Sáng sớm hôm sau, khi hàng xóm bên cạnh đi ra ngoài, thấy cửa nhà họ Lôi chỉ khép hờ, cô vô thức nhìn lướt qua trong nhà, lại thấy vết máu nằm loang lổ khắp sàn nhà.

Cô thậm chí còn không dám quan sát tình hình bên trong, liền vô cùng hoảng sợ trực tiếp gọi điện báo ngay cho cảnh sát.
Đối với những vụ án mạng như thế này, tất nhiên người tiếp nhận không thể nào là viên cảnh sát nhỏ tại địa phương, mà lại là một người quen của Ôn Nhiên, Từ Khiên.
Từ Khiên cảm thấy có lẽ bởi gì gần đây mình đã chạm mặt ma quỷ một lần, nên cuối cùng bản thân cũng chẳng thể nào thoát khỏi vận mệnh này.
Chỗ máu bắn tung toé khắp căn phòng này cũng xấp xỉ lượng máu của một người trưởng thành, độ khoảng 5000 – 6000ml.

Còn người đã chết toàn thân teo tóp, như thể bị thứ gì đó hút khô, nhưng trong phòng lại chẳng có chút dấu vết giãy dụa nào ngoài vẻ mặt sợ hãi cùng đôi mắt không thể nhắm lại kia, thậm chí người này còn không có bất kỳ vết thương ngoài da nào.

Nếu là trước đây khi gặp cách thức chết quỷ dị như thế, phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ chỉ cho rằng đó là một phương pháp gây án đặc biệt, nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên của anh ấy vậy mà lại nghĩ đây là sự kiện thần quái.
Từ Khiên yêu cầu các đội viên thu thập chứng cứ, còn bản thân ra ban công gọi điện cho người bạn đạo sĩ duy nhất mà mình biết.
Ôn Nhiên đang nằm chơi game trong ký túc xá.

Tối qua cậu đã cảm nhận được cờ hắc lệnh biến mất, không ngờ sáng nay còn được Từ Khiên thuật lại diễn biến tiếp theo.

Nghe qua địa chỉ nhà và cách thức chết của người kia, Ôn Nhiên hỏi: “Người đã khuất ấy tên gì?”
Từ Khiên nói: “Tên là Lôi Hoằng Vĩ.

Tình hình quả thực có phần quỷ dị.

Người này sống khá gần trường học của cậu, cậu có thời gian qua đây xem xét giúp đỡ đôi chút không?”
Ôn Nhiên cười nói: “Tôi thành Đạo sĩ cố vấn độc quyền cho anh rồi hử? Hay là vẫn không được trả lương như trước?”
Từ Khiên nghe vậy liền cười giả lã: “Ai bảo tôi chỉ có một người bạn kỳ nhân dị sĩ là cậu đây.

Tạm thời tôi không trả nổi lương đâu, nhưng vẫn có thể mời khách đi ăn tối.”
Ôn Nhiên khẽ khịt mũi: “Cũng không cần phải tới xem xét đâu.

Vụ án này của các anh đã định sẽ phải kết thúc ở đây thôi, bởi vì kẻ giết người là quỷ và cô ấy cũng đã tới nơi thuộc về mình rồi.”
Từ Khiên hỏi: “Sao cậu biết được?”
Ôn Nhiên cong môi mỉm cười: “Còn không nhìn xem tôi là ai, có chuyện gì mà tôi không biết chứ.”
Từ Khiên bật cười, Ôn Nhiên biết anh cũng đang bận việc nên không nói đùa nữa mà trực tiếp kể lại ngắn gọn toàn bộ sự việc.

Lúc cúp máy, sắc mặt Từ Khiên có hơi u ám, lại nhìn sang người đã mất, anh cảm thấy kẻ kia đúng là có chết cũng chưa đền hết tội.
──── ∘°°∘ ────
Trong bệnh viện, Tằng Phàm thức dậy sau một đêm ngon giấc và có hơi bất ngờ khi cả đêm qua đều bình an vô sự.

Theo thói quen, việc trước nhất anh làm là vớ tay tìm chiếc điện thoại.

Nhưng vừa mở lên, thứ hiện lên đầu tiên trên giao diện là dòng chữ nhiệm vụ thất bại.
Tằng Phàm bật dậy đột ngột, nhiệm vụ thực sự đã thất bại.

