*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba đứa bạn cùng phòng biết rõ về năng lực của Ôn Nhiên, ngay cả cái kết cục cả nhà phải chết của Uông gia trước đây cũng đều được cậu hóa giải. Cho nên khi nghe cậu nói Lý Tuệ Khiết trúng tà, cả ba người đều tin và gần như đồng loạt cùng nhau dịch ghế về phía Ôn Nhiên, cách xa Lý Tuệ Khiết ra thêm một chút. Ai biết được cô ấy bị người ta ếm bùa ngải gì, lỡ như hại đến mình thì sao. Bọn họ không hề muốn trở nên giống như Lý Tuệ Khiết chút nào, ba người còn đang rất nâng niu làn da trắng ngần này, mỗi ngày đều phải bôi thuốc chăm sóc cho nó.

Nhìn thấy động tác nhỏ đó của bọn họ, Lý Tuệ Khiết không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Lời Ôn Nhiên nói càng không đáng tin cậy hơn mấy lời mời gọi trên tờ rơi quảng cáo ở bên ngoài. Vừa gặp đã nói cô trúng tà, chẳng lẽ còn định cho cô uống thuốc bùa à? Thậm chí cho dù cô có tìm phương pháp trị liệu cổ truyền, thì cái này chẳng phải đã lệch lạc quá mức rồi sao?

Ôn Nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với làn da của cô ấy, quả thật rất khó để đánh đồng nó với việc trúng tà. Cho nên, dưới ánh mắt nghi ngờ cùng chất vấn của Lý Tuệ Khiết, Ôn Nhiên cũng không khó chịu mà từ tốn nói: “Thời xa xưa, trong các dịp tế lễ, trống chính là vật không thể thiếu, vì nó được tôn sùng như một thần khí thông thiên. Ban đầu trống được làm bằng da động vật, nhưng sau đó vì để thể hiện lòng thành kính dành cho các vị thần, một số người đã hy sinh bản thân mình để làm vật tế. Vì vậy, ngay từ đầu trống được làm từ da người là một vật thiện, sau khi lâm chung, họ tự nguyện lấy da mình làm trống, hy vọng mỗi khi tiếng trống vang lên có thể cúng tế cho thần linh, diệt trừ tai họa thế gian. Càng về sau, càng có nhiều người dùng trống da người để làm nhiều việc ác, thậm chí có thể thu hút tà ma về để sử dụng cho riêng bản thân.”

Trống tế lễ

(Trống tế lễ – 通天的神器/ thần khí thông thiên: vật có thể kết nối được với trời)

Lý Tuệ Khiết không hiểu những điều này cho lắm, cô hỏi với vẻ mơ hồ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến mặt của tớ?”

Ôn Nhiên nói: “Tớ từng tiếp xúc với mấy thứ này rồi. Bởi vì quy trình làm ra một chiếc trống bằng da người thật sự rất phức tạp, không phải chỉ cần lấy mỗi tấm da là có thể làm được đâu, nên tớ đã quá quen thuộc với mùi hương trên những món đồ này. Ngay lúc cậu bước vào phòng tớ đã ngửi thấy một mùi hương mà hình như mình đã ngửi được ở đâu đó. Lại nhìn thấy gương mặt của cậu, tớ cũng gần như đã đoán ra. Như tớ vừa nói, trống da người rất khó làm, nghĩa là cứ mười tấm da thì sẽ bị hư hết chín tấm, nhưng những mảnh da ấy lại đến từ đâu? Tất nhiên là lột từ trên cơ thể người xuống. Ngày xưa trống da người đều là do người chết tự nguyện dâng hiến, mang theo ý tốt. Sau này chúng càng được lưu truyền càng trở nên tà ác, mà vì để có thể sử dụng được và kích hoạt phần tà ác này, có người sẽ trực tiếp lột da của người sống. Loại da thịt tươi sống như vậy mới tràn đầy oán khí.”

Lý Tuệ Khiết chợt rùng mình, thậm chí không hiểu tại sao cảm thấy cơ thể mình lại bắt đầu ngứa ngáy.

Hạ Vũ không khỏi hỏi thêm: “Vậy tình huống hiện giờ của cậu ấy là như thế nào?”

