Hy Hoàng hơi sửng sốt, liền dừng tay và còn ra dấu bảo năm Nguyên soái lui ra, đi bảo hộ dân chúng trong trại.
Thủ đoạn đối phó với kẻ địch của Vương Phật Nhi phong phú hơn hẳn Hy Hoàng. Hắn lần lượt chuyển đổi giữa Đại Nhật chân hỏa, Thập Phương Đống Ma Đạo, truyền chân khí nội kình vào trong cơ thể con dị thú và đánh cho nó phải ngửa đầu rống lên giận dữ và chạy loạn xạ xung quanh Vương Phật Nhi.
" Để phong ấn con dị thú lớn cỡ này thì những phong trấn chính ta chế tạo ra không thể sử dụng được, chỉ có dùng Hỏa Ngọc đoản thước hoặc là Hoàng Ngọc phong trấn mà Bạch thái giám cho thôi. Chỉ là dị thú lớn thế này thì ta có mang theo cũng vô dụng, về sau hẳn là phải nhờ đại sư cơ quan thuật Chi Hiểu Long giúp chế tạo mấy chiếc phong trấn chuyên dùng để phong ấn thú lớn mới được!" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi trong lòng suy nghĩ nhưng tay chân cũng không hề chậm. Hắn dùng Ba Di Thức thăm dò thấy hết những nhược điểm của con dị thú này và dùng Thập Giới Súc Địa pháp với tốc độ siêu cấp liên tục chạy vòng quanh nó mấy trăm vòng, đồng thời đánh ra một ngàn ba trăm sáu mươi chưởng khiến cho con thú bị chấn thương, há cái miệng khổng lồ phun máu tươi như suối.
Trước những người của Trại Ngô Đồng mắt tròn mắt dẹt đứng xem, Vương Phật Nhi phấn khởi thần uy, hét lớn một tiếng và sử dụng Đại Nhiếp Hồn niệm pháp, vung hai tay xuất ra một trảo chụp trúng gáy con dị thú và muốn hút hồn phách nguyên thần của nó ra.
Vương Phật Nhi vốn thấy con dị thú này hành động chậm chạp, tuy thân hình khổng lồ, mình đồng da sắt nhưng cũng không tạo ra sức uy hiếp gì nên cũng có mấy phần khinh thường, không ngờ khi giao đấu tinh thần thì lại không áp chế được nó. Hắn dùng tu vi niệm lực ở cấp Hoang thần thi triển Đại Nhiếp Hồn niệm pháp nhưng cũng không thể nào rút thần thức sâu như biển dày như núi ra khỏi thể xác con dị thú này.
Trận giao tranh về mặt tinh thần giữa một người một thú này còn hung hiểm hơn bất cứ cuộc tỷ thí chân khí nào, bên nào thất bại thì lập tức sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Vương Phật Nhi ở trong thức hải của con quái thú thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng nó rống giận dữ vang trời, không cam chịu khuất phục.
" Không xong rồi. Sao vừa rồi ta không dùng Ba Di Thức tìm một ít tư liệu về con dị thú này!"
Việc thi triển Ngũ thức thần thông cũng tùy vào đối tượng mà quyết định tiêu hao niệm lực nhiều hay ít. Con dị thú này khổng lồ như thế nên Vương Phật Nhi mới chỉ tra xét sơ lược một vòng chứ không tiến hành thêm bước phân tích.
Nhưng giờ hối hận cũng không còn kịp nữa. Hắn chỉ đành hy vọng có thể phá được thần thức hùng mạnh của con quái thú mà thoát thân ra.
Hy Hoàng không biết Vương Phật Nhi đang gặp nguy hiểm, chỉ thấy hắn dễ dàng chế ngự con quái thú thì thầm thở phào một hơi và từ trên không đáp xuống, tán đi đôi cánh chim bằng chân khí ngưng tụ ở sau lưng. Hỏa Vân Nhi lẳng lặng đến bên cạnh và bảo:" Gã Vương Thập Phương này dũng mãnh hơn cả ba quân, còn lợi hại hơn cả tên mãnh tướng Cơ Lạc Hồng kia, nhưng mà hắn và con Hoàng Đô vẫn không hề nhúc nhích thì tựa hồ có chút cổ quái! Hắn giống như đang thi pháp thu nhiếp tinh hồn con mãnh thú này!"