Loại nhiệm vụ này dường như không có giới hạn thời gian, trừ khi có người giải quyết nữ quỷ kia trước anh.

Oán khí trên người nữ quỷ rất nồng đậm, nhất định giá trị quỷ khí thu được sẽ cực kỳ cao, chỉ là nhiệm vụ đã bị người khác cướp mất, anh có không cam tâm cũng vô dụng.
Nhìn thấy thời gian trong đợt chơi tiếp theo sắp tới gần, lòng Tằng Phàm có chút trĩu nặng.

Giá trị quỷ khí mà anh ta hiện có vẫn còn quá thấp, không biết liệu mình có thể thuận lợi sống sót trong trò chơi sắp tới hay không.
──── ∘°°∘ ────
Từ Khiên xử lý xong công vụ, liền chạy tới trường học của Ôn Nhiên một chuyến, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ: “Không biết cậu thích ăn cái gì nên tôi đã mua hết những món mà giới trẻ bây giờ thích.

Nếu không hợp khẩu vị của cậu thì cứ chia sẻ với bạn cùng phòng.”
Ôn Nhiên cười nói: “Hai người quả đúng là anh em, lúc trước em trai của anh cũng tay xách nách mang như vậy.

Có điều sau này anh đừng mua trái cây nữa, tự nhà tôi có trồng, hương vị còn ngon hơn bên ngoài rất nhiều.”
Từ Khiên: “Nhà cậu có vườn trái cây à?”
Ôn Nhiên trực tiếp mở một gói khoai tây chiên ra: “Cũng không hẳn, mà hôm nay anh tới tìm tôi làm gì? Không lẽ anh chưa biết tiền căn hậu quả của vụ việc kia sao?”

Từ Khiên nói: “Tới thăm cậu, xem vết thương lúc trước hồi phục thế nào rồi?”
Tuy bên ngoài trời khá lạnh, nhưng vì trong ký túc xá có mở máy điều hòa nên cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng.

Ôn Nhiên kéo cổ áo xuống, lộ ra một phần vai trắng nõn mịn màng không chút tì vết: “Hoàn toàn lành lặn rồi.

Mà đúng rồi, cảnh sát các ảnh chắc hẳn cũng thường xuyên bị thương đúng không? Tôi có một phương thuốc trị thương bí truyền có một không hai.

Nè, thấy tôi lành lặn như vậy nên chắc anh cũng đã đoán được công hiệu của nó rồi đúng không? Nếu anh cần, tôi sẽ cung cấp cho anh một mức giá hữu nghị độc quyền!”
Từ Khiên bật cười, đáp: “Vậy cũng tốt, đúng là nên chuẩn bị thuốc trị thương phòng hờ trong nhà.

Trưa nay cậu đã ăn gì chưa? Hay là cùng nhau đi ra ngoài ăn đi? Lần trước tôi nói sẽ mời cậu một bữa cơm, mà đến bây giờ vẫn chưa có dịp.”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Đặt đồ ăn đi! Mấy đứa bạn chung phòng của tôi đều đã đi tập huấn bí mật, chỉ còn mình tôi ở ký túc xá.

Ăn lẩu đi, đúng lúc có anh ăn cùng, nếu không chỉ một mình tôi ăn thì chán lắm.”
Từ Khiên nói mời cậu nên chắc chắn sẽ không để Ôn Nhiên trả tiền, tốt xấu gì anh cũng là người đã đi làm, làm sao có thể để học sinh thanh đoán hóa đơn.

Mặc dù cậu học sinh này có hơi đặc biệt, thậm chí còn lợi hại hơn cả người trong xã hội như anh.

Thấy Ôn Nhiên thích ăn thịt, vì vậy anh đã gọi gần hết các món thịt, mỗi món một phần.

Đến khi đồ ăn được giao tới, chiếc bàn nhỏ trong ký túc xá cũng không đủ để đặt hết.
Ôn Nhiên đưa cho Từ Khiên một chai đồ uống: “Hiện vẫn còn đang trong giờ làm việc của anh đúng không, vậy đừng uống rượu.”
Từ Khiên nhận lấy chai nước và nói: “Tôi đã điều tra cô gái mà cậu nhắc tới, vụ án lúc ấy đúng là có điểm đáng nghi.