Ôn Nhiên nói tiếp: “Da phải lột khi người ta còn sống mới kích phát được sự căm hận lớn nhất, thậm chí muốn tà ác hơn cần phải chọn mục tiêu dựa theo ngày sinh tháng đẻ. Sau khi tính toán xong giờ và trải qua đủ kiểu tra tấn sẽ bắt đầu lột da, loại da như vậy mới là loại cao cấp nhất trong mắt các đạo sĩ chế tác da trống. Và nếu như oán khi trên những tấm da bị hư hại kia quá nặng, người chế tác sẽ không vứt bỏ mà ngược lại sẽ chế tạo thành cờ ngự quỷ mặt người* để bản thân sử dụng. Tình huống giống như cậu, tớ sợ là có người cố tình nghiền loại da người đó thành bột và trộn lẫn vào đồ dùng hằng ngày của cậu. Nếu cậu dùng da người ta, đương nhiên người ta sẽ không bỏ qua cho cậu. Có thể nói những bọc mủ trên người cậu đều là do oán khí tạo thành, nếu như cậu không hóa giải thì những mụn mủ này sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc hơn. Cho đến khi da từ đầu đến chân của cậu đều tróc ra hết thì mới tính xong mọi ân oán. Chỉ sợ là tới lúc đó cậu cũng đã bị hành hạ đến chết.”

Cờ ngự quỷ mặt người

(Cờ ngự quỷ mặt người – 人面幡御鬼: cờ điều khiển quỷ có mặt như con người)

Nghe xong, Lý Tuệ Khiết kinh hồn bạt vía. Điều này thật sự quá khó tin. Cô nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên, như muốn tìm dấu vết thần côn* trên người cậu. Nhưng Ôn Nhiên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lòng cô nôn nao. Lý Tuệ Khiết chỉ nghĩ có người muốn hủy dung của cô, lại  chưa từng nghĩ tới thứ người ta muốn chính là mạng cô. Nhưng những lời Ôn Nhiên nói thật sự quá mơ hồ, mơ hồ đến mức cô cũng chẳng dám tin.

(Thần côn: châm biếm những người giả mình có phép thuật, có quyền năng nào đó để lừa bịp trục lợi người khác)

“Ôn Nhiên, không phải tớ không tin cậu. Thật sự thì những lời này của cậu, tớ… tớ khó mà tiếp nhận được.”

Ôn Nhiên gật đầu: “Tớ hiểu.”

Dương Hi nói: “Nếu như cậu đã nói vậy, chuyện này phải giải quyết như thế nào?”

Ôn Nhiên trả lời: “Bình thường trong tình huống này, người bị hại chỉ cần đi tìm một ngôi chùa Phật giáo có đạo hạnh chân chính và dùng kinh văn để hóa giải oán nghiệp là cách trực tiếp nhất. Tuy kiểu này thì hơi tốn thời gian một chút nhưng nếu trường hợp nhẹ thì hai đến ba tháng là khỏi, với lại quá trình tụng kinh không có đau đớn gì. Hoặc là tớ cho cậu dùng bùa giải oán để ép oán khí trong người ra ngoài, có điều bùa này khó chịu hơn nhiều, nó vừa đau vừa ngứa như có hàng ngàn con côn trùng gặm cắn trên người cậu vậy. Nhưng với cách này, tối đa bảy ngày là khỏi.”

Lý Tuệ Khiết có hơi vội vã hỏi: “Khó chịu tới cỡ nào lận?”

Ôn Nhiên nói: “Trên tay cậu cũng có mụn mủ đúng không?”

Lý Tuệ Khiết khẽ gật đầu, kéo tay áo lên. Tình trạng trên tay đỡ hơn một chút so với trên mặt, nhưng cũng không khá hơn là bao, trên người đều nổi đầy bọc mủ như vậy.

Nhìn cánh tay của mình, đôi mắt của Lý Tuệ Khiết không nhịn được mà đỏ hoe. Không chỉ trên mặt mà cả người cô đều nổi y như vậy. Trên mặt cô còn có thể cố gắng không chạm vào, nhưng trên người thì không thể. Đôi khi quần áo cọ xát một chút, mụn mủ kia sẽ vỡ ra, chảy ra chất dịch màu vàng vừa đau lại vừa ngứa. Quan trọng là những nơi dính phải dịch mủ thì rất nhanh sẽ phát ban như bệnh sởi. Những nốt ban nhỏ đó sẽ từ từ lan rộng rồi lại tạo thành bọc mủ.

Mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, Lý Tuệ Khiết thật sự muốn tự sát. Cho nên, dù cô cảm thấy những lời Ôn Nhiên vừa nói ngoài sức tưởng tượng của bản thân, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, dẫu đó chỉ là một chút hy vọng thì cũng sẽ tốt hơn bộ dạng không ra người ra quỷ như hiện giờ.

Ôn Nhiên lấy một xấp giấy vàng và bột chu sa từ trong túi ra, vẽ thẳng lên lá bùa. Bùa giải oán cậu không thường dùng nên không có sẵn hàng, vì vậy chỉ có thể ngồi vẽ tại chỗ.

