành sát thủ chứ không truyền thụ binh pháp nên Lệ Khuynh Thành rất ít hỏi đến việc thống trị châu quận, chỉ huy đại quân, mặc cho Vương Phật Nhi tự nghiền ngẫm.
Ở vùng đất của Hy Hòa tộc, quân Tây Kỳ ngấm ngầm bỏ qua nên đi lại hanh thông, nhưng đến Thương Nam châu thì cái tổ hợp kỳ dị này của hai người, chỉ riêng con Hoàng Đô đã khiến cho quân Thương Nam cực kỳ chú ý nên ngược lại không được thoải mái như trước.
Hai người mất mấy ngày mới tới được thành Tây Kỳ.
Nhìn thấy thành Tây Kỳ tu bổ tường thành hoàn chỉnh, Vương Phật Nhi lại âm thầm đánh giá Khương Công Vọng cao thêm một bậc. Hoàng Đô thức tỉnh rồi thì có thân hình quá lớn, căn bản không thể nào vào thành được nên Vương Phật Nhi phải lưu lại ngoài thành, chỉ dẫn Lệ Khuynh Thành đi thăm Khương Công Vọng.
Sau lần đó, Hoàng Đô thú đã có mối liên hệ tinh thần như có như không với Vương Phật Nhi, cách xa mấy trăm dặm cũng có thể tùy ý chỉ huy nên Vương Phật Nhi cũng không sợ để nó ở ngoài thành có gì bất tiện.
Những ngày này, Khương Công Vọng và Khương Văn Lễ, Khương Ô Cữu đang khổ não vì tứ hoàng tử Bạch Tuyền Dị liên tiếp phái người đến bảo hắn dẫn Thỉ Phong Doanh đến gặp. Ông ta chỉ huy tám doanh tiên phong chém tướng đoạt trại, đã tiến sâu vào lãnh thổ Đại Càn vương triều mấy ngàn dặm, phá được hơn ba mươi thị trấn và hai quận thành nên có nhu cầu cấp bách có thêm quân đội chiếm đóng những địa phương này.
Mệnh lệnh của Bạch Tuyền Dị đối Khương Công Vọng mà nói thì đương nhiên chỉ giống như gió thoảng bên tai. Cho dù Bạch Tuyền Dị có phát ra mấy chục mệnh lệnh thì Khương Công Vọng cũng không điều một quân một tốt Thỉ Phong Doanh đi, nhưng hắn lại không thể không lo lắng hành động của mình có mang phiền toái cho chủ công Vương Phật Nhi hay không.
Khương Văn Lễ cũng không có ý kiến gì hay về chuyện này, chỉ bảo Khương Công Vọng kéo dài thời gian." Chủ công đi Hy Hòa tộc, sẽ nhanh chóng quay về. Đến lúc đó để chủ công tự quyết định thì mới ổn thỏa. Huynh đệ chúng ta cứ nghe theo mệnh lệnh chủ công trấn thủ châu Thương Nam là được!"
Khương Công Vọng thầm chấp nhận, đang bàn bạc với hai vị ca ca thì đột nhiên nghe có người báo cáo có một đôi thiếu niên nam nữ ở ngoài phủ cầu kiến. Khương Công Vọng quá đỗi vui mừng, vội vàng dẫn hai vị ca ca ra nghênh đón.
Khi hắn thấy đúng là Vương Phật Nhi trở về thì lập tức ôm quyền quỳ xuống, lớn tiếng nói:" Tiểu tướng may mắn không làm nhục mệnh, đã chiếm được một thành, ba quận, tám thị trấn của châu Thương Nam, binh mã Thỉ Phong Doanh cũng tăng đến khoảng vạn, từ nay trở đi xin chủ công định đoạt!"
Vương Phật Nhi cười ha hả, đưa tay nâng Khương Công Vọng đứng dậy rồi nói:" Đất Hy Hòa tộc sẽ nhập vào thế lực Đại Lôi Âm tự chúng ta. Chúng ta có tham gia cuộc đại chiến lần này cũng không lợi lộc gì, chỉ cần bảo vệ vững chắc ba vùng Thương Nam, Lĩnh Nam, Hy Hòa tộc là đủ để phát triển. Ngươi an tâm ở lại đây làm việc, tích lũy lương thảo, xây tường cao công sự, không cần quan tâm đến chiến sự bên ngoài!"