Cô nữ sinh kia vốn đang đứng bấm điện thoại ở bên vệ đường, sau đó bất ngờ lao ra đường lớn như thể bị ai đó xô đẩy, nhưng trong video không hề có ai đứng ở đằng sau cô ấy.”
Ôn Nhiên hơi tò mò hỏi: “Vậy trong những vụ án thoạt nhìn có vẻ khả nghi, nhưng lại không tìm thấy ra được điểm đáng ngờ thì các anh sẽ xử lý như thế nào? Giống như cô gái đó vậy, đều sẽ kết luận là tự tử do áp lực học hành quá lớn sao?”
Từ Khiên giải bày: “Tuy nói như vậy thì đúng là có lỗi với bộ đồng phục cảnh sát tôi mặc trên người, nhưng hầu hết các vụ án quả thực đều sẽ được xử lý như trên.

Chưa kể đến cả nước, chỉ riêng một thành phố đã có vô số vụ án phát sinh mỗi ngày, từ tranh chấp giữa hàng xóm láng giềng cho đến những vụ giết người phức tạp.

Cho nên, đối với những trường hợp như cô học sinh đó, chỉ có thể đưa ra án xét xử hời hợt.”
Ôn Nhiên cười trừ, tuy cậu không nói gì nhưng cũng hiểu rõ ý của Từ Khiên.

Cuộc sống hiện thực không phải là những bộ phim cảnh sát bắt cướp trên truyền hình, cứ hễ có một chút điểm khả nghi thì đều sẽ có cảnh sát tận tâm với nghề cố gắng tìm ra sự thật.

Mặc dù chẳng thể nói rằng trên đời không tồn tại viên cảnh sát như vậy, nhưng đúng là có rất ít.

Cho nên mới hiện diện những âm hồn lòng mang đầy thù hận không chịu tiến vào luân hồi, mà chỉ muốn đòi lại sự công bằng cho chính mình.
Lúc đang ăn, di động của Ôn Nhiên chợt reo lên.

Cậu nhìn thoáng qua, mới biết là tin nhắn từ ngân hàng, 20000 tệ được chuyển đến từ tài khoản của kim chủ ba ba.

Hai mươi nghìn tệ này là lần trả góp cuối cùng trong số 100 nghìn tệ khi trước.

Ôn Nhiên chụp ảnh màn hình rồi gửi tin nhắn cho Kỳ Vân Kính, kèm theo một biểu tượng cảm xúc để cảm ơn đại boss.
Kỳ Vân Kính đang ngồi trong phòng họp, liếc mắt thấy tin nhắn Ôn Nhiên gửi tới.

Anh chần chừ 2 giây, cuối cùng vẫn mở khóa di động xem thử.

Bắt gặp chiếc sticker heo con đang cúi đầu ôm bao lì xì đỏ trên đó, anh thực sự đã có thể tưởng tượng được ánh mắt của chủ nhân chú heo này nhìn anh không vừa mắt ra sao, một nụ cười bất chợt lóe lên trong mắt anh.
Ở ký túc xá, Từ Khiên nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như có thù oán với ai đó của Ôn Nhiên, không khỏi phì cười: “Sao vậy? Trông cậu như muốn vẽ tiểu nhân* nguyền rủa đối phương vậy.”
(Vẽ tiểu nhân hay còn gọi là họa tiểu nhân – 画小人: là một tập tục cổ xưa trong dịp tết Đoan Ngọ.

Tiểu nhân (hình người nhỏ) được vẽ trên tấm lụa đỏ, dùng trong nghi lễ trừ tà, đuổi dịch bệnh.

Có nơi sẽ khắc thành những con rối gỗ, hoặc giấy, dùng trong các lễ cầu nguyện tại địa phương.)

Ôn Nhiên đặt di động xuống: “Nào có dám rủa, tên này còn đáng sợ hơn lệ quỷ.

Nguyền rủa á hả, anh ta còn chưa bị gì mà có khi tôi đã bị phản phệ x3,14 rồi.” Đùa à, người đại thiện chín kiếp làm sao có thể bị nguyền rủa được.
Từ Khiên: “Lợi hại vậy sao?”
Ôn Nhiên thầm nhủ, lợi hại thì có lợi hại đó, chỉ là thích làm kẻ gia trưởng, cứ cho rằng cậu là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, có mỗi 100 nghìn tệ mà còn trả góp nhiều lần.

