*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai ngày nay Ôn Nhiên không tới cổ vũ cho bọn họ trong quá trình luyện tập, kết quả lại nhận được hàng trăm cuộc gọi từ Hạ Vũ*.

Đến khi Ôn Nhiên tới đài truyền hình, chỉ cảm thấy buổi ghi hình Người Dẫn Chương Trình mới này đặc biệt đông đúc.

Biết bạn mình tới, Hạ Vũ còn vội vàng chạy ra cổng đợi cậu.

Vừa nhìn thấy người, cậu ta lập tức lao tới như thể nhìn thấy người cha yêu dấu của mình.
(Chỗ này là 夺命连环扣: tức đoạt mệnh liên hoàn call, gọi nhiều cuốc như muốn lấy mạng người ta)
Ôn Nhiên ra sức đẩy cái đầu to tướng của cậu bạn ra: “Sao vậy sao vậy, cậu bị loại hay là bị bạn nhỏ khác giành mất suất cơm trưa? Cũng lớn tướng rồi cả rồi, gặp chuyện phải học cách tự mình giải quyết, cớ sao cứ một lời không hợp là chạy đi mét người lớn chứ.”
Hạ Vũ lập tức ôm cánh tay của Ôn Nhiên, trả lời: “Con không tự giải quyết được đâu ba à! Ba ba thân yêu, chúng con mới gặp quỷ đó!” Cậu vừa dắt tay Ôn Nhiên vừa ghé vào tai cậu ấy, nói nhỏ: “Lá bùa kia tự dưng nóng lên!”
Ôn Nhiên nói: “Cậu nghĩ thử xem đất nước của chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm, dân số đông bao nhiêu, chẳng phải chuyện gặp ma quỷ rất là bình thường sao? Chỉ cần cậu không chọc vào người ta, họ cũng chưa chắc sẽ đến quấy phá cậu.

Thỉnh thoảng có một hai thứ lướt qua người cậu, đó chẳng qua là ‘mượn đường’, đừng có tỏ ra sợ sệt như thế.”
Đến khi Hạ Vũ kéo Ôn Nhiên tới phòng thay đồ của nhóm bọn họ, mới thả cậu ra.

Phòng thay đồ này không quá lớn, chỉ chứa được mười người, hiện giờ ngoài Nguyên Từ Hiên ra, trong phòng không còn ai khác.

Trông thấy Ôn Nhiên tới, dường như Nguyên Từ Hiên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lần đầu gặp cậu ta trong bộ dạng này, Ôn Nhiên bật cười: “Các cậu gặp ma tập thể à?”
Hạ Vũ chọc chọc vào người cậu: “Suýt nữa là có người mất mạng nữa cơ!”
Bấy giờ Ôn Nhiên mới không đùa nữa: “Ai gặp chuyện vậy? Lão Dương đâu?”
Nguyên Từ Hiên nói: “Không phải Dương Hi, cậu ấy chỉ tới giúp thôi.

Vừa rồi khi chúng tớ đang diễn tập trên sân khấu, kết quả một giá đỡ đèn bất ngờ rơi xuống.

Gần như ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, Hạ Vũ nhanh nhạy kéo tớ và lão Dương lại, nhưng vẫn có người bị thương.”
Hạ Vũ tiếp lời: “Cậu còn nhớ cái người tên Tằng Phàm kia không? Người mà cậu muốn xin chữ ký, còn bảo chờ cậu ta nổi tiếng thì có thể số chữ ký kia sẽ rất có giá trị ấy.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Cậu ta bị thương sao?”
Hạ Vũ và Nguyên Từ Hiên đều đồng loại gật đầu: “Lúc ấy tớ chỉ cảm thấy điện thoại trong túi quần mình bỗng dưng nóng lên, tiếp đó liền nghe thấy một tiếng động phát ra trên đầu, còn chưa kịp nhìn lên tớ đã vô thức kéo hai người họ tới ra sau.

Hai cậu ấy đứng cùng hàng với Tằng Phàm và nhiều người khác nữa, tuy nhiên Tằng Phàm mới là người bị thương nặng nhất, đầu bị đập trúng, chảy máu đầm đìa.

