Khương Công Vọng bấy giờ mới đưa tay ra đón nhận tấm phong trấn, cảm ơn Vương Phật Nhi đã ban tặng phẩm.

Lệ Khuynh Thành mỉm cười, khẽ nói:

- Nếu không có chuyện gì thì chắc Tàng Dạ Linh sẽ không đến đâu. Chúng ta đi thôi!

Vương Phật Nhi gật đầu đồng ý, xoay người định rời đi thì đúng lúc Đề Hoàng công chúa đảo mắt sang phía bên này trông thấy. Cô ta tức thì cảm thấy giận dữ, suy nghĩ rất nhanh rồi ngầm kéo Duyên Phong Nguyệt nói:

- Duyên tỷ tỷ, trong phủ của ca ca có một chỗ chơi cực hay, muội dẫn tỷ đi xem thế nào nhé?

Duyên Phong Nguyệt vốn định từ chối nhưng Đề Hoàng công chúa cứ cố lôi đi nên Duyên Phong Nguyệt cũng không tiện giằng co. Trong năm đại yêu tộc, Ngột Tư tộc cũng giống như Bạch Nguyệt yêu tộc được coi thân cận với Hoàng thất nhất, nguyên nhân là do một số Hoàng hậu, Quý phi của Ngọc Lê vương triều là người của Ngột Tư tộc.

Tính theo huyết thống thì Duyên Phong Nguyệt là chị họ của Đề Hoàng công chúa, bởi vậy hai người có quan hệ không tồi, cũng không đơn thuần như kiểu quân thần.

Hai thiếu nữ vừa đi ra thì lập tức các nữ võ sĩ thủ hạ của Duyên Phong Nguyệt trực sẵn bên ngoài liền đi theo. Đề Hoàng công chúa thốt lên với vẻ hâm mộ:

- Những nữ võ sĩ của Duyên Phong Nguyệt tỷ tỷ thật là lợi hại. Thân binh thủ hạ của muội thì không được tài giỏi như thế này, chỉ có mỗi hai người là cao thủ nhập phẩm thôi.

Duyên Phong Nguyệt cười ảm đạm rồi đáp:

- Duyên tỷ tỷ làm sao mà so được với nữ vũ thần của Ngột Tư tộc chúng ta. Hơn mười vị tướng lãnh thủ hạ của Tàng Dạ Linh đều có công lực trên ngũ phẩm, có cử đi bất cứ địa phương nào thì cũng có thể coi là nhân tài một mình đảm đương được địa phương đó.

Đề Hoàng công chúa chỉ cười hề hề. Cô nàng biết rõ rằng Duyên Phong Nguyệt cực kỳ hâm mộ thành tựu của Tàng Dạ Linh, bèn chuyển chủ đề ra xa khỏi lĩnh vực này, cũng không dẫn Duyên Phong Nguyệt đi vào trong phủ của tứ Hoàng Tử mà lại gấp gáp đuổi theo nhóm bốn người của Vương Phật Nhi.

Duyên Phong Nguyệt chẳng biết Đề Hoàng công chúa định giở trò quỷ gì, thầm nghĩ sẵn vài câu để cáo từ. Khi vừa ra khỏi cửa phủ, Đề Hoàng công chúa liền cười hì hì, hỏi Duyên Phong Nguyệt:

- Duyên tỷ tỷ, tỷ có biết cái tên tiểu quỷ phía trước kia là ai không? Muội thấy hắn ngang nhiên dẫn vị mỹ nữ tới dự tiệc, chắc là người thương của hắn.

Duyên Phong Nguyệt lắc đầu đáp:

- Tỷ mới lần đầu tiên đến Bạch Nguyệt thành nên cũng không nhận được mặt võ tướng của các phương. Bốn người chỉ ngồi im ở một góc ăn cơm, chắc là những võ tướng thấp hèn, không có tên tuổi gì.

Đề Hoàng công chúa thấy nhóm Vương Phật Nhi rẽ vào một ngõ tắt nhỏ khá là yên tĩnh thì không sợ bị người khác bắt gặp mình nữa, tức thì hô hoán lên:

- Mấy tên trộm kia, các ngươi vào nhà ta ăn trộm rồi sao không mau chạy đi mà còn dám tới đây?

Cô nàng quay sang làm mặt quỷ với Duyên Phong Nguyệt, nói nhỏ:

- Duyên tỷ tỷ, chúng ta chọc mấy tên kia một chút, đùa giỡn một lúc có được không?

Duyên Phong Nguyệt trong lòng muốn đáp là không nên, nhưng Đề Hoàng công chúa đã vung tay hất ra một luồng bột mầu phấn hồng bao phủ khắp nơi, rõ ràng cố ý kéo nàng vào cuộc.

Vương Phật Nhi đã nhận ra Đề Hoàng công chúa theo dõi mình từ lâu. Hắn nói với Lệ Khuynh Thành là thiếu nữ này chính là người đã bắt giam mình ngày ấy.

Lệ Khuynh Thành cười ngặt nghẽo, cả người rung lên rồi bảo hắn: Truyện "Đại Viên Vương "

- Hay là muội giúp huynh ngăn cản cái kiếp đào hoa lần này, bắt hai mỹ nữ này mang ra bên ngoài Bạch Nguyệt thành giết người xóa dấu vết.