Thấy Ôn Nhiên vẽ ra từng nét ra hình ra dáng, tuy bọn họ nhìn không hiểu lắm nhưng có thể biết đây không phải là vẽ đại vẽ càn, Lý Tuệ Khiết lập tức tin phục cậu hơn, thậm chí có hơi tò mò. Cô nhìn mãi vẫn chẳng thấy Ôn Nhiên sẽ là kiểu người có liên quan tới mấy thứ bùa ngải này, lại vô hình cảm thấy có hơi không thích hợp, nhưng hình như cũng không quá mâu thuẫn.

Sau khi Ôn Nhiên vẽ bùa xong, trực tiếp ném vào một cái chén không trên bàn. Lá bùa kia liền bốc cháy mà không cần châm lửa. Mấy chuyện này chỉ là mấy trò vặt vãnh đối với Ôn Nhiên, nhưng lại khiến đám bạn sửng sốt, ngạc nhiên hét to.

Ôn Nhiên rắc tro lên những nốt mụn mủ trên tay Lý Tuệ Khiết và nói: “Không phải chỉ cần rắc tro bùa lên là có tác dụng. Tớ sẽ niệm chú giải oán cho cậu, để cậu thử cảm nhận một chút. Nếu như cậu chắc chắn muốn điều trị bằng cách này thì tớ sẽ trực tiếp chế thuốc bùa không cần niệm chú cho cậu, cậu chỉ cần thoa nó lên người trong bảy ngày là có thể giải được oán khí.”

Nếu như chỉ nổi mụn trên mặt, cậu còn có thể niệm chú được, như vậy sẽ biến mất nhanh hơn dùng thuốc. Nhưng nó lại mọc khắp người, nam thì cũng được đi, cơ mà người ta là con gái nên có hơi kiêng kỵ.

Lý Tuệ Khiết gật đầu. Lúc tro bùa được rải lên tay, cô không cảm thấy gì. Cho đến khi Ôn Nhiên bắt đầu thì thào giống như nói mớ sau khi thức dậy, Lý Tuệ Khiết mới cảm thấy đau thấu tim, như thể có rất nhiều con côn trùng nhỏ liên tục cắn xé trên phần da dính tro. Nó vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.

Loại đau đớn kéo dài này rất khó mà nhịn nổi. Ngay khoảnh khắc cô sắp không chịu đựng nổi nữa, lại nhìn thấy trên mảng da được rắc tro đã bắt đầu giảm sưng đỏ, mấy bọc mụn mủ cũng dần dần thu nhỏ lại thấy rõ. Điều này lập tức tạo thêm động lực giúp Lý Tuệ Khiết kiên trì.

Con gái luôn yêu cái đẹp, nên sức chịu đựng sẽ luôn vượt xa so với sức tưởng tượng của con người. Khoảng 5 phút sau, Ôn Nhiên mới ngừng niệm chú. Sắc mặt của Lý Tuệ Khiết trắng bệch, những bọc mụn mủ trên cánh tay được rải tro của cô cũng đã biến mất. Nếu không phải còn mấy vết mờ nhạt thì không ai lại nghĩ rằng mới 5 phút trước đó trên cánh tay này vẫn còn đầy những nốt mụn mủ sưng to và ghê tởm. 

Lý Tuệ Khiết nắm lấy Ôn Nhiên: “Ôn Nhiên, giúp tớ với! Tớ có thể chịu đựng được, có thể chịu đựng nổi chút đau đớn đó!”. Không thấy hy vọng thì thôi, nhưng nếu đã thấy Lý Tuệ Khiết phải bất chấp tất cả mà nắm chặt lấy. Nghĩ tới việc mình sắp được cứu rồi, cả người cô đều vô cùng kích động đến phát run.

Trước khi đến đây, Ôn Nhiên đã hỏi đám bạn về tình cảnh gia đình của Lý Tuệ Khiết. Biết nhà cô khá giả, đương nhiên cậu sẽ ra giá không nương tay: “Tớ sẽ điều chế bùa cho cậu. Mỗi lá bùa có giá 20000 tệ, bảy lá dùng cho bảy ngày. Thuốc đặc chế lại có giá khác. Cụ thể bao nhiêu thì phải xem các loại dược liệu mà cậu cần dùng có giá thế nào. Tuy nhiên chúng đều khá phổ biến nên chắc sẽ không có giá trên trời đâu.”