Những người kia cùng lắm chỉ bị xây xát một chút ở cánh tay, nhưng cũng gần như sứt đầu mẻ trán, không thì bị dọa suýt chết.

Đài Truyền hình đã đưa tất cả những người bị thương đến bệnh viện, sau đó cho chúng tớ về nghỉ ngơi, buổi diễn tập ngày mai cũng bị hủy bỏ.”
Nguyên Từ Hiên nói: “Lúc đầu chúng tớ cũng muốn trở về rồi mới kể cho cậu nghe vụ này, nhưng cái thằng này chết sống gì cũng không dám rời đi, cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ rời đi rồi cái chân đèn thứ 2 sẽ rơi xuống.

Chúng tớ suy nghĩ một hồi, nhận thấy vụ việc này đúng là có hơi quỷ dị nên tìm cậu đến xem thử, rồi cùng nhau trở về.

Dương Hi hiện đang hỗ trợ ở hiện trường, cậu có muốn đi nhìn thử không.”
Ôn Nhiên khẽ gật đầu: “Tới cũng đã tới rồi, cứ đi xem qua một chút vậy.”.

Tuy trong lòng cậu cũng đã gần như mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
──── ∘°°∘ ────
Tại hiện trường đang có rất nhiều người, tai nạn lớn như vậy nhưng may mắn là mọi người chỉ bị thương thôi, nếu xui xẻo hơn chút nữa thì rất có thể sẽ tử vong ngay tại đây.
Khi ba người tới hiện trường, Dương Hi đang đứng dưới sân khấu, vừa nhìn thấy bọn họ đi tới liền không kìm được nụ cười: “Biết ngay cái thằng Hạ Vũ nhát gan này chắc chắn sẽ gọi cho cậu mà.

Tớ bảo chúng ta đi về trước, mà cậu ta cứ sống chết gì cũng không dám bước ra ngoài nửa bước.”
Ôn Nhiên thở dài: “Con cái là của nợ, là như vậy đấy.”
Hạ Vũ vội vàng nói: “Ba cứ yên tâm, về già con sẽ chăm sóc cho ba.”
Cậu trừng mắt, sau đó nhìn sang nơi đặt chân đèn lúc trước.

Hiện giờ cũng có vài người đang đứng bên đó, hình như đang kiểm tra phần kết nối của giá đỡ.

Đối với vụ việc lớn như thế này, bọn họ bắt buộc phải tìm ra nguyên nhân.
Hạ Vũ thì thào: “Là thứ đó hả? Cậu có thể nhìn ra ai mới là thủ phạm trong việc này không? Là nhắm vào chúng tớ hay là người khác?”
Ôn Nhiên nói: “Không liên quan tới mấy cậu.

Các cậu không còn việc thì về trước đi.

Về rồi tớ sẽ đổi lá bùa khác cho.”
Hạ Vũ nói: “Không phải do chúng tớ, vậy không lẽ là liên quan tới Tằng Phàm, người bị thương nặng nhất ở đây?”
Ôn Nhiên lườm cậu ta: “Cậu muốn nhúng tay vào à?”
Hạ Vũ lắc đầu lia lịa: “Chỉ là tò mò chút thôi.

Nếu đúng là cậu ta, cũng không biết là cậu ta đã làm gì để dẫn tới sự việc này.

Nếu nhân phẩm của cậu ta chẳng ra gì thì sau này chúng tớ sẽ tránh xa một chút.”
Được ‘cha’ tới đón, đương nhiên ba bạn nhỏ này cũng không còn liều mạng ăn vạ ở đây nữa.

Vừa về đến ký túc xá, Hạ Vũ trực nằm nhoài ra giường: “Mệt chết đi được.”
Ôn Nhiên liếc cậu ta một cái: “Có hối hận vì đã tham gia cuộc thi chưa?”
Hạ Vũ chống người ngồi dậy: “Được nhiên là không.