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng nghe nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt lưng, thầm nghĩ:

- Tính hiếu sát của chủ mẫu tương lai thật ghê gớm, sau này phải thật cẩn thận đừng có xúc phạm cô ta mà xui xẻo!

Vương Phật Nhi cười lắc đầu, đang định nói thì Đề Hoàng công chúa đã phóng ra Tam thán phó nhai tán.

Vương Phật Nhi đã rút kinh nghiệm từ lần trước, bèn vung tay áo lên, ngưng tụ ra một luồng Kim long liệt diễm, trong nháy mắt đã đốt luồng mê dược này thành tro bụi. Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến mà hắn tu luyện còn chưa tinh thục, hỏa hầu còn thua xa Vô hạn quang minh hỏa và Thập phương Đống ma đạo nhưng Đại Nhật Như Lai gia trì thần biến lại chuyên dùng để phá mọi tà ma. Mặc dù Vương Phật Nhi còn chưa tu luyện đến cấp độ cao thâm nhưng phóng ra luồng lửa phá tà thì vẫn không thành vấn đề.

Đề Hoàng công chúa hạ độc vô số người rồi nên cũng không kinh hoảng. Lần trước cô nàng đã đấu với Vương Phật Nhi mấy trăm chiêu nên tự nghĩ là không cần người khác trợ giúp thì mình cũng không sợ Vương Phật Nhi. Cô nàng tuồn chiếc quạt xếp từ trong tay áo xuống cầm trong tay, khẽ phất mở ra rồi lớn tiếng hỏi:

- Chàng đẹp trai ơi, lần trước đã một đêm phong lưu với gái này, cảm xúc thật không tệ, ở trên giường mạnh như rồng như hổ cực kỳ hợp khẩu vị của ta. Lần này lại trải một đêm xuân với gái này nữa nhé? Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi không sợ Tam thán phó nhai tán nhưng vẫn như lần trước cực kỳ e ngại trước cách ăn nói bạo dạn của cô gái áo tím Đề Hoàng công chúa này. Nghe thấy Đề Hoàng công chúa nói nhăng nói cuội, Vương Phật Nhi tức thì phẫn nộ quát:

- Vị cô nương này tốt nhất nên tự trọng một chút ít, tại hạ là người đứng đắn, qua đêm phong lưu với ngươi khi nào chứ?

Đề Hoàng công chúa nghe vậy liền ra vẻ ngạc nhiên, đảo khóe mắt liếc sang Lệ Khuynh Thành rồi lắc đầu giận dữ nói:

- Có mới nới cũ. Chàng đẹp trai này mặc dù tuấn tú nhưng nhân phẩm lại quá kém. Không phải chàng lần trước còn nói với gái này là chàng rất say đắm thiếp, xin tự nguyện làm nam thiếp thứ hai mươi tám của thiếp hay sao?

Vương Phật Nhi thầm phun ra một búng máu, thực sự là nói không lại cô đại công chúa này. Hắn đành phải lùi lại đằng sau một bước rồi ra lệnh cho Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng:

- Hai người lên đi, đánh sơ qua một lát rồi tìm cách thoát thân. Dù sao cô nàng cũng là công chúa của bản triều, chúng ta không nên đả thương người.

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng hô một tiếng đáp ứng rồi cùng cười vang vác thương cầm đao xông lên. Duyên Phong Nguyệt vốn định mặc kệ Đề Hoàng công chúa trêu chọc mấy cái tên cổ quái này, nhưng hai viên võ tướng này lại không theo lề lối thông thường, mà hiển nhiên Sư đà thần đao của Nhạc Sư Đà và thương pháp của Khương Công Vọng đều lợi hại phi thường.

Nàng lại không thể đứng nhìn Đề Hoàng công chúa phải chịu khốn quẫn nên đành khẽ hét một tiếng rồi hô nữ võ sỹ thủ hạ tiến lên hỗ trợ. Duyên Phong Nguyệt mặc dù tự so sánh mình với nữ vũ thần nhưng tu vi lại không quá lục phẩm nên gặp trường hợp này thì cô nàng có lòng nhưng không đủ sức hỗ trợ.

Vương Phật Nhi sai khiến thủ hạ ngăn cản kiếp số đào hoa này, còn bản thân mình lại kéo Lệ Khuynh Thành len lén rời đi. Hắn đương nhiên là biết hai cô gái này có lai lịch không dễ trêu chọc nhưng cũng không ngờ là dù không trêu chọc mà vẫn không tránh khỏi phiền toái.

Hắn chỉ không nén nổi nghĩ thầm:

- Đáng tiếc là bây giờ lại ở chỗ đông người, nếu đổi lại là nơi vắng vẻ thì ta nhất định phải giết người rồi hủy thi xóa dấu tích, dù là Ngọc Lê vương triều thì cũng không cách nào tìm ra hung thủ.

Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi xấu hổ cũng chỉ khẽ cười, theo hắn chạy đi chứ không hề có ý ra tay.

Nhạc Sư Đà cùng Khương Công Vọng thấy chủ công đã đi xa thì cũng xuất một hư chiêu, đang định rút khỏi cuộc chiến thì đột nhiên Duyên Phong Nguyệt mừng rỡ la lên:

- Dạ Linh muội muội, sao muội lại tới đây?

Hai gã võ tướng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con chim lớn bảy màu tỏa ra kim quang chói lọi từ trên trời cao lao xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play