Lý Tuệ Khiết kiên định gật đầu: “Được! Bao nhiêu cũng được! Cậu có thể bắt đầu ngay hôm nay được không?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Vậy đợi tớ điều phối xong sẽ gọi cho cậu tới lấy. Mặc khác, cậu có muốn dùng Cao Ngọc Dung* không? Là loại thuốc mấy người này đang dùng ấy, vừa có thể xóa sẹo mụn vừa có tác dụng làm trắng da. 1200 tệ một lọ, mỗi lọ 500g, tùy theo liều lượng mà cậu dùng, nếu thoa lên toàn thân thì có thể đủ dùng cho hai ba lần, còn nếu chỉ thoa lên mặt thì sẽ dùng được lâu hơn.”

(Cao Ngọc Dung: là loại thuốc được dùng trong điều trị các vết sẹo lở loét ác tính, sẹo khó lành và bệnh chàm. 膏 là cao, thuốc mỡ, kem, mỹ phẩm, 玉容 [yùróng] đẹp như ngọc, trong truyện ý nới tới loại thuốc giúp da dẻ đẹp lên do Ôn Nhiên chế tạo)

Lý Tuệ Khiết vội vàng nói: “Muốn muốn muốn!”

Ôn Nhiên nói: “Cậu có muốn mua thêm một hộp Sinh Sôi Hoàn không? Đúng lúc dùng cũng tốt. Một hộp dùng được 1 tháng. Nguyên liệu của thuốc này khá đắt nên giá của nó cũng đắt hơn một chút, 3800 tệ/hộp, cậu có thể thấy được hiệu quả chỉ trong nửa tháng.”

Lý Tuệ Khiết: “Muốn muốn muốn!”. Bây giờ cô chỉ muốn mấy mụt mụn mủ trên tay biến mất, nên Ôn Nhiên bán cái gì cô đều muốn hết!

Ba đứa bạn chung ký túc xá yên lặng ngồi nhìn Ôn Nhiên chào hàng như nhân viên đa cấp lành nghề. Bộ cậu học trộm bí kíp của chị nhân viên bán hàng nào hả? Thủ đoạn buôn bán y chang nhau.

Cuối cùng, Lý Tuệ Khiết cũng không ngồi lại ăn cơm chung. Cả người cô đểu nổi đầy bọc mủ, rất khó chịu khi bị ma sát dưới lớp quần áo, cho nên hiện giờ nếu có thể không ra ngoài thì cô ấy sẽ cố gắng để không bước ra khỏi cửa. Sau khi giải quyết được nỗi lo lớn nhất trong lòng, Lý Tuệ Khiết rời đi trong tâm thế dễ chịu hơn khá nhiều. Có điều, nhớ lại những lời Ôn Nhiên nói, cô cũng nỗ lực nhớ lại xem rốt cuộc là kẻ nào đã hại mình. Nếu như chỉ là muốn hủy hoại nhan sắc, cô còn có thể nghĩ là do họ ghen tị. Nhưng bây giờ, rõ ràng là người ta muốn lấy mạng của cô, đến tột cùng là ai có thù hận lớn như vậy với mình.

Trước khi rời đi, Lý Tuệ Khiết đã tranh trả tiền trước cho bữa cơm. Mặc dù mọi người đều ngang tuổi nhau, ba bốn đứa sinh viên nam để cho một sinh viên nữ trả tiền có hơi không được đàn ông cho lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Địa điểm này là do Lý Tuệ Khiết chọn, giá cả ở đây quá sức đối với đám sinh viên như bọn họ, vì vậy chỉ có thể nhịn đau ăn chùa một bữa, sau này ra xã hội kiếm tiền rồi sẽ mời lại.

Sau khi Lý Tuệ Khiết rời đi, Hạ Vũ càng ngồi tán gẫu càng hỏi thêm được nhiều chuyện liên quan tới trống da người, Ôn Nhiên cũng vừa ăn vừa phổ cập kiến thức cho bọn họ. Thậm chí còn nghe cậu kể bây giờ vẫn có kẻ dùng da người để làm da búp bê, không khỏi rùng mình sợ hãi.

“Những người đó làm chuyện như vậy, mà không thấy sợ sao?”

Ôn Nhiên bật cười: “Sợ gì? Họ chỉ ưu tiên lợi ích của bản thân lên đầu, còn sợ cái gì nữa. Chưa kể, bọn chúng giết người nhiều như vậy mà còn không sợ, sẽ sợ người đã chết ư? Hơn nữa, người thật sự có thể bị lệ quỷ báo thù đòi mạng lại rất ít.”

Hạ Vũ đột nhiên mù mờ: “Tại sao chứ?”