Môi trường này thực sự có thể giúp con người ta nhanh chóng trưởng thành, còn học được nhiều thứ hơn so với trường học nữa.”
Ôn Nhiên nhìn đồng hồ: “Các cậu còn bao nhiêu vòng thi? Bây giờ Tằng Phàm bị thương, có muốn rút lui không?”
Dương Hi đáp: “Tớ không biết sẽ sắp xếp Tằng Phàm ra sao, nhưng tiếp sau top 30 chính là top 20, rồi top 10, top 5, top 3, cuối là quyết định ngôi vị quán quân và á quân.

Tớ nghe nói sau cuộc bầu chọn top 20 là một khóa huấn luyện khép kín và sẽ phải sống tập trung.”
Ôn Nhiên lạ lẫm hỏi: “Các cậu thi làm người dẫn chương trình chứ đâu phải là thực tập sinh, huấn luyện tập trung cái gì?”
Dương Hi bất lực thở dài: “Không còn cách nào khác, thời buổi này quan trọng là rating.

Hơn nữa, có khá nhiều người thích xem đời sống sinh hoạt riêng tư của người khác hơn, cho nên tổ chương trình mới tạm thời thay đổi hình thức quay, với cả cũng đã có sẵn nhà cửa.

Nghe nói sau khi đợt thực tập trước kết thúc, căn nhà vẫn luôn bị bỏ trống.

Tổ tiết mục đã sửa chữa một số cấu trúc của căn nhà và biến thành nơi ở dành cho chúng tớ.”
Loại hình thức thi đua này, không thể tránh khỏi việc phải làm bản thân thật nổi bật và dùng mánh lới.

Ôn Nhiên hỏi tiếp: “Vậy đến hôm đó chẳng phải chỉ còn một mình tớ ở ký túc xá sao?”
Hạ Vũ lại nhào về phía Ôn Nhiên: “Ba ơi ba à, tụi con sẽ nhớ ba lắm đó!”
Ôn Nhiên đẩy cậu ta ra: “Cút đi, đồ con trai bất hiếu.

Anh chỉ nhớ nhung mấy món ngon mỗi lần được ba đưa tới chứ gì.”
Ngay cả người luôn tỏ ra bình tĩnh như Nguyên Từ Hiên cũng bày tỏ áp lực: “Cuộc cạnh tranh sau này có lẽ sẽ rất khốc liệt.

Nói không chừng sẽ có nhiều mâu thuẫn trong khóa huấn luyện khép kín này.”
Ôn Nhiên phụ họa thêm: “Nghe mệt ghê ha.

Bây giờ các cậu nên suy nghĩ về con đường tương lai của mình đi, xem nên vào mấy Đài Trái Cây hay là Đài Star?”
Sắc mặt Dương Hi nghiêm túc hơn vài phần: “Thực ra tớ muốn vào Đài Lệ Chi.

Nói trắng ra là vào đó sẽ dễ nổi tiếng cũng như có thu nhập cao hơn.”
Chắc chắn thu nhập ở đài giải trí sẽ cao hơn đài quốc gia.

Dù là người ngoài ngành hay nghề nghiệp chính là người dẫn chương trình, chỉ cần vào được hệ thống nội bộ của đài quốc gia, lúc đó sẽ phải từ bỏ rất nhiều công việc khác, yêu cầu trước ống kính cũng khắt khe hơn và tuyệt đối không được phép làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến hình ảnh quốc gia.

Nhưng đài giải trí lại không nghiêm ngặt như vậy, con đường kiếm tiền cũng đa dạng hơn.

“Chọn Đài Lệ Chi cũng được đó.

Khi ấy cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn, cũng không nhất thiết phải cố gắng làm phát thanh viên tin tức mà còn có cơ hội thử sức ở các lĩnh vực khác.

Nói không chừng sau này cậu sẽ thực sự trở thành một nghệ sĩ đa năng.”
Dương Hi giả lả: “Nào có đơn giản như vậy.”
Ôn Nhiên mỉm cười nhìn hai cậu bạn còn lại, nghe Nguyên Từ Hiên nói: “Tớ cũng khá hướng về Đài Lệ Chi.

Chỉ cần vào được top 10 thì có thể ưu tiên ký hợp đồng với họ.”
Hạ Vũ lại không chút do dự dứt khoát lưu loát nói: “Sống làm người của Star Father, chết làm ma của Star Father!”
Ôn Nhiên nghe vậy liền bật cười.

