Nếu Vương Phật Nhi có thể dựa vào công lực của bản thân tu thành Nguyên tổ thần biến để biến hóa thành Li Loan thì mặc dù chưa chắc đã có được uy phong của Thái cổ thần điểu nhưng vẫn sẽ có một số dị năng tương ứng. Nhưng hắn nhờ vào uy lực của Biến Thân châu nên Li Loan biến hóa này chỉ là về mặt hình thể chứ về mặt lực lượng thì cũng không tăng lên.
Năm đó, thần điểu Li Loan được xưng là cánh che phủ hết Bất nguyên sơn, sải cánh khi dang ra dài mấy ngàn dặm. Sải cánh của Li Loan do Vương Phật Nhi biến hóa ra cũng không nhỏ, ngàn dặm thì không đến, nhưng cũng phải được hai, ba mươi thước.
Ở trong Phong Lôi điện, Vương Phật Nhi vỗ cánh được hơn mười lần nhưng lại không thể nào bay lên được, ngược lại bị té ngã rất đau đớn. Hắn đành lên giọng oán trách:" Chỉ vì cái Phong Lôi điện này quá nhỏ, chờ ta ra bên ngoài tìm một chỗ trống trải để luyện tập bay lượn." Truyện "Đại Viên Vương "
Biến hóa trở lại nguyên hình, Vương Phật Nhi xuất quan rời khỏi Phong Lôi điện. Tăng nhân bảo vệ cho hắn nhìn thấy Trụ trì đi ra liền vội vàng báo cáo lên Phật Đà Cái trưởng lão.
Vương Phật Nhi bế quan suốt mấy ngày nay nên Phật Đà Cái chỉ có thể cư ngụ tại Bạch Hạc viện ở bên cạnh. Bạch Hạc viện chỉ có tám gian phòng đổ nát, gọi là ở trong đó cũng chỉ là miễn cưỡng. Mấy tăng nhân trông thấy Vương Phật Nhi xuất quan, tất nhiên là thập phần vui sướng đối với việc có thể quay lại ở trong Phong Lôi điện.
Ra khỏi Đại Lôi Âm tự, đi vào trong Vô tận lâm hải, Vương Phật Nhi tới một chỗ không có người rồi mới biến hóa thành hình dạng Li Loan đại điểu, bắt đầu vận kình vỗ cánh. Chim có hình thể hoàn toàn bất đồng với con người, phương thức sử dụng kình khí vận dụng lực thì có rất nhiều khác biệt.
Vương Phật Nhi tốn bảy, tám canh giờ, mãi đến khi trời tối thì mới tìm được một vài đừng lối sơ bộ, có thể vỗ cánh được một lần, bay cao hơn mười thước, nhưng làm thế nào cũng không có cách vỗ cánh tiếp được lần thứ hai.
Bay lên cao đến mười thước, sau đó lại vỗ cánh mà bất lực rơi xuống mặt đất. Vương Phật Nhi bay mấy trăm lần, mới đột nhiên phát giác ra rằng hình thức phi hành của mình có vẻ giống như con gà mái. Nghĩ tới điểm này, Vương Phật Nhi nhất thời khá là tức giận.
Hôm nay luyện tập cũng không ít rồi, Vương Phật Nhi đang thầm nghĩ sẽ trở về chùa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rống thật lớn. Vương Phật Nhi lập tức mừng rỡ." Nghe âm thanh thì chắc hẳn là một con kỵ thú thượng phẩm, ta hãy đi xem có cơ hội thu phục nó hay không. Từ khi đem con kỵ thú mà Tu La Vương tỷ tỷ cho ta để tặng cho cái cô vợ hờ kia, thì ta toàn phải đi bộ, mà chân của ta ngắn như thế này, thật sự là quá mệt mỏi rồi."
Khôi phục lại hình dáng của một đứa trẻ sáu tuổi, Vương Phật Nhi guồng cặp chân ngắn ngủn của mình chạy về hướng phát ra tiếng rống kia.
" Thì ra là tê giác xanh, mà lại có cả một ổ!"
Vương Phật Nhi mò mẫm đến thật gần, bắt gặp một con Tê giác xanh hùng tráng dẫn theo năm, sáu con cái và khoảng chục con có hình dáng còn nhỏ đang ăn cỏ ở trong rừng.
" Ta có mỗi một mình, phân thân làm sao được, nên bắt con nào cho tốt đây?" Vương Phật Nhi suy tính thật nhanh, tức thì xác định chủ ý. Hắn hơi mượn lực, nhảy lên gốc đại thụ ở bên cạnh rồi chuyền theo các cành cây buông mình rơi xuống trên lưng một con Tê giác xanh.
Con Tê giác xanh cực kỳ hùng tráng kia lập tức cảnh giác, đạp đạp bốn vó, chiếc sừng trên đầu liền tách ra thành hai nhánh, trên mỗi nhánh lại phân ra thánh hơn mười nhánh nhỏ, chắc như kim cương, phản chiếu ánh trăng phát ra ánh sáng nhạt màu xanh mờ mờ, chĩa thẳng vào Vương Phật Nhi.
" Thập phương Đống ma đạo - Băng tuyết tinh liên!"
Vương Phật Nhi nắm chắc đến bảy tám phần, một đối một thì sẽ thu thập được con súc sinh này. Nhưng nếu bắt con thú đực thì tất nhiên mấy con thú cái, thú con kia sẽ bỏ chạy mất. Tê giác xanh có tốc độ không chậm, ở vào khoảng giữa phàm tuấn và tinh tuấn, Vương Phật Nhi khinh công kém cỏi, không tin rằng sẽ đuổi được chúng.