Hy Hoàng nghe thế thì sợ đến biến sắc, la lên:" Ngay cả con mãnh thú Hoàng Đô mà hắn cũng không nhận ra sao? Cho dù hắn có tu vi cấp tiểu thiên kiếp thì cũng không thể làm được loại việc này!"
Hỏa Vân Nhi quan sát cẩn thận, có chút lo lắng bảo:" Nhưng mà muội có thể cảm giác thấy dao động tinh thần trên người Vương Thập Phương và Hoàng Đô đều vô cùng mãnh liệt giống như đang đấu thần thức vậy!"
Lệ Khuynh Thành trông thấy Vương Phật Nhi dễ dàng chế ngự con quái thú, hơn nữa lại rất tin tưởng vào năng lực của hắn nên cũng không lo lắng lắm. Khi nàng cầm mặt nạ Nguyên tố chạy tới, nghe Hỏa Vân Nhi và Hy Hoàng nhắc đến tên con quái thú này thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, vội vàng hỏi:" Chẳng lẽ cái con quái thú khổng lồ hung ác này chính là Hoàng Đô sao?"
Hỏa Vân Nhi gật đầu đáp:" Con Hoàng Đô này mới chỉ hơn hai ngàn tuổi, coi như là còn nhỏ, lực lượng còn chưa trưởng thành, rất nhiều thần thông cũng không dùng được. Đây cũng không phải lần đầu tiên nó đến Trại Ngô Đồng chúng ta quấy nhiễu nhưng đều bị chúng ta đánh đuổi đi, chỉ là lần nào tổn thất cũng không nhỏ."
" Không phải Thần thú Hoàng Đô đã tuyệt tích ở Trung thổ Thần Châu từ lâu rồi ư? Tại sao còn có dị chủng lưu truyền?"
Hy Hoàng cười khổ trả lời:" Thần thú Hoàng Đô và hậu duệ của Lý Hư đều chưa từng từng sống lẫn với Bạch Nguyệt tộc, bởi vậy các thế hệ sau của chúng đến nay vẫn là hình tượng thần thú như trước đây. Chúng chưa từng đến khu vực của Nhân tộc nên trong sử sách Trung thổ Thần Châu suốt hàng trăm vạn năm qua cũng không có tung tích hai loại thần thú này. Con Hoàng Đô này có thể là sống ở trong Vô Tận Lâm Hải, chưa bao giờ gặp con người."
Lệ Khuynh Thành rất lo lắng, thầm nghĩ là không hay.
Thần thú Hoàng Đô chính là mãnh thú mạnh nhất ở Thần Châu thời kỳ Thái cổ, cho dù là Thần điểu Li Loan cũng không thể làm gì được nó, cuối cùng sáu loại thần thú gồm Thần điểu Li Loan, Thiên Xà Bách Hoang, Tam Trảo Kim Ô, Cự Linh Hình Kiền, Song Đầu Yêu Long, Mộc Thần Thanh Đế phải hợp lại mới đánh chết được nó ở nơi hoang dã. Đến nay xác nó biến thành Bất Nguyên Sơn là dãy núi có đá cứng rắn nhất thiên hạ, sắt thép rèn luyện ra từ khoáng thạch của dãy Bất Nguyên Sơn là lựa chọn hàng đầu khi chế tạo thần binh lợi khí. Truyện "Đại Viên Vương "
Sau khi g!ết chết Hoàng Đô, để tránh bị thế hệ sau của nó trưởng thành có thần thông tìm đến trả thù,Thần điểu Li Loan, Thiên Xà Bách Hoang, Tam Trảo Kim Ô, Cự Linh Hình Kiền, Song Đầu Yêu Long, Mộc Thần Thanh Đế đã tìm giết tất cả nòi giống của Hoàng Đô ở khắp Trung thổ Thần Châu.
Loại Thần thú sinh ra trong thời kỳ khai thiên lập địa này sinh sản cực kì khó khăn, Hoàng Đô trong một lần động d*c đã gặp và cư0~ng bức á! ân với Thần thú U Hoàng, sau đó U Hoàng mang thai sáu ngàn năm mới sinh hạ được bảy con.
