Đại lễ năm nay đã xuất hiện không ít thiếu niên anh tài tuấn tú như Vương Thập Phương của Đại Lôi Âm tự, Trữ Bất Hóa đệ tử đời thứ năm mươi mốt và Hoàng Thiên Đãng, Tử Phong Vân Lan đệ tử đời thứ năm mươi hai của Thiên Ma viện, đều đánh bại đối thủ của mình ngay trong ngày đầu tiên, giành được tước phong chính thống của bản Triều. Hảo thủ trẻ tuổi của Tây Địch yêu tộc chúng ta lớp lớp xuất hiện, nhất định sẽ mở mang bờ cõi…" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi lắc đầu thầm than:" Tứ Hoàng tử tựa hồ có dã tâm không nhỏ, đáng tiếc là Ngọc Lê vương triều xuống dốc đã quá lâu rồi nên căn bản không cung cấp cho hắn đủ thực lực để sử dụng."
Bạch Tuyền Dị nói đến đây thì đưa ánh mắt lướt nhìn bên dưới, đột nhiên mỉm cười, nói chuyện ngoài dự đoán mọi người:" Tiết độ sứ của Đại Càn vương triều thì không phục triều đình, mười tám vị phản vương thì cát cứ, từ trên xuống dưới đã rối loạn. Một năm trước đây, Hỏa viên Đại tướng quân của Tây Địch chúng ta đã đánh chết Tổng trấn Tiết độ sứ Linh châu, Duyện châu, Càn châu là Mộc Nguyên Trực, bắt hết cả dân chúng ở Linh châu. Cưu Ma La Cấp Đa đại sư của Đại Lạn Đà tự còn khiêu chiến ứng với tam đại tông sư Nho gia của Ứng thiên thư viện, đột phá thành công giới hạn giữa trời và người, vượt qua tiểu thiên kiếp. Có thời cơ tốt đẹp như thế, ta đã quyết định đề xuất với phụ Hoàng tập hợp lực lượng của năm đại Yêu suất, mười đại Yêu tướng, các yêu tộc của Tây Địch đi chinh phạt Đại Càn vương triều!"
Hắn nói ra những câu này tức thì khiến cho toàn trường xôn xao. Vương Phật Nhi đưa tay vuốt trán, thầm nghĩ:" Ý nghĩ này mặc dù khá điên cuồng nhưng bây giờ cũng là cơ hội tốt nhất để xâm lấn Đại Càn vương triều, cứ cho là không thể một lần tiêu diệt được cả quốc gia nhưng vẫn có thể giành được không ít điều tốt. Chỉ là không biết có bao nhiêu người tình nguyện tham gia, nếu ít hơn ba mươi vạn đại quân thì việc này chỉ là chuyện cười mà thôi.
Ánh mắt Lệ Khuynh Thành sáng lên, đã ẩn chứa sát ý nồng đậm. Chung quy thì nàng vẫn là con dân của Đại Càn vương triều, nghe nói dị tộc xâm lấn thì ý nghĩ đầu tiên là phải giết chết Bạch Tuyền Dị.
Vương Phật Nhi đưa tay nắm lấy bàn tay thon thả của Lệ Khuynh Thành, dùng vô thượng niệm pháp truyền linh thức sang bảo:" Người này chưa chắc đã có thể giành được nhiều ủng hộ, hơn nữa nếu Tây Địch yêu tộc quyết định xâm lấn Đại Càn vương triều, nàng có giết hắn cũng không thay đổi được gì. Kế sách hay nhất là cần nhanh chóng cấp báo cho các trọng thần của Đại Càn vương triều!"
Lệ Khuynh Thành nhỏ giọng nói:" Chẳng lẽ huynh không nghĩ đến chuyện lập công dựng nghiệp, mở mang bờ cõi hay sao?"
Vương Phật Nhi lắc đầu cười khổ, giận dữ nói:" Đời người ngắn ngủi chẳng quá mấy chục năm, ta có thể sống được bình an đã là mong cầu rất khó thực hiện rồi."
Nhớ lại kiếp trước mình bị người dùng gậy gộc đánh chết tươi, Vương Phật Nhi chợt thấy đau xót trong lòng, cũng không biết mình có còn cơ hội gặp lại cha mẹ người thân nữa hay không, vẻ đau buồn tức thì hiện lên trên mặt.
Lệ Khuynh Thành không biết Vương Phật Nhi đang nghĩ tới bí mật lớn nhất vốn chôn sâu tận đáy lòng, nhưng cũng có thể cảm thấy sự thống khổ khó tả trong tận đáy lòng người thiếu niên này. Nàng mặc dù có võ công cao nhưng lại kém mồm miệng, đành phải dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Vương Phật Nhi tỏ ý an ủi.
Vương Phật Nhi lần đầu gặp động tác này, cảm nhận được sự quan tâm nồng ấm. Ban đầu hắn chỉ định lừa gạt cảm tình của Lệ Khuynh Thành để sau này tránh bị cô gái dũng mãnh này hãn đuổi giết nhưng bây giờ lại thấy nếu có thể tay nắm tay, mắt nhìn mắt với Lệ Khuynh Thành như thế này thì cũng thật là ấm áp. Truyện "Đại Viên Vương "
Bạch Tuyền Dị nói ra việc lớn tày trời này thì chỉ mỉm cười mặc cho phía dưới bàn luận. Đề Hoàng công chúa khẽ nói với ca ca:" Phụ Vương đã đồng ý đề nghị này của huynh rồi sao?"