Cả ba người bọn họ đều tạo cho người ta những ấn tượng khác nhau, Nguyên Từ Hiên là kiểu người nghiêm túc, với gương mặt chính khí này, cậu ấy thích hợp để trở thành biên tập viên cho những mục tin tức đứng đắn nhất.

Hạ Vũ lại lớn lên với vẻ ngoài tỏa nắng và hoạt bát, càng hợp với mục giải trí hơn.

Còn Dương Hi, thực ra thì cậu ấy trông không giống như một người dẫn chương trình, bởi vì ngoại hình có phần quá tinh xảo.

Không ngờ trong số ba người họ, Hạ Vũ lại là người có chấp niệm sâu sắc với đài Star Father nhất.
Dương Hi nói: “Theo như tớ thấy, cậu mới là người thích hợp vào giới này nhất.

Trước đây có người từng nói rằng cậu có số nổi tiếng, còn nghe bảo họ thực sự tới tìm cậu, kết quả bị cậu từ chối đó, không phải sao?”
Ôn Nhiên: “Tham vọng của tớ ở nơi khác.

Các cậu cố lên đi, sau này khi các cậu đều debut cả rồi, vậy thì ký túc xá của chúng ta nhất định sẽ được thơm lây.”
──── ∘°°∘ ────
Tối hôm đó, chuyện xảy ra trên đài truyền hình đã bị rò rỉ ra bên ngoài.

Hơn nữa còn bị người khác tình cờ quay lại quá trình xảy ra vụ việc khi ấy.

Đặc biệt là Hạ Vũ đứng ở hàng sau với phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, vươn tay kéo hai người bạn cùng phòng đang đứng ở trước mặt mình lại.

Quan trọng là, Nguyên Từ Hiên và Dương Hi còn đứng cách cậu một người, Hạ Vũ vậy mà lại có thẻ kéo người đi chính xác tới vậy, cũng thực sự rất lợi hại.
Thậm chí còn có người tạo ra một gói meme đặc biệt.

Lúc Hạ Vũ kéo hai người bạn của mình ra, hình ảnh như đang tập trung vào người đứng giữa bọn họ.

Tiếp đó trên đỉnh đầu người ấy xuất hiện vài chữ to, bơ vơ yếu đuối lại đáng thương, thanh niên không có bạn cùng phòng.
Mặc dù sự cố lần này là một vụ tai nạn nguy hiểm, còn có người bị thương, nhưng sự chú ý của đa số mọi người đều bị những động tác nhanh nhẹn của Hạ Vũ hấp dẫn.
【Đúng là ký túc xá thần tiên, bạn cùng phòng thần tiên, ngay thời khắc quan trọng còn có thể cứu mạng của nhau nha!】
【Á, ối giời ơi, tui thực sự có thể tự bổ não ra một tuyển tập 3P dài hàng trăm vạn từ!】
【Lầu trên tà răm quá! Mau chuyển cho tôi bộ não của cô đi hớ hớ há há há…】
【Em xin lỗi, em đã lỡ cười, em thật khốn nạn! Thanh niên đứng giữa thật đáng thương! Chẳng biết lúc cậu ấy thấy hai người bên cạnh mình đột nhiên biến mất, có cảm thấy bơ vơ hay không ha ha ha.】
【Đài Truyền hình này không biết kiểm tra thiết bị sao? Cái giá đèn lớn như vậy, may mà người ta chỉ bị thương và chảy máu một chút ở phần đầu.

Nếu lỡ xảy ra án mạng thì ai là người chịu trách nhiệm đây hả?!】
【Thanh niên đứng giữa nhất định đang nghĩ: Tôi là ai, đây là đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?】
【Mong là anh trai nhỏ Tằng Phàm bình an vô sự, tôi thật sự rất thích anh ấy.】
【Đúng là thường xuyên xảy ra tai nạn thật đấy! Mấy hôm trước Idol của tôi cũng có ghi hình cho một gameshow trên nhà đài này, nhưng đạo cụ trò chơi lại bị bung vài chiếc đinh ra ngoài! May mà phát hiện sớm, nếu không lỡ như bị uốn ván thì các người có chịu trách nhiệm nổi không!】
【Phải làm sao bây giờ! Đây là lần đầu tiên mị đu couple trong giới MC, rối rắm ghê! Hi Hi và Hạ Hạ đều trông rất thụ, chỉ có mình Nguyên Nguyên là có khí chất của công.