Tuy Ôn Nhiên biết Kỳ Vân Kinh có ý tốt, nhưng may mà cậu đây không thiếu tiền, bằng không nếu cậu thiếu tiền mua thứ mình muốn thì thực sự sẽ nhịn không được mà vẽ vòng tròn nguyền rủa anh.
Sau khi sảng khoái ăn xong một nồi lẩu, lúc gần đi Từ Khiên có hỏi Ôn Nhiên một câu: “Loại tà thuật thế thân như thế, người thường chắc chắn sẽ chẳng thể nào làm được.

Cậu có biết ai trong Huyền Môn có thể làm được điều này không?”
Ôn Nhiên hỏi: “Anh muốn điều tra sao?”
Từ Khiên gật đầu: “Loại tà thuật hại người này, nếu có đạo sĩ nào biết dùng chắc hẳn cũng là tà thuật sư.

Nếu không tìm ra căn nguyên thì có lẽ sẽ còn rất nhiều người bị hại.

Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhưng bây giờ đã có dịp tìm hiểu nên điều tra một chút cũng chẳng sao, tốt hơn là không làm gì cả.”
Ôn Nhiên nói: “Thật ra thuật thế thân không phải là tà thuật.”
Từ Khiên sửng sốt: “Không phải tà thuật ư?” Thứ hại người như thế này mà không phải tà thuật hay sao?
Ôn Nhiên nói tiếp: “Anh đã từng nghe qua Minh Hôn rồi đúng không? Ban đầu, thuật thế thân là dùng thay thế người sống để cùng người chết tổ chức minh hôn, như vậy có thể hoàn thành tâm nguyện của người chết, cũng không gây ảnh hưởng gì cho người còn sống.

Nhưng về sau, tà niệm của con người càng ngày càng nhiều, từ lâu đã vi phạm vào ước nguyện ban đầu để tạo ra thuật pháp này.

Cho nên nếu anh muốn bắt đầu điều tra từ con đường Huyền Môn sẽ không hiệu quả, bởi vì rất nhiều đạo sĩ xuất thân chính thống đều biết thuật thế thân, tôi cũng vậy.”
Từ Khiên thở dài: “Tôi còn tưởng ít nhất mình đã có được một phương hướng.”
“Điều tra Huyền Môn còn không bằng điều tra từ bản thân Lôi Hoằng Vĩ.

Người dạy hắn cách tránh tai họa như thế này, ước chừng kẻ đó cũng chẳng phải đạo sĩ chính thống.

Dù sao việc này cũng vi phạm lẽ trời, rất dễ bị cắn trả, nếu không phải những kẻ có lòng tham, thấy tiền sáng mắt thì chẳng có mấy ai dám làm loại chuyện trục lợi như kia.”
──── ∘°°∘ ────
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố Y, Ôn Nhiên cũng đang trong kỳ nghỉ.

Chớp mắt một cái, cậu đã tới thế giới này hơn nửa năm và cũng học xong một học kỳ.

Trong kỳ nghỉ đông, ngoài việc vẽ bùa theo định lượng mỗi ngày ra, thì thứ mà gần đây Ôn Nhiên hay xem nhất là các loại đồ trang trí trong nhà.

Căn hộ mà Kỳ Vân Kính cho cậu dựa theo bản hợp đồng kia đã là một căn nhà hoàn thiện, chỉ cần mua một ít đồ gia dụng là có thể xách giỏ vào ở ngay.

Có điều, Ôn Nhiên không thích phong cách trang hoàng như thế.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là cậu sẽ phải sống khá lâu trong căn hộ ấy, nên dứt khoát muốn bỏ hết phần bày trí cũ và trang trí lại theo sở thích của mình.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Kỳ Vân Kính có mặt ở nhà, thế là Ôn Nhiên lập tức giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau anh.
Sau một khoảng thời gian ở chung, nói cậu thân với Kỳ Vân Kính thì thực sự cũng không quá thân, đôi bên đều là ai làm việc nấy.

Ban đầu trong hợp đồng có ghi rõ, không được can thiệp vào việc của riêng của đối phương, về điểm này cả hai đều xem như thực hiện rất tốt.

Còn nói không thân thì cũng không tới mức đó.