Bạch Tuyền Dị khẽ gật đầu, nói:" Muội nên biết Tứ ca không làm những việc không nắm chắc. Chuyến xuất chinh lần này, Tứ ca định sẽ thống lĩnh đại quân, muội một mình ở lại Bạch Nguyệt thành phải cẩn thận nhiều hơn. Bọn Nhị ca, Thất ca đều có tâm địa hiểm độc, xuất thủ tàn nhẫn nên ta không yên tâm lắm!"
Đề Hoàng công chúa nghe nói vậy thì tỏ vẻ buồn bã nhưng cũng không nói gì.
Duyên Phong Nguyệt ngồi phía sau hai huynh muội cũng không nói gì, nhưng nàng hiển nhiên đã biết trước chuyện này. Đám võ tướng ở trong Vân Thăng hoàng điện đều không có căn cơ, Bạch Tuyền Dị tuyên bố việc này chỉ với mục đích là chiêu mộ một ít võ tướng cấp thấp cho đại quân hoàng gia mà Bạch Nguyệt thành phái đi. Quân đội do Ngọc Lê vương triều bây giờ trực tiếp khống chế chỉ có mỗi binh đoàn Đại vũ tuyên uy quân này, mà quyền điều động thì lại nằm trong tay đương kim Hoàng thượng. Bạch Tuyền Dị muốn dẫn binh xuất chinh thì chỉ có thể tự mà chiêu binh mãi mã. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi thấy tình cảnh này thì cũng hơi hối hận. Yến hội lần này hiển nhiên là do tứ Hoàng tử tổ chức với tính chất cá nhân, thật ra hắn không nên tới.
Chờ khi những cuộc bàn luận trong Vân Thăng hoàng điện dần dần lần lắng xuống, Bạch Tuyền Dị mới vung tay lên, hạ lệnh nối lại bữa tiệc, tuyệt đối không nhắc đến chuyện xuất chinh. Vương Phật Nhi thì đã nhanh tay lấy trước ăn đến no căng rồi nên chỉ đối đáp tán dóc với Lệ Khuynh Thành, mãi đến khi tiệc rươu sắp chấm dứt, Bạch Tuyền Dị mới đề cập tới chuyện chiêu thân của Duyên Phong Nguyệt.
Bạch Tuyền Dị thấy mọi người đã có chút nôn nóng thì mới vỗ nhẹ hai tay, lập tức có hơn mười tên nô bộc bước lên, tay mỗi người đều nâng rồi một cái mâm bằng đồng đỏ, phía trên phủ bằng giấy hồng.
" Trong mâm này chứa những tấm phong trấn kỵ thú, là một chút lễ vật nho nhỏ của yến hội lần này, mong mọi người nhận cho."
Mấy tên nô bộc đi khắp toàn bộ Vân Thăng hoàng điện, một số võ tướng vạch lên nhìn thoáng qua rổi tỏ vẻ chần trừ, chỉ có một số ít là sảng khoái nhận phong trấn. Khi tên nô bộc mang mâm đồng tới trước mặt Vương Phật Nhi, hắn thò tay mở tấm giấy phủ lên, thấy bên dưới không chỉ có một tấm phong trấn mà còn có một danh sách những thứ bị phong ấn. Hắn cười thầm rồi buông tấm phủ xuống.
Tên nô bộc thấy thế cũng không nói nhiều, lập tức chuyển sang bàn tiệc khác.
Nhạc Sư Đà thoáng nhìn thấy những đồ vật trong mâm đồng, có ý tiếc rẻ khẽ nói:" Lão sư ta đây còn chưa bao giờ có phong trấn kỵ thú. Ta trước đây cũng đã từng bắt được vài con mãnh thú nhưng không biết thuần phục như thế nào, lại càng không hiểu thuật phong ấn."
Vương Phật Nhi mỉm cười, quay sang nói với hai người:" Các ngươi có thể tưởng tượng rằng mình có kỵ thú không?"
Nhạc Sư Đà nhơn nhơn đáp:" Tất nhiên!" Khương Công Vọng thì lại cúi đầu nói:" Có kỵ thú hay không cũng không ảnh hưởng đến việc ta ra trận giết địch."
Vương Phật Nhi giơ hai cánh tay chìa ra hai tấm phong trấn và nói:" Ta tinh thông cơ quan thuật, lại vừa mới làm được hai tấm phong trấn, tặng cho các ngươi này."
Nhạc Sư Đà nghe nói cực kỳ mừng rỡ, lập tức đón nhận lấy. Khương Công Vọng thì lại hơi chần trừ, hỏi thêm:" Phi Vân Đà của chủ công đã bị Tàng Dạ Linh giết chết, chẳng biết bây giờ có gì thay thế chưa?"
Vương Phật Nhi cười bảo:" Ta có tọa kỵ khác, các ngươi hãy sử dụng hai tấm phong trấn này đi! Ta không có loại kỵ thú nào khác, trong này cũng là hai con Phi Vân Đà mà thôi."
Nhạc Sư Đà nghe thấy thì mừng như điên. Phi Vân Đà là kỵ thú cấp bậc thiên tuấn, sức lực vô cùng mạnh mẽ cực kỳ phù hợp với loại võ tướng thiên về sức mạnh như hắn. Khương Công Vọng cũng tỏ vẻ vui mừng nhưng vẫn cự tuyệt và nói:" Công Vọng chưa từng lập được công lao gì nên không dám nhận tặng phẩm của chủ công!"
Vương Phật Nhi lắc đầu bảo:" Đại Lôi Âm tự tiếp giáp với Vô tận lâm hải nên bắt được rất nhiều Phi Vân Đà, không nói sai chứ mỗi người một con cũng có đủ, chỉ là ta không mang theo nhiều như vậy mà thôi. Đến khi chúng ta trở về chùa thì cả bọn Ô Tín, Văn Lễ họ cũng sẽ có."