Chỉ là động tác này của Hạ Hạ thực sự quá công rồi! Vị trí trên dưới nên ship sao bây giờ!】
【Mối nguy hiểm tiềm ẩn nghiêm trọng như vậy lại không được phát hiện ra từ trước, suýt hại chết con người ta rồi.】
──── ∘°°∘ ────
Trong phòng bệnh, Tằng Phàm nhìn dải băng quấn trên đầu mình.

Tuy không bị thương ở mặt, nhưng với vết thương nặng như vậy, e là anh ta không thể tiếp tục tham gia ghi hình cho cuộc thi được nữa.

Khó khăn lắm anh mới nổi tiếng được một chút, tương lai rộng mở hơn một tí, vậy mà lại vì nữ quỷ kia mà dang dở nửa chừng!
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, ngay thời khắc giá đèn rơi xuống, cả người anh bỗng không thể cử động, thậm chí còn nghe thấy một giọng nữ the thé văng vẳng bên tai mình.

Giọng nói đó chỉ nhấn mạnh bốn chữ với anh, đừng có xía vào.
Tằng Phàm mở bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình ra, một ngọn lửa phù văn lập lòe xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.

Từ sau khi bước vào trò chơi ấy, cuộc sống của anh ta đã chẳng thể trở về với dáng vẻ bình yên như trước.

Để có được giá trị quỷ khí cao hơn, sao anh ta có thể bỏ qua như thế được.
Lúc Tằng Phàm đang không cam lòng, đèn trong phòng bệnh nơi anh ở đột nhiên nhấp nháy.

Sắc mặt Tằng Phàm thay đổi, anh vô thức nắm chặt ấn ký trong lòng bàn tay.

Rèm cửa khẽ lay như thể bị thứ gì đó chạm vào, khiến tim Tằng Phàm thắt lại.

Ả tới!
Có điều, ngay giây tiếp theo, rèm cửa lại từ từ buông xuống, giống như nó chỉ vô tình bị một cơn gió thổi qua.

Đèn không còn chập chờn, xung quanh chẳng còn chút động tĩnh gì, và cả cái cảm giác ớn lạnh khiến anh ta lạnh gáy cũng đã giảm đã giảm đi rất nhiều.
Tằng Phàm đề phòng nhìn quanh bốn phía, không dám lơ là dù chỉ một chút.
──── ∘°°∘ ────
Đối diện hồ nhân tạo trong bệnh viện, một nữ quỷ tóc ngắn đang bị trói nửa người.

Đôi mắt quỷ đen láy cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên, cất lên tiếng nói khàn đặc mang theo chút sắc nhọn chói tai: “Mày cũng muốn lo chuyện bao đồng! Sẽ chết không được tử tế! Tao muốn tất cả chúng mày đều phải chết không toàn thây!”
Ôn Nhiên vỗ một lá bùa lên trán nữ quỷ, sau khi cỗ quỷ khí khiến cô ta điên cuồng tiêu tán đi kha khá, mới lên tiếng: “Tôi không rảnh lo chuyện bao đồng, nhưng tiền đề là chuyện cô làm không được vượt quá phạm vi quản lý của tôi.

Nếu vượt qua giới hạn này, thì đừng trách tôi nhiều chuyện.”
Nữ quỷ đã thoáng khôi phục vài phần tỉnh táo, nhìn Ôn Nhiên: “Cậu… như vậy là có ý gì?”
Ôn Nhiên hỏi: “Tại sao cô lại quấn lấy cậu thanh niên kia?”