Dẫu sao cũng đều sống dưới một mái nhà, mỗi tuần ít nhất cũng ăn cơm với nhau một hai bữa, nên chẳng thể nói là hoàn toàn xa lạ được.
Tuy nhiên, hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh thấy cậu dính mình như vậy.
Kỳ Vân Kính nhìn Ôn Nhiên bằng ánh mắt kỳ lạ một hồi lâu: “Có gì thì cứ nói.”
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua bà cụ Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cậu liền hơi ngượng ngùng cười một cái rồi kéo Kỳ Vân Kính, ý bảo ra ngoài nói chuyện.
Kỳ Vân Kính đi về hướng khu vườn nhỏ, nhưng không ra hẳn bên ngoài, bởi vì trời vừa đổ tuyết nên có hơi lạnh.
Ôn Nhiên quan sát thấy chung quanh không có người, mới nhìn Kỳ Vân Kính bằng vẻ mặt mong chờ: “Về phần căn nhà, hai ta thương lượng một chút được không?”

Kỳ Vân Kính hơi rũ mi nhìn cậu: “Căn nhà nào?”
Ôn Nhận lập tức mở to hai mắt, nhưng vẫn cố ý thấp giọng nói: “Trong hợp đồng có ghi rõ, anh sẽ cho tôi một căn nhà mà! Chắc cũng không đến mức tới căn nhà mà anh cũng muốn trả góp, hôm nay cho căn bếp mai cho căn phòng ngủ đâu đúng không?”
Kỳ Vân thích thú nhìn cặp mắt tròn xoe đang trừng to, tựa hồ như sợ anh quỵt nợ, nhưng cũng không định trêu chọc cậu thêm: “Nói sẽ cho cậu đương nhiên sẽ cho, không có chạy trốn đâu.”
Nghe được những lời này, Ôn Nhiên mới thấy yên tâm.

Tuy hiện giờ cậu đã tự tiết kiệm được một khoảng tiền, không phải không đủ khả năng thanh toán trước, nhưng có hàng tặng miễn phí, không lấy thì phí quá! Chưa kể, cậu đã phải trả giá rất nhiều, phải hy sinh cuộc hôn nhân đầu tiên của mình và còn cố gắng làm bà nội vui vẻ nữa.
Thấy Kỳ Vân Kính không định bủn xỉn và không trả góp căn hộ, Ôn Nhiên mới dám nói tiếp: “Hợp đồng của chúng ta hết hạn vào tháng 7.

Bây giờ đã là tháng 1, cũng chẳng còn mấy tháng nữa, đến lúc đó tôi chắc chắn chẳng thể nào tiếp tục ở lại nhà anh.

Chỉ là tôi không thích phong cách trang trí của ngôi nhà anh hứa sẽ cho tôi, nên tôi định bảo, anh có thể giao chìa khóa nhà ra trước, để tôi tìm người trang hoàng lại một chút được không? Anh đừng lo, tôi sẽ tự mình chi trả chi phí trang trí và sẽ không làm lung tung những gì anh muốn nếu nó không nằm trong bản hợp đồng đâu.”
Kỳ Vân Kính lại liếc nhìn Ôn Nhiên lần nữa: “Gấp tới mức chờ không nổi nữa rồi à?”
Ôn Nhiên đầu đầy dấu chấm hỏi, ngước nhìn Kỳ Vân Kính: “Chẳng lẽ anh nghĩ là hết hợp đồng rồi tôi còn ở nhà anh ăn vạ nữa sao?”
Kỳ Vân Kính: “Sống ở Kỳ gia, có điều gì khiến cậu thiệt thòi sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Nhưng đâu giống nhau, không có gì thiệt thòi thì nơi này cũng không phải nhà của tôi mà.”
Kỳ Vân Kính nhìn cậu: “Lúc trước tôi thỏa thuận với cậu một năm là vì khi đó bệnh viện đã phán, thân thể của bà nội chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là nửa năm.

Nhưng trong lần kiểm tra tháng trước, các chỉ số trên người của nội không có chuyển biến xấu quá lớn nào, thậm chí tế bào ung thư cũng đã được kiểm soát ở một mức độ nhất định, tình hình tốt hơn nhiều so với dự kiến.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Vậy không phải rất tốt sao? Tôi nói rồi, ăn mấy loại rau củ và trái cây đầy linh khí ấy rất tốt cho cơ thể mà.