Vừa nghe Vương Phật Nhi nói như vậy, Khương Công Vọng liền yên lòng, báo cáo lại việc Bạch Tuyền Dị yêu cầu Thỉ Phong Doanh xuất chiến. Vương Phật Nhi cười nhẹ, nói:" Không cần để ý đến hắn, chúng ta còn chưa lo xong chuyện của bản thân mình, cứ nói quân ta đang không ngừng đại chiến với quân Tây Kỳ không có cách nào rút ra nửa quân nửa tốt. Hy vọng Bạch tứ hoàng tử thương tình một chi nhanh yêu tộc mà phái ít binh mã đến đây giúp đỡ mới là đúng đắn." Truyện "Đại Viên Vương "
Lệ Khuynh Thành nghe vậy chỉ cười, nghĩ thầm trong lòng:" Lấy cớ này cũng không sai, châu Thương Nam trừ bỏ vùng tiếp giáp với Nam hoang, Hy Hòa thì mấy mặt còn lại đều bị quân Tây Kỳ vây quanh. Nếu nói nơi này binh hỏa chiến loạn thì có thể chắc chắn là Bạch Tuyền Dị kia sẽ không tin."
Khương Công Vọng thu xếp ăn ở cho Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành xong thì mới bẩm báo tất cả mọi chuyện về quân sự, chính trị của châu Thương Nam. Tuy hắn đã khống chế đại đa số quận huyện của châu Thương Nam nhưng chỉ có thể khống chế được không đến một phần ba, trong đó vùng lân cận Bắc Chu sơn chính là phạm vi thế lực của Bắc Chu Vương.
Từ sau chiến bại ở thành Thanh Mộc, Đại Lương Vương thì mất tích, Bắc Chu Vương thu tập tàn binh của mình và một bộ phận của Đại Lương Vương tiếp quản Đại Lương sơn, thế lực không giảm mà lại tăng. Bắc Chu Vương có năng lực mạnh hơn nhiều lần so với Đại Lương Vương tàn bạo, nhưng hắn bị quân Hoang Mộc, quân Tây Kỳ và cả quân Hỏa Viên áp chế ở phía sau nên vẫn không thể mở rộng thực lực.
Giờ vương triều Đại Càn ốc còn không mang nổi mình ốc nên tất nhiên không thể nào đến bao vây riêu diệt một phản vương như hắn, mà đại quân Tây Địch yêu tộc thì công thành đoạt đất còn chưa xong, ai hơi đâu đi tấn công Bắc Chu sơn, Đại Lương sơn vừa có sơn trại hiểm ác vừa chẳng có chiến lợi phẩm gì, lại phải hao binh tổn tướng. Dù sao tên phản vương này cũng sẽ không đánh nhau với quân Tây Địch nên binh mã các yêu tộc liền làm bộ không thấy, bỏ qua cho Bắc Chu Vương. Truyện "Đại Viên Vương "
Nhưng Bắc Chu sơn lại nằm đúng vị trí cắt đứt liên lạc giữa Lĩnh Nam với Thương Nam và Nam hoang, sau khi Lý Huyền Cảm thống lĩnh Long Thứu doanh tiến vào Lĩnh Nam thì bặt vô âm tín khiến Khương Công Vọng cực kỳ lo lắng. Hắn đề nghị với Vương Phật Nhi phải dẫn một đạo binh mã đi viện trợ Lý Huyền Cảm.
Vương Phật Nhi nghe Khương Công Vọng báo các tình hình chiến trận xong thì trong lòng cũng có chút lo lắng, bảo Khương Công Vọng:" Ngươi còn phải trấn giữ thành Tây Kỳ, việc dẫn quân hỗ trợ Huyền Cảm hãy để ta làm cho. Cũng đúng lúc ta cần một đạo binh mã đi khai thông đưởng giữa Thương Nam và Hy Hòa để đánh đuổi quân Tây Kỳ."
Khương Công Vọng hỏi:" Không biết chủ công muốn chọn đội binh mã nào?"
Vương Phật Nhi cười hắc hắc đáp:" Tất nhiên là không cần động đến quân bản bộ của Đại Lôi Âm tự chúng ta. Ngươi hãy giao số quân chư hầu từ các thú đầu yêu tộc, Vân Dực vũ tộc, Ngũ Hỏa tộc cho ta, khoảng chừng vạn sáu vạn bảy người là ta đủ ứng phó hai trận đại chiến rồi!"