Hai mắt nữ quỷ lập tức đỏ au: “Là do nó xía vào việc của người khác!”
Một tiếng bốp vang lên, Ôn Nhiên vỗ vào đầu nữ quỷ, một lần nữa xua tan đám quỷ khí mà cô ta vừa mới tích tụ được: “Tôi không hỏi cái này, là người khác.”
Lần này đôi mắt ấy lại chảy ra hai hàng lệ máu: “Hắn hại tôi, là hắn đã hại chết tôi! Tôi không cam tâm, tôi muốn báo thù, muốn báo thù!”
Ôn Nhiên gật đầu, lấy ra một mẩu gỗ đào và thu nữ quỷ vào đó.

Hồi chiều, cả ba cậu bạn đều đã cuốn gói đến khu huấn luyện tập trung, nên chỉ còn lại mình cậu ở ký túc xá, cũng thuận tiện xử lý mọi việc.
Ôn Nhiên đưa nữ quỷ về lại ký túc xá, lại thắp một nén nhang để bồi dưỡng thật tốt.

Bấy giờ mới thả cô ta ra ngoài: “Cô mau giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Nếu cô có lý.

tôi sẽ để cô đi báo thù.

Nếu vô lý, tôi buộc phải siêu độ cho cô.”
Mái tóc ngắn của nữ quỷ bay phấp phới giữa không trung.

Dưới hương thơm của nhang khói, bây giờ cô đã không còn dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc nữa, nhân lúc đang tỉnh táo mà kể lại hết đầu đuôi sự việc.
Nữ quỷ này tên là Lý Đa Hi, là một nữ sinh cấp 3.

Cô có một gia đình đơn giản và hạnh phúc.

Bởi vì cha mẹ cô kết hôn muộn, gần bốn mươi tuổi mới có đứa con gái duy nhất là cô, nên gia đình đặc biệt cưng chiều cô bé.

Có điều, Lý Đa Hi cũng không vì vậy mà hư hỏng, cô vẫn luôn cố gắng vươn lên, thành tích học tập cũng khá xuất sắc.

Năm nay mới là năm cuối cấp ba, cô đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.

Chờ sang năm sau khi thi đại học xong, cô sẽ nỗ lực vừa học vừa làm kiếm thêm chút tiền để sau này cho cha mẹ sớm có thể hưởng thụ thoải mái hơn, chứ không cần phải tiếp tục đi làm kiếm tiền chu cấp cho con gái dù đã vào tuổi xế chiều.
Sống trong một gia đình phổ thông bình thường, tràn đầy hy vọng vào tương lai, Lý Đa Hi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ gặp phải loại chuyện ly kỳ như vậy.
Tối hôm đó, sau khi hết giờ tự học, cô đạp xe về nhà, nửa đường lại bị một người đàn ông – trông giống như bị ngã xe – chặn lại.

Lý Đa Hi vẫn cảnh giác không bước tới gần, nhưng ông ta nói mình bị té gãy chân, đồ đạc của bản thân lại rơi dưới bãi cỏ, không biết cô bé có thể xuống dưới nhặt giúp mình được không.
Bãi cỏ kia nằm trên một con đê cao, bên dưới có hơi dốc nên thực sự khá khó khăn đối với một người đang bị thương.

Lúc đó, Lý Đa Hi để xe đạp sang một bên rồi đi xuống dưới nhặt chiếc túi ông ta nói lên.

Kết quả khi cô quay lại, người đàn ông bị thương vừa rồi đã biến mất.
Lý Đa Hi đứng đó đợi một lúc lâu cũng không thấy ai tới.

Mở túi ra xem thử bên trong có tài liệu hay giấy chứng nhận linh tinh gì không, lại bất ngờ phát hiện nó là một túi đầy tiền.
Khi nói tới đây, Ôn Nhiên đã gần như đoán được diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Lý Đa Hi tiếp tục kể, sau đó cô đã sợ hãi như thế nào.

Bởi vì nơi đó cách nhà cô không xa, nên Lý Đa Hi đã đem túi tiền về nhà và đưa cho cha mẹ mình.

Lúc ấy mẹ cô ngay cả cơm tối cũng không màng, nhanh chóng mang tiền tới đồn cảnh sát.
Cả nhà cô càng không lấy một xu nào trong túi.

Tuy Lý Đa Hi vẫn luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, nhưng cũng chẳng để trong lòng.