Vì thế U Hoàng cực hận Hoàng Đô bá đạo, nhưng lại tự nghĩ thần thông không bằng Hoàng Đô, không đủ sức báo thù nên sinh con xong thì không nuôi dưỡng mà bỏ đi, truyền thuyết nói rằng nó tiến vào vùng biển miền cực đông, chìm đắm trong giấc ngủ vô tận và sau đó cũng không tham dự cuộc Thần thú đại chiến thời kỳ Thái cổ.
Nếu hai đại thần thú nuôi dưỡng bẩy con Hoàng Đô nhỏ có thiên phú thần thông vô tận đó thì tuy không địch lại loại thần thú đã sống mấy vạn triệu năm như Thần điểu Li Loan, Thiên Xà Bách Hoang, Tam Trảo Kim Ô, Cự Linh Hình Kiền, Song Đầu Yêu Long, Mộc Thần Thanh Đế nhưng cũng có thể tử chiến bất khuất. Khi đó trăm họ Nhân tộc chưa xuất hiện nên chẳng ai biết đến tột cùng thì có mấy con trong bẩy con Hoàng Đô nhỏ đó bị đánh chết.
Tuy trong tư liệu lịch sử ghi chép là tất cả đều bị Li Loan g!ết chết, nhưng hiện tại đã có một con mãnh thú Hoàng Đô không biết là dòng giống của thời đại nào giáng xuống đây thì những tư liệu lịch sử này tất nhiên là sai lầm.
" Võ công của Phật Nhi có cao tới đâu cũng làm sao chống nổi loại dị chủng thời Thái cổ là thần thú Hoàng Đô này? Ta phải làm gì thì mới có thể giúp huynh ấy một tay đây?"
Lệ Khuynh Thành nghiến răng, bất chấp tất cả phát động lực lượng của mặt nạ Nguyên tố, bỏ qua luôn hình thái đầu tiên mà tiến luôn vào biến hóa mạnh nhất. Sau khi được phát động ra uy lực lớn nhất, chí bảo thần bí đến từ châu Thiên Phương này liền hóa thành một thứ được gọi là Đại thú chủ nguyên tố và chỉ trong khoảnh khắc liền bắn hạt mưa những hỏa cầu khổng lồ, phong nhận sắc bén, điện mang mãnh liệt, băng trùy lạnh lẽo về hướng con Thần thú Hoàng Đô nhỏ kia.
" ô ngao, ô ngao, ô ngao......" Những tiếng rống cực kỳ hung ác vang lên.
Vương Phật Nhi vẫn quanh quẩn ở trong thức hải. Hiện giờ trận giao chiến giữa hai bên đã tiến vào tình cảnh gay cấn. Thức hải của Thần thú Hoàng Đô và của Vương Phật Nhi đã hòa thành một. Toàn bộ thức hải là đại lục Thần Châu vô biên vô hạn với một nửa là hư không vô tận còn một nửa thì xanh rì tươi tốt.
Một con vượn lớn hung hãn và một con Hoàng Đô cũng tương tự lớn gấp mấy trăm lần đang đánh nhau khó phân thắng bại.
Con Hoàng Đô này mới ra đời khoảng hai ngàn năm, ở trong nhân tộc thì bị coi là chưa đến tuổi trăng tròn, tất cả những năng lực thần thông thiên phú vẫn còn chưa đủ chín, bởi vậy nên mới không có sức phản kích trước sự tấn công của Hy Hoàng. Nhưng ở bên trong thức hải thì nó lại như con Hoàng Đô đã trưởng thành có hình dáng cao như núi, phát huy được tất cả mọi thần thông. Truyện "Đại Viên Vương "
Dù Vương Phật Nhi đã tiến cấp tới Hoang thần vị, Thập Phương Đống Ma Đạo cũng phản tổ đến mức thần thông như nguyên bản của Thủy Câu Thần năm đó nhưng vẫn không thể làm gì được con Thần thú này. Hoàng Đô là Thần thú có lực lượng mạnh nhất, thân thể lớn nhất và thần thông cũng cao nhất trong khi Thái Cổ Ma Viên lại là dòng tộc có tốc độ chạy nhanh nhất, trí tuệ cao nhất, thủ đoạn cay độc nhất ở Trung thổ Thần Châu.