Tuy không có cách nào chữa trị nhưng vẫn có thể ngăn nó chuyển biến xấu đi.”
Kỳ Vân Kính nói: “Cho nên bản hợp đồng 1 năm này cần phải được gia hạn thêm, nếu bà nội vẫn còn sống tốt.

Tôi không muốn để nội biết chuyện này cũng như đả kích đến bà.”
Ôn Nhiên lại gật đầu: “Cũng đúng, bà nội đã lớn tuổi, sẽ không chịu nổi kích thích, có điều…”
Kỳ Vân Kính hơi nhướng mày: “Điều gì?”
Ôn Nhiên nói: “Thỏa thuận ban đầu của chúng ta là một năm, sau một năm này nhất định phải ly hôn dựa theo hợp đồng.

Chúng ta có thể bí mật ly hôn, bởi vì suy cho cùng chẳng ai muốn trì hoãn chuyện cả đời của mình quá lâu cả.

Sau khi ly hôn, tôi vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà của anh, làm cháu rể dỗ dành nội hạnh phúc.

Nhưng đó mang mức giá khác.”
Kỳ Vân Kính lại chỉ chú ý tới một điểm quan trọng khác trong câu nói này: “Cháu rể?”
Ôn Nhiên tỏ vẻ vô tội: “Tôi cũng đâu phải cháu dâu đâu, hơn nữa, không phải trọng điểm trong này là mức giá khác sao?”
Kỳ Vân Kính không so đo danh xưng cháu rể cháu dâu với cậu nữa: “Nói thử mức giá của cậu xem.”
Hai mắt của Ôn Nhiên lập tức lóe lên ánh sáng vàng của những đồng tiền: “Còn phải xem anh chọn gói tháng, gói quý hay là gói năm nữa.

Từ từ anh đợi tôi tính cái.”
Ôn Nhiên trực tiếp bấm tay tính nhẩm.

Không thể chào giá quá cao, tuy Kỳ Vân Kính giàu có nhưng cũng chẳng phải người coi tiền như rác.

Càng không được chào giá quá thấp, không thì anh lại coi rẻ công lao của cậu.
Tính toán hồi lâu, Ôn Nhiên mới lên tiếng: “Trước hết, khi trừ bỏ căn hộ kia ra, thì anh cũng đã cho tôi thêm 5 triệu 1 năm.

Vậy bây giờ nếu tính theo tháng tôi sẽ tính cho anh 300 nghìn tệ mỗi tháng, gói quý sẽ là 1 triệu một quý và gói năm vẫn là giá cũ, 5 triệu.”
Kỳ Vân Kính không nhịn được cười: “Người ta đăng ký càng lâu càng rẻ, tại sao gói của cậu càng lúc càng đắt?”
Ôn Nhiên dằn xuống xúc động muốn trừng mắt với anh: “Thời gian là vàng bạc, anh có thể bỏ ra 5 triệu để mua lại năm ngoái được không? Hơn nữa mức giá này chỉ bao gồm quyền hạn thông thường như làm cho bà nội vui vẻ, cùng nhau ăn cơm, nhiều nhất chỉ là thể hiện tình cảm trước mặt bà nội lúc đang ăn cơm, để nội biết tình cảm giữa chúng ta càng ngày càng tốt và cũng giúp bà yên tâm.

Ngoài những điều trên, nếu anh yêu cầu tham dự các dịp khác cùng anh, ví dụ như tiệc rượu, họp mặt thường niên, đấu giá từ thiện, vân vân và mây mây, những hoạt động lộ mặt trước công chúng thì tùy theo quy mô dịp lễ đó mà giá khởi điểm là 10 vạn, không giới hạn mức giá.”
Kỳ Vân Kính hơi híp mắt: “Cậu còn có ý định tăng giá?”
Ôn Nhiên tỏ vẻ không quan tâm: “Thị trường quyết định nhu cầu, tự do mua bán, tôi cũng không ép buộc anh.

À đúng rồi, lần thỏa thuận thứ hai này là thỏa thuận bình đẳng giữa đôi bên, phải thanh toán trước, chi trả trong một lần, không cho trả góp, không hoàn trả, giá cả rõ ràng, không được lừa già dối trẻ!”
Kỳ Vân Kính quan sát cậu thật kỹ, như thể đang cân nhắc xem liệu khoản lợi tức đầu tư này có đáng giá không.
Ôn Nhiên cũng không vội: “Còn tới mấy tháng lận, không cần gấp.

Đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại sau.

Dù sao đây cũng chỉ là giá cả dự kiến, tới đó tôi cũng không tăng thêm, nhưng anh phải giao nhà cho tôi trước.”
Kỳ Vân Kính liếc mắt nhìn cậu: “Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đưa chìa khóa cho cậu.”
Ôn Nhiên lập tức cười hì hì, rồi hớn hở chạy sang chỗ bà cụ Kỳ.

Đây mới thực sự là đại kim chủ của cậu nè.

Đối với học sinh sinh viên, những ngày nghỉ là những ngày thoải mái nhất, còn đối với một sinh viên như Ôn nhiên, kiểu người không cần phải nghĩ tới sự nghiệp sau này và có một cuộc sống đầy đủ chẳng thiếu thốn mà nói, kỳ nghỉ chính là thiên đường.

Tuy cậu không thuộc kiểu ăn là mập, ấy vậy mà sau khi ăn bốn năm bữa mỗi ngày ở Kỳ gia, cậu cũng tăng lên được mấy cân, mặt mũi tròn xoe.

Gương mặt càng tròn, trông cậu càng trẻ hơn.
Việc buôn bán bùa chú của cửa hàng trên App của cậu càng ngày càng tốt hơn, không biết có phải là vì cậu đang nổi tiếng hay không.

Có người phát hiện ra cửa hàng này do cậu mở, nên mua một vài lá bùa để tạo mối quan hệ với cậu, có điều Ôn Nhiên đều bấm vào xem những tin nhắn riêng đó.

Thấy tên nào hợp mắt thì nói chuyện một chút, nói chuyện hợp nhau thì thêm bạn bè.

Cứ như vậy, cậu cũng thêm kết bạn với nhiều người, hầu hết bọn họ đều có mục đích quá rõ ràng.
Hoạt động kinh doanh trực tuyến của cậu chỉ ở mức chung chung, giá bán không quá đắt nhưng trên mạng có nhiều nơi bán rẻ hơn cậu rất nhiều, doanh số càng không bì kịp với người ta.

Cho dù như vậy, mỗi tháng ít nhiều cũng được một hai đơn hàng.

Dù là vậy Ôn Nhiên cũng đã khá hài lòng, cuộc sống chủ yếu phải để ý tới cái lâu dài, tích nhỏ thành lớn, chứ đừng mong phất lên chỉ trong một đêm.

Ngoài mấy lá bùa đó ra, thứ mang lại lợi nhuận nhanh nhất chính là Cao Ngọc Dung và Sinh Sôi Hoàn của cậu.

Hơn nữa đa số những người tới mua đều thông qua Lý Tuệ Khiết, giữa con gái với nhau, trao đổi một vài bí quyết làm đẹp mà bản thân tâm đắc đều là chuyện quá đỗi bình thường.

Lý Tuệ Khiết giới thiệu không ít mối làm ăn cho Ôn Nhiên, có người chỉ đồng ý ngoài mặt, cũng có người thực sự tới mua.

Chỉ cần dùng qua một lần thì chắc chắn sẽ quay lại làm khách hàng quen thuộc, cứ từng người từng người đề cử như vậy, mỗi tháng cũng bán được vài chục lọ.

Ôn Nhiên cũng không yêu cầu nhiều, nếu duy trì được ở mức độ này thì cuộc sống sau này của cậu chắc hẳn sẽ rất an nhàn.
Bởi vì trước đây, cậu và cha nuôi làm việc vô cùng vất vả nào là trồng trọt phối thuốc, khó khăn lắm mới kiếm đủ tiền sinh hoạt cơ bản mỗi tháng cho hai cha con.

Bây giờ được như thế này cậu đã thấy rất mãn nguyện.
Tuy nhiên, điều khiến Ôn Nhiên thèm muốn nhất chính là mảnh đất của Kỳ gia.

Tiếc là nơi này không phải của cậu, nếu không cậu sẽ mở rộng trồng thêm một vài loại thuốc trọng điểm, vậy thì công hiệu mà mỹ phẩm của cậu mang lại còn tốt hơn bây giờ.