Mọi thứ đều giao cho cảnh sát nên tất nhiên cảnh sát sẽ tự xử lý phần còn lại.
Chỉ là, kể từ ngày đó, cuộc sống của cô lại trở nên có hơi sai sai, cô luôn cảm thấy hình như có ai đó đang theo dõi mình.
Lúc đầu, Lý Đa Hi chỉ nghĩ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng bỗng một hôm, khi đang đạp xe về nhà, cô cảm nhận được rất rõ có người kéo xe của mình lại.

Lúc ấy, bởi vì lực kéo quá đột ngột nên khiến cô ngã ngang.

May mà bên cạnh có một bãi cỏ, cô phản ứng kịp thời ngã nhào về phía đó nên mới không đập đầu lên hòn đá sắc nhọn nằm trên mặt đất.
Từ sau lần đó, cô có phần sợ hãi, nhưng lại tự hỏi liệu có phải bản thân đa nghi quá không.

Người bình thường làm sao có thể liên tưởng đến những thứ thần quái đó chỉ vì một việc nhỏ ngoài ý muốn được.

Dẫu sao ngày thường cô cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này.

Mãi cho đến sau này, lúc ở đường lớn, rõ ràng là cô đang đứng bên vệ đường, đột nhiên bị một thứ gì đó đẩy mạnh từ phía sau.

Trong khoảnh khắc ấy cô cảm nhận được rất rõ, đó là một bàn tay.

Bị đẩy ra ngoài, Lý Đa Hi cứ như vậy mà qua đời vì tai nạn giao thông.
“Tôi vô tri vô giác, như thể đã lang thang rất lâu, còn không nhớ rõ bản thân là ai và muốn đi về đâu.

Sau đó, tôi dường như nghe thấy tiếng mẹ mình khóc.

Nương theo tiếng khóc, tôi mới trở về nhà.

Rồi tôi lại nhìn thấy, trên bàn có một bức ảnh trắng đen của bản thân, bên cạnh lại có di ảnh của cha mình.”
“Cha tôi tuổi đã cao, bình thường tim mạch đã không được khỏe, không thể chịu nổi đả kích.

Tôi ra đi như vậy, làm sao ông ấy có thể chống đỡ nổi.

Tôi còn nhìn thấy một tờ báo trên bàn cà phê trong nhà.

Tờ báo ấy nói là tôi tự mình chạy ra đường, nói do áp lực học tập quá lớn nên bản thân tôi đã nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết.

Và cũng vì tôi tự mình lao ra nên gã tài xế không cần phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Tôi mất, cha cũng qua đời, không có tiền đền bù, sau này mẹ tôi sẽ phải sống ra sao đây? Một mình mẹ làm sao có thể chống đỡ nổi cú sốc này.

Sau khi chịu tang hai cha con xong, mẹ tôi cũng nhảy lầu tự vẫn.”
Lý Đa Hi nhìn Ôn Nhiên bằng đôi mắt đỏ rực như máu: “Tôi hận, thực sự rất hận.

Vốn dĩ bản thân vẫn còn đang mờ mịt, nhưng sau khi nhìn thấy cha mẹ mình lần lượt chết theo, tôi chợt tỉnh táo lại.

Là gã đàn ông đó, là hắn đi tìm người chết thay mình và tôi chính là kẻ mà hắn đang tìm kiếm!”
“Chỉ là trên người hắn có đeo thứ gì đó.

Nếu tôi muốn cưỡng chế làm hắn bị thương thì sẽ bị thứ kia đánh trả.

Lúc đầu, tôi vẫn rất tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì.

Nhưng càng về sau tôi càng mất khống chế, lúc điên cuồng dù biết bản thân sẽ bị thương, tôi vẫn sẽ bất chấp tất cả mà lao vào tấn công hắn.

Sau đó, lại có người nhìn thấy tôi, trên người cái tên tọc mạch đó cũng có mấy thứ đáng sợ, nhưng lại yếu hơn nhiều so với thứ bảo hộ trên người hung thủ.

Là gã muốn ngăn cản tôi, là gã xen vào việc của người khác trước!”
Ôn Nhiên lấy ra một lá bùa màu đen từ một hộp gỗ trong ngăn kéo, tiện tay gấp thành hình tam giác: “Đây là Cờ Hắc Lệnh, có thể giúp cô báo thù.