Ở trong thức hải thì không bị hạn chế về thân thể, Vương Phật Nhi thi triển Thập Giới Súc Địa pháp đến cực hạn, ầm một tiếng là đã thoát phá hư không, lập tức xuất hiện ở cách xa ngoài vạn dặm. Dù Hoàng Đô có thần lực vô song cũng chỉ có thể chạy như điên đuổi theo phía sau, miệng phun ra những cột lửa vàng rực định đốt chết Vương Phật Nhi.
Thập Phương Trảm Tướng quyển, Thập Khí Đống Lôi Phù, Long Quyển Phong cấp mười, Thập Hung Sát Thần Bổng, Bắc Cực Băng Điện trảo...... Phàm là chiêu số có thể dùng được thì Vương Phật Nhi đều đánh ra không tiếc, không chiêu nào không có uy lực long trời lở đất, tuy ở bên trong thức hải nhưng cũng xé trời rạch đất, đánh nát núi cao hòng phá vỡ sức phòng ngự của Thần thú Hoàng Đô đứng đầu trong sô các Thần thú của Trung thổ Thần Châu. Vương Phật Nhi liên tục đập nát sáu cây Băng Tinh Đại Bổng nhưng cũng không thể nào phá vỡ được dù chỉ là một miếng vẩy.
" Con bà nó! Con thú này kiêm nhiệm làm luôn cả một con rùa mai sắt lớn siêu cấp, cứng mềm đều không ăn thua. Trước đây, đám Thái cổ thần thú làm thế nào mà đánh được nó nhỉ?" Chiến đấu đến giờ thì Vương Phật Nhi không cần Ba Di Thức cũng đoán được lai lịch của con dị thú này. Tuy hắn cũng cảm thấy khó tin, nhưng hiện tại thì điều mà Vương Phật Nhi muốn biết nhất không phải là điều gì sẽ đến mà là làm thế nào để có thể kết thúc.
" Nguyên Tổ Thủy Thần Biến! Kim Ô biến!"
Ở trong thức hải thì rất nhiều thần thông không phải chịu hạn chế bởi tu vi của bản thân. Vương Phật Nhi cảm thấy nếu dùng vũ lực Băng hệ không được thì chi bằng đổi thành thần thông Hỏa hệ. Hắn liền biến hóa thành Thái cổ Tam Trảo Kim Ô giống như một vầng mặt trời đỏ đáp xuống nhân gian, trong khoảnh khắc đại địa khôn cùng hóa thành dung nham, trong vòng mấy vạn dặm không còn lấy một ngọn cây cối nào hết. Đại địa chảy tan ra, không còn chịu nổi thân thể to lớn nặng nề của Hoàng Đô nữa. Trông thấy dáng vẻ đi lại khó khăn của Hoàng Đô, Vương Phật Nhi cảm giác sâu sắc tằng sách lược của mình là chính xác.
Đột nhiên, Hoàng Đô rống lớn một tiếng, dưới chân phun ra ngọn lửa vàng rực nâng thân thể cao lớn vững vàng bay lên trên không trung.
Vương Phật Nhi thầm mắng:" Thì ra không phải con Thần thú này không biết bay mà là lười bay thôi. Này cũng đúng, ngay cả cao thủ nhất, nhị phẩm ở nhân gian còn biết kỹ xảo phi hành thì Thái cổ thần thú làm sao mà lại có thể không biết chứ?"
Tuy nhiên, dù Hoàng Đô có bay lên trên không thì tốc độ cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu, nhưng dung nham ở dưới mặt đất đã không làm khó được nó.
Trong cơn thịnh nộ, thần thông của Hoàng Đô tăng vọt lên. Nó bay lên tít trên cao rồi đột ngột lao thẳng xuống mặt đất. Dung nham trên mặt đất bị thần lực chấn động, lập tức bắn tung tóe khiến cả thế giới trở nên mờ mịt hỗn độn.
Vương Phật Nhi đại chiến với con thần thú Hoàng Đô nhỏ ở trong thức hải không phân thắng bại. Bên ngoài thì những đòn công kích liều mạng của Hy Hoàng và Lệ Khuynh Thành vào thân thể Hoàng Đô cũng dần dần mất tác dụng.
