Tàng Dạ Linh tựa như có chuyện muốn nói với Vương Phật Nhi nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn Lệ Khuynh Thành một cái, hơi nghiêng người thi lễ và nói lời từ biệt hai người. Lệ Khuynh Thành nhìn theo bóngTàng Dạ Linh rồi quay đầu sang, hơi chần chừ nói với Vương Phật Nhi:" Bạch thái tử là truyền nhân của Võ thánh, nhất định là Bạch Tuyền Dị học được Thiên Ma Phụ Sinh Quyết từ chỗ Bạch thái tử. Nếu muội luyện võ nghệ thành tài thì nhất định phải đến bốn mươi bảy đảo ám sát Bạch Thương Hoang. Nhưng truyền nhân của Võ thánh còn như thế, càng không thể biết võ công của bản thân hắn đã đến cảnh giới gì." Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi cũng không biết an ủi thế nào, chỉ đành xuê xoa:" Chắc rằng các vị tiền bối Dao Trì cũng không quá cố chấp, chẳng lẽ biết rõ đi là chết còn nhất định bắt nàng đi ám sát, làm cái việc không thể nào hoàn thành được ư?"
Lệ Khuynh Thành mặt mũi ảm đạm, cười khổ lắc đầu:" Bạch Thương Hoang là đại địch của sư môn muội, cho dù phải đánh đến chết thì muội cũng phải đi ám sát ông ta. Muội không lo cho sinh tử của mình mà chỉ lo không đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ gian khổ này."
Vương Phật Nhi tức thì nghẹn lời, trong lòng phẫn nộ:" Phái Dao Trì căn bản là sử dụng Khuynh Thành của ta như một quân cờ, nhưng mà đã có hơn mười năm nuôi dạy kiêm tẩy não, chỉ sợ muốn khuyên Khuynh Thành không đi ám sát Bạch Thương Hoang còn khó khăn hơn. Ta còn ý tưởng khác là nếu có thể kích động Bạch thái giám đi tiêu diệt Dao Trì, nói không chừng...... Ừm, nếu có thể thực hiện ý tưởng là khiến cho Dao Trì cũng đuổi giết Khuynh Thành thì cũng có thể giải trừ việc này. Đoán chừng trong Dao Trì cũng không có bao nhiêu cao thủ, đương nhiên sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn là mang đệ tử ưu tú nhất ra làm vật hi sinh như vậy."
Vương Phật Nhi giơ tay vỗ nhẹ vào vai Lệ Khuynh Thành, miệng khẽ nói lời an ủi nhưng trong lòng lại tính toán vô số kế hoạch ác độc. Trước đây hắn chẳng thèm để ý đến việc Lệ Khuynh Thành ám sát Võ thánh, nhưng bây giờ hai người đã có cảm tình không phải bình thường, làm sao mà Vương Phật Nhi lại bỏ mặc Lệ Khuynh Thành đi làm việc ắt phải chết kia chứ?
Chờ Lệ Khuynh Thành bình tĩnh lại, Vương Phật Nhi lại triệu hồi Ma Ngoan ra nhưng lần này hai người không còn nghênh ngang nữa mà chỉ lặng lẽ rời khỏi Bạch Nguyệt hoàng cung. Khi bọn họ về tới chỗ ở thì đã thấy Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà, Khương Ô Tín, Khương Văn Lễ và những võ tướng mới thu phục đều tụ tập ở cửa.
Hơn mười vị võ tướng thấy Vương Phật Nhi trở về liền vội vàng bước ra nghênh đón, Khương Văn Lễ chắp tay nói:" Chủ công, Hoàng cung phái một vị thái giám đến truyền thánh chỉ yêu cầu ngài xây dựng Thỉ Phong (mũi tên) doanh và giao toàn bộ tù phạm, kẻ trộm, những người vô công rồi nghề và kẻ sống bất hợp pháp trong Bạch Nguyệt thành cho Thỉ Phong doanh, ước chừng hơn một vạn người và muốn ngài quy thuận làm thống lĩnh bộ hạ cho Tứ hoàng tử."
" Cái gì? Ta đáp ứng bán mạng cho bọn hắn khi nào chứ? Những người của Thỉ phong doanh ở đâu?"
Khương Văn Lễ cười khổ đáp:" Đám người đó đòi chủ công tự mình đến điểm danh, có danh sách ở đây!"
Vương Phật Nhi thoáng nghĩ qua thì đã hiểu rằng khi mình ở trong hoàng cung không biết đã bị ai đó khám phá ra thân phận, chỉ không biết là tại sao một " khâm phạm " náo loạn hoàng cung lại được giao phó một " trọng trách " như thế.
" Chẳng lẽ đầu óc của đương kim Hoàng thượng Ngọc Lê vương triều không được tỉnh táo ư?"
Lệ Khuynh Thành đứng ở một bên không nói gì nhưng trong lòng nàng vẫn hơi bối rối. Nàng là con dân của Đại Càn vương triều lại đứng xem bên này hừng hực khí thế chuẩn bị xâm phạm, nghĩ cũng thấy cổ quái.
" Chúng ta vào trong nói chuyện!"
Vương Phật Nhi dẫn đám thủ hạ vào trong nhà, nhìn thấy các viện đều chất đầy khôi giáp binh đao thì liền chấn động. Hắn vừa hỏi thuộc hạ mới biết rằng viên thái giám đến tuyên chỉ kia còn tiện đường mang đến một chuyến áo giáp và vũ khí, hơn nữa còn để lại giấy phép cho bọn họ tự đến quân doanh lĩnh lương thảo, ngân lượng, bố trí cực kỳ thoả đáng.