Thậm chí Ôn Nhiên còn nghĩ, chi bằng sau này mình dấn thân vào ngành công nghiệp mỹ phẩm, ban này làm bạn với chị em phụ nữ, tối đến làm thẩm phán Âm phủ, ngày đêm phối hợp, làm việc không biết mệt.
Ngay lúc Ôn Nhiên đang nghĩ ngợi linh tinh về tương lai, chuông báo tin nhắn trên App chợt vang lên, cậu còn tưởng là lại có ai đó muốn trò chuyện và gửi lời mời kết bạn.

Mở lên mới thấy, hóa ra là vị khách đã từng mua một hơi hết 20 lá bùa của mình.
Ôn Nhiên lập tức online chăm sóc cho vị khách hàng nhỏ:【Bạn thân mến, không biết bạn có yêu cầu gì? Dịch vụ tặng kèm sau khi bán bùa chú, hướng dẫn sử dụng bùa chú cần gì cũng đều có hết nha.】
Chân tôi không chạm đất:【Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bên bạn có thể chế tạo các lá bùa theo chỉ định đúng không?】
Dịch vụ khách hàng Ôn Nhiên:【Bạn thân mến, bạn cần chế tác loại bùa chú gì?】
Chân tôi không chạm đất:【Có loại nào mang tính công kích mạnh không? Là kiểu nếu gặp phải quỷ, cứ quăng ra ngoài thì có thể giết chết quỷ ấy?】
Tay Ôn Nhiên dừng trên màn hình một lúc, sau đó gõ nhẹ:【Bạn gặp quỷ sao? Cũng có loại bùa có khả năng công kích, nhưng lực tấn công không mạnh, nếu không phải đạo sĩ chuyên nghiệp sử dụng thì không thể nào trực tiếp giết chết quỷ được đâu ạ.

Nếu bạn đau đầu vì bị ma quỷ quấy phá, thì có cần chúng tôi cử đại sư chuyên nghiệp tới giúp bạn giải quyết những nghi ngờ không ạ? Nếu cần, bên tôi có thể giúp bạn chuyển tiếp tin nhắn đến đại sư kia.】
Hàn Sơn nhìn tin nhắn được gửi tới từ bộ phận chăm sóc khách hàng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:【Được, phiền bạn giúp tôi chuyển tiếp tới vị đại sư đó với.】
Một lát sau, đại sư Ôn Nhiên online, giọng điệu thay đổi:【Nói cho tôi biết tình huống bạn gặp phải.】
Hàn Sơn thấy cách nói chuyện trước sau đều hoàn toàn khác nhau, chỉ nghĩ rằng bên chăm sóc khách hàng đã gọi đại sư giúp mình chứ không nghĩ gì nhiều, vội nói tiếp:【Đại sư, là thế này, tôi cần một loại bùa chú ngoài việc bảo vệ bản thân và ngăn cản đòn tấn công khi gặp phải ma quỷ ra, tốt nhất còn có thể gây sát thương ngược lại.

Không giết chết được ma quỷ cũng không sao, có thể khiến chúng trọng thương là được.】
Ôn Nhiên:【Cậu chỉ mua bùa chứ ko cần bắt quỷ sao? Nếu chẳng may bị quỷ ám, tốt nhất đừng nên sử dụng bùa chú bừa bãi mà nên tìm một vị đạo sĩ chính quy giúp bạn giải hạn.】
Nghĩ đến tình cảnh của chính mình, Hàn Sơn không khỏi thở dài.

Nếu có thể giải quyết được, làm sao anh lại không muốn xử lý nó.

Nhưng vấn đề là anh sợ sự việc khó giải quyết, ngược lại phải đem bản thân đắp vào.

Chỉ là sau khi nghĩ kỹ, anh ta vẫn không thể không ôm một tia hy vọng:【Vậy không biết tôi có thể gặp trực tiếp đại sư được không? Có một số việc nếu nói trên mạng sẽ không tốt cho lắm.】
Ôn Nhiên:【Có thể.】
Sau đó gửi thời gian cùng địa điểm gặp mặt, dẫu sao đây cũng là vị khách hàng lớn đã mua 20 lá bùa của mình, dù thế nào cậu cũng phải đi xem thử.

Nếu việc này nằm trong phạm vi dịch vụ sau khi bán, có thể xử lý được thì cậu sẽ quan tâm.

Còn nếu không nằm trong phạm vi ấy, vậy thì chỉ có thể thương mà không giúp được gì..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play