Nếu người kia thực sự hại chết một nhà ba người của cô thì Cờ Hắc Lệnh này sẽ che chở cho cô không bị thương bởi thứ pháp khí bảo vệ của đối phương.

Nếu không phải, mà cô lại làm người vô tội bị thương, Cờ Hắc Lệnh sẽ trực tiếp đánh cô tan thành mây khói.

Về phần kẻ tọc mạch nọ, cậu ta bị thương ở đầu cũng đã đủ rồi, vừa vừa phải phải thôi.”
(Cờ Hắc Lệnh – Hắc Lệnh Kỳ 黑令旗: nói đến loại cờ màu đen mang ý nghĩa được các vị thần phù hộ bình an cho những người con lang thang, xa xứ.)

Cờ Hắc Lệnh
Lý Đa Hi có chút không dám tin, nhìn vào Ôn Nhiên: “Cậu, cậu thực sự muốn giúp tôi sao?” Không phải những người như cậu chuyên đi bắt ma quỷ sao? Chẳng lẽ không cần khuyên nhủ rồi đưa họ đi siêu độ sao?!
Ôn Nhiên nhướng nhẹ chân mày: “Không muốn hả?”
Lý Đa Hi nhanh tay giật lấy lá bùa màu đen kia, sợ Ôn Nhiên hối hận.

Cầm được lá bùa, cô cũng không vội rời đi mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu, liên tục dập đầu: “Cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu!” Nói xong liền nhanh như chớp biến mất.
Ôn Nhiên chống cằm bằng một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời thu đông, ngày ngắn đêm dài, mới khoảng bảy giờ mà bầu trời đã tối sầm.

Nhưng ngay cả khi trời tối, vẫn chưa phải là lúc nửa đêm, ấy vậy mà nữ quỷ này có thể lang thang bên ngoài, thế giới này cũng thật kỳ lạ.
──── ∘°°∘ ────
Lôi Hoằng Vĩ về đến nhà, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, tay bất giác xoa bóp bả vai nhức mỏi của mình.

Nhưng rồi hắn lập tức dừng lại, nghĩ đến cái tên Tằng Phàm đang bị thương kia, liền buồn bực trong lòng.

Cứ tưởng lợi hại lắm, ai dè cũng chỉ có như thế.

Nhưng càng như vậy, hắn càng thấy lo lắng.

Cái người bán bùa thế thân cho hắn khi ấy không biết đã đi đâu, hắn tìm mãi mà vẫn không thấy, cũng chẳng biết liệu bùa hộ mệnh cầu được trong mấy ngôi chùa ngôi miếu có dùng được hay không.
Dạo gần đây mọi thứ đều không được thuận lợi.

Hắn vốn cho rằng đã cho đi một túi tiền như vậy rồi thì sẽ không còn gặp rắc rối nữa.

Lại không ngờ cô gái kia cứ như âm hồn bất tán.

Đã chết rồi thì nên đi đầu thai đi chứ, cứ quấn lấy hắn làm cái gì!
Nghĩ đến đây, Lôi Hoằng Vĩ chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bốc hỏa, rất muốn làm gì đó để giải tỏa một chút.

Nhưng ngay sau đó, lá bùa hộ mạng hắn đeo trên người có vẻ hơi nóng lên, và cơn bồn chồn không tên kia cũng lập tức tan biến không còn một mảnh.
Trong lòng Lôi Hoằng Vĩ lập tức sửng sốt, đột nhiên cảm thấy căn nhà này rất nguy hiểm, nữ quỷ kia hẳn là đang theo dõi hắn từ một góc nào đó.

Lôi Hoằng Vĩ nắm chặt lá bùa trong tay, hắn không thể nhịn được nữa, cần phải tìm một vị đại sư giải quyết chuyện này.
Ngay lúc hắn đang định xin nghỉ phép và lên núi một chuyến vào ngày mai, thì bỗng dưng bả vai lại trĩu nặng.

Hắn bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh tóc ngắn đang tựa đầu vào vai mình..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play