Tuy quyền lực của Ngọc Lê vương triều đã xuống dốc rất nhiều nhưng Bạch Nguyệt thành vẫn vô cùng phồn hoa, hàng năm lại có thuế thu do các nơi nộp về nên về tài chính thì cực kỳ sung túc. Những khôi giáp binh khí này tuy rằng cực kỳ cổ lỗ nhưng được bảo dưỡng không tồi nên để trang bị cho binh lính cũng có thể chấp nhận được.
Vương Phật Nhi đến tận bây giờ vẫn hoàn toàn không suy ngẫm ra vị đương kim Hoàng thượng Ngọc Lê vương triều này tính toán cái quái gì với mình là kẻ xông vào cung, lại đánh một trận với Quý phi và Cấm vệ quân của ông ta." Thôi đành, mặc kệ ông ta. Cứ tiếp thu nhóm nhân mã mới này trước đã, dù sao Đại Lôi Âm tự của ta thật sự rất thiếu người."
Khi sóng ngầm ở Bạch Nguyệt thành mới dấy lên thì các đại yêu tộc Tây Địch đều đã bắt đầu dậy sóng.
Đại Càn vương triều suy yếu thì Tây Địch yêu tộc sẽ xâm phạm, Đại Càn vương triều cường thịnh thì sẽ xuất binh chinh phạt Tây Địch. Điều này đã trở thành quy củ mà hơn mười triều đại trong cả trăm ngàn năm qua vẫn không phá vỡ nổi.
Tuy rằng tình trạng Tây Địch hiện tại cũng không phải là tốt, nhưng ít nhất là năm đại Yêu soái, mười đại Yêu tướng đều đã ngầm hình thành thỏa thuận là họ có địa vị ngang nhau, lại có một Ngọc Lê vương triều đã từ bỏ hoàng quyền chính thống mà chỉ lấy danh nghĩa đứng ở giữa điều hành, do đó một đạo quân với năm đại yêu tộc là chủ lực, hơn mười yêu tộc mạnh yếu khác nhau làm phụ trợ đã dần dần hình thành.
Ngay ngày thứ ba sau khi Vương Phật Nhi tiếp nhận ý chỉ của Hoàng thượng Ngọc Lê vương triều, liên quân của Bạch Nguyệt tộc đã đến đóng quân ở bên ngoài Bạch Nguyệt thành. Yêu soái của năm đại yêu tộc dựa vào truyền thừa về huyết mạch, trên danh nghĩa thì là tộc trưởng. Còn mười đại Yêu tướng thì lại nhờ vào năng lực và sự anh dũng cá nhân cầm đầu hơn mười vạn võ giả của các tộc xung phong liều chết mà giành được. Bởi vậy, thường thì vũ lực và thế lực của Yêu soái không bằng được Yêu tướng ở trên địa bàn trên danh nghĩa nằm dưới quyền quản hạt của mình.
Lần này binh mã đến từ Bạch Nguyệt tộc chính là do Thanh Viên đại tướng thống lĩnh. Trên danh nghĩa đây là liên quân gồm một soái hai tướng nhưng trên thực tế lại chỉ có quân đôi riêng của Phong soái và Thanh Viên đại tướng mà thôi.
Quân đội của Hỏa Viên đại tướng đóng gần biên giới hai nước, bởi vậy vị Yêu tướng kiêu ngạo ương ngạnh này lấy cớ điều động qua lại sẽ tiêu tốn lương thảo để giữ nguyên ở hạt của mình chờ liên quân Bạch Nguyệt tộc tiến đến hội hợp. Truyện "Đại Viên Vương "
Thanh Viên đại tướng tuy ôm hận trong lòng nhưng cũng không dám tranh chấp với viên tướng khỉ hung bạo Hỏa Viên này. Hắn cùng Phong soái của Bạch Nguyệt tộc quan hệ mật thiết cũng là để chống lại Hỏa Viên có thế lực mạnh mẽ độc bá một phương mà thôi.
Đồng thời, đại lễ phong đất lần này cũng đã dần dần đến hồi kết thúc. Vân Lĩnh Thuật trải bao khổ chiến, cuối cùng cũng trổ hết tài năng giành được danh hiệu Thành chủ. Hơn nữa, theo tin tức do Hoàng cung và Hoang Mộc đại tướng ban đến thì tất cả võ tướng được phong chức trong đại lễ năm nay đều phải ở lại Bạch Nguyệt thành xung vào quân đội làm binh mã hoàng gia của Bạch Nguyệt hoàng tộc.
Các đại Yêu tướng Yêu soái cũng đều nhận mệnh lệnh này. Bạch Nguyệt hoàng tộc chỉ có một đạo quân là Đại Vũ tuyên uy quân thì không đảm đương nổi việc lớn, lại còn phải bảo vệ hoàng thành nên thật sự không thể điều động. Đạo quân mới của hoàng gia này chẳng qua chỉ là danh hão.
Hiện giờ không có thế lực nào trong nội bộ Tây Địch có hi vọng nhất thống đất nước, bởi vậy trên danh nghĩa thì chưa bao giờ có người dám tùy tiện mạo phạm đối với Ngọc Lê vương triều chính thống. Truyện "Đại Viên Vương "
Gió thổi mưa giông báo hiệu bão tới, trăm vạn đại quân gây chuyện binh đao.