Bởi vậy khi xuất thủ, hắn xông vào trong đàn mười con Tê giác xanh, chọn bắt một con còn nhỏ nhất.
Băng tuyết tinh liên tỏa khí lạnh thấu xương, con Tê giác xanh nhỏ kia bị dây xích bằng băng quấn quanh, lập tức bị đông lạnh run lên cầm cập, không thể động đậy được nữa. Con thú đực giận quá, dậm mạnh bốn vó, chạy tới chạy lui ở dưới mặt đất. Nhưng Vương Phật Nhi lại xuất thủ từ trên cao xuống, căn bản là không đấu với nó. Hắn phát ra Thập phương Đống ma đạo, trong khoảnh khắc đã tạo thành sợi dây xích bằng băng trói thêm con ấu thú thứ hai, rồi nhảy xuống bế chạy đi.
Mặc dù Vương Phật Nhi vẫn chưa chế ngự con thú đực và thú cái, nhưng thấy ấu thú bị bắt, mấy con Tê giác xanh này nổi giận lôi đình, đuổi riết theo Vương Phật Nhi nửa bước không tha. Vương Phật Nhi cố tình dẫn dắt, hơn nữa tốc độ của hắn quả thật không nhanh được như Tê giác xanh nên đành phải vừa đánh vừa lui suốt dọc đường như vậy mà trở về đến Đại Lôi Âm tự.
Tới Đại Lôi Âm tự, Tê giác xanh vẫn như trước không chịu bỏ đi. Vương Phật Nhi lại tiếp tục dẫn dắt chúng đi vào bên trong chùa. Khi đi ngang qua Thanh Lam viện, Vương Phật Nhi thấy ngôi viện này có tường vẫn còn rất tốt nên liền xông vào, thả hai con ấu thú xuống, khai giải băng xích trên thân chúng nó ra.
Đã bị đông lạnh đến run lên cầm cập nhưng được Vương Phật Nhi buông thả, hai con Tê giác xanh lập tức chạy về hướng cha mẹ. Vương Phật Nhi cũng không ngăn cản, chỉ tung người bay ra khỏi Thanh Lam viện, vòng ra đằng trước, khóa trái cửa của ngôi viện này lại.
" Tê giác xanh có khí lực cực mạnh, tốc độ mặc dù không phải là cao nhất nhưng cũng khá tốt rồi. Tốt nhất là có thể bắt được vài ổ, thuần dưỡng xong xuôi thì sau năm ba năm sẽ có đầy chuồng Tê giác xanh rồi."
Gọi một tăng nhân đi ngang qua, bảo hắn canh chừng nhà lao Thanh Lam viện, Vương Phật Nhi quyết định sẽ biến nơi này thành khu chăn nuôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe nói Trụ trì bắt mang về một ổ Tê giác xanh, các tăng nhân trẻ tuổi đều chạy tới Thanh Lam viện xem điều mới lạ. Đại Lạn Đà tự mặc dù cũng được xây dựng ở vùng rừng núi nhưng ở chung quanh thì ngay cả một con thỏ không có phẩm bậc cũng đều chạy chạy trốn đi hết sạch. Kỵ thú nuôi dưỡng trong chùa, đếm đi đếm lại cũng chỉ có vài loại, hơn nữa số lượng cực ít, nếu không thì cũng không đến nỗi chỉ cấp cho năm trăm tăng binh có hai mươi con Xích mao đà mà thôi.
Vương Phật Nhi từ sáng sớm đã tới xem, thấy hai, ba mươi tên trẻ tuổi đầu trọc lốc đứng lố nhố ở ngoài Thanh Lam viện, thì cũng có chút buồn cười. Bắt gặp Trụ trì đi tới, mấy một đệ tử cũng không tránh đi. Vương Phật Nhi mặc dù đã lập nên được uy danh, nhưng bản thân hắn mà nói thì cũng không quá nghiêm khắc, thật ra ba phần hòa ái, bảy phần dễ gần.
Một hòa thượng chừng mười bảy mười tám tuổi có thân hình béo ục ịch, trông thấy Vương Phật Nhi tới thì lập tức bước lên nói:" Đệ tử Phong Ba, chính là đồ tôn của Linh Sơn sư tổ, có chút kinh nghiệm về việc nuôi dưỡng kỵ thú. Nếu Trụ trì còn chưa tuyển được người nào, chi bằng giao phần việc hèn kém này cho ta đi!"
Vương Phật Nhi cười ha hả nói:" Ngươi đã từng nuôi dưỡng Tê giác xanh? Có biết loại này mấy năm sản sinh một lần không?" Truyện "Đại Viên Vương "
Phong Ba lập tức trả lời:" Tê giác xanh là kỵ thú thuộc họ trâu, sức mạnh vô cùng, tốc độ trong số kỵ thú thuộc họ trâu cũng vào hạng khá. Hàng năm đều sản sinh, chỉ có điều một lần mang thai chỉ có thể sinh được nhiều nhất hai con. Những con Tê giác xanh nhỏ này khi lớn tới bảy, tám tuổi thì coi là trưởng thành, có thể sinh sản được rồi!" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi gật gật đầu, nói:" Tê giác xanh sau này sẽ do ngươi nuôi dưỡng. Ngươi có thể tùy ý tìm năm người sư huynh sư đệ hỗ trợ, còn có thể tới chỗ Phượng Sồ tiên sinh khi cần thêm người hỗ trợ!"