Trước đây, Hy Hoàng sau mấy chục lần công kích còn có thể phá vỡ được một miếng vẩy của Hoàng Đô nhưng lần này nàng phối hợp với Lệ Khuynh Thành thì lại không thể nào lay chuyển được Thần thú Hoàng Đô. Nhìn thấy trên người con Thần thú này dần dần bốc cháy lên ngọn lửa mầu vàng rực, trên mặt Hy Hoàng và Lệ Khuynh Thành đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Con Thần thú này đáng chết lại không chết, lúc này lại còn đạt đến độ trưởng thành nữa. Lực lượng trong cơ thể bộc phát mỗi lúc một thêm mạnh, thân hình vốn đã không thể nhúc nhích giờ lại bay lên từng tấc từng tấc một.
" Lệ cô nương, mau dừng tay! Con Hoàng Đô này đã có thể phát ra bản mệnh chân hỏa, cho dù có thêm mười cao thủ nhất phẩm cũng không thể nào áp chế được nó nữa."
Lệ Khuynh Thành căn bản không nghe Hy Hoàng khuyên can, nhưng vừa bay người về phía Vương Phật Nhi đang ở trên đầu Hoàng Đô thì ngọn lửa mầu vàng rực kia bỗng cuộn tròn tạo thành một trường lực vô hình bao quanh thân hình Hoàng Đô hất nàng bắn tung ra xa hơn mười trượng rồi không thể nào tiến lại gần thêm được dù chỉ là nửa tấc.
" Nếu ta vẫn còn lực lượng thì sẽ không trơ mắt ra nhìn Phật Nhi gặp nạn nhưng lại không thể giúp......" Lệ Khuynh Thành lúc này vô cùng hối hận, hai hàng nước mắt rơi lã chã.
Hy Hoàng thấy tình cảnh này thì thở dài một tiếng, phía sau nàng còn có cả vạn người không thể không quản. Thần thú Hoàng Đô đã biết vận dụng thần thông của bản thân thì sau đây không phải lực lượng của Trại Ngô Đồng có thể xua đuổi nó đi được. Nàng không thể không quản đến sự an nguy của dân tộc.
" Thật xin lỗi. Lúc này ta không thể nào khác gia nhập trận chiến đấu này. Ta phải đi giúp của người của tộc ta. Nếu có thể vượt qua nguy cơ lần này, ta nguyện ý đại diện cho Hy Hòa tộc hợp tác với Đại Lôi Âm tự."
Hy Hoàng hứa chấp thuận xong liền quay đầu bước đi.
Ngọn lửa vàng rực trên người Hoàng Đô đã bao trùm toàn bộ thân thể. Cùng với chân hỏa chuyển động dần dần tăng mạnh, ngọn lửa vàng rực bùng lên tựa như tinh hỏa trên trời cao. Dưới bức tường trường lực vô hình, hình ảnh Hoàng Đô đã mờ đi, Lệ Khuynh Thành cũng không nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của Vương Phật Nhi nữa.
" Dân chúng Hy Hòa tộc đều nói Tiết Hỏa Thiêu của họ là ngày thiếu niên nam nữ kết đôi. Phật Nhi, nếu huynh không thoát khỏi kiếp nạn này thì muội cũng không sống một mình. Dù trên trời hay dưới đất cũng suốt đời làm bạn với huynh!"
Lệ Khuynh Thành thét một tiếng dài, hóa thành thân hình quái thú chủ nguyên tố phóng thẳng lên trời cao. Bảo vật kỳ dị đến từ châu Thiên Phương này khác hẳn pháp lực vũ kỹ của Trung thổ Thần Châu. Võ giả nhất phẩm tuy có thể phi hành nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bay lên cao trăm trượng, chỉ có cao thủ tiểu thiên kiếp mới có thể tùy ý bay lên tít tận trời cao.
Nhưng bản thân mặt nạ nguyên tố này lại có năng lực kỳ diệu là có thể triệt tiêu lực hấp dẫn của mặt đất mà bay lên cực cao. Lệ Khuynh Thành đã quyết định chủ ý, định từ trên cao lao thẳng xuống, dùng quán tính thật lớn làm vũ khí......