Ngay cả Dương Hi và Nguyên Từ Hiên ở bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe. Mặc dù bọn họ không bao giờ làm mấy chuyện xấu này, nhưng hiểu biết thêm đôi chút cũng chẳng sai.

Ôn Nhiên nói: “Khoảnh khắc trước khi chết, con người đều sẽ bộc phát nỗi sợ hãi đến cực hạn. Cho dù có rất nhiều người bị hại chết, nhưng sau khi qua đời chưa chắc họ sẽ ôm chấp niệm mà trở thành một âm hồn không chịu vào luân hồi. Kể cả khi trở thành âm hồn, cũng có rất nhiều người không dám đi tìm hung thủ để báo thù, cũng chỉ vì khoảnh khắc sợ hãi trước khi chết đó đã khắc sâu vào trong linh hồn, nên đa số âm hồn lại cảm thấy e sợ kẻ đã giết chết mình. Dân gian có câu ‘quỷ sợ kẻ ác’, chính là nghĩa này. Điều này cũng giống như những kẻ sát nhân thường mang sát khí trên người, những người giết heo, bò cũng có sát khí như vậy, khiến ma quỷ đều sợ bọn họ. Cho nên, những lệ quỷ có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà đi tìm hung thủ để báo thù, đều mang trong mình nỗi oán hận sâu sắc, sâu đến mức có thể xuyên thủng nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn.”

“Cũng giống như chủ nhân của tấm da mà Lý Tuệ Khiết vô tình dính phải. Đoán chừng kẻ lột da đó đã nhiễm không ít máu tươi, nên chủ nhân của bộ da kia không dám tìm hắn báo thù mà chỉ quấn lấy người chạm vào da của mình.”

Cả đám Hạ Vũ nghe đến ngây người. Bọn họ còn tưởng rằng, sau khi người ta chết, nếu như chấp niệm quá sâu không chịu vào luân hồi sẽ đi tìm kẻ chủ mưu báo thù, hóa ra không phải quỷ nào cũng có năng lực ấy.

Ôn Nhiên nói tiếp: “Chỉ là mùi da trên người Lý Tuệ Khiết còn khá tươi mới, nói cách khác, có lẽ tấm da đó chỉ mới được lột xuống. Nhưng nhìn mức độ nổi mụn mủ trên người cô thì lại cho thấy oán khí rất nặng, cũng không biết liệu người hạ độc trên người Lý Tuệ Khiết có biết rõ những chuyện này không. Vả lại ngoài cô ấy ra, chẳng biết còn có người nào khác trúng chiêu không nữa.”

Nghe cậu nói vậy, ba người còn lại vô hình chung đều cảm thấy trong lòng nặng nề. Nguyên Từ Hiên càng cau mày hỏi: “Có thể báo cảnh sát được không?”

Hạ Vũ gật đầu: “Đúng vậy, nói không chừng có thể điều tra từ chuyện của Lý Tuệ Khiết và tìm được những nạn nhân còn lại.”

Ôn Nhiên nghiêng đầu nhè nhẹ: “Chứng cứ đâu? Không lẽ mấy cậu định nói với cảnh sát là tôi có thể ngửi thấy mùi da người, nên mới chắc chắn rằng có người bị hại, bảo bọn họ điều tra?!”

Trong một khoảnh khắc, mọi người không biết phải nói gì. Quả thật là vậy, việc này rất khó để báo cảnh sát, có nói cũng sợ chẳng ai tin, nói không chừng còn cho rằng bọn họ say xỉn rồi ăn nói lung tung.

Ôn Nhiên lại nói: “Tuy nhiên, nếu như Lý Tuệ Khiết biết thứ gì đã khiến mình ra nông nỗi này, và có thể đem nó đi xét nghiệm thì cho dù nó đã được xử lý như thế nào, chỉ cần bên trong có lẫn mô da người thì đều có thể xét nghiệm ra được, như vậy có lẽ sẽ khiến cảnh sát xem trọng vụ này hơn.”

Dương Hi vội vàng nhắn tin cho Lý Tuệ Khiết, bảo cô đem những đồ vật khả nghi đi xét nghiệm thử. Nếu thật sự kiểm tra ra được gì đó, là có thể báo cảnh sát, thậm chí còn có thể giúp được một số người bị hại khác có cơ hội tìm ra sự thật.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ rằng đây là trò chơi xấu do ghen ghét nhau giữa mấy cô gái, không ngờ lại tăng cao đến mức chết người, khiến cho tâm trạng của ba người bọn Hạ Vũ có chút phức tạp.

──── ∘°❉°∘ ────

Vừa trở về ký túc xá, ba người bọn Hạ Vũ bị nhóm của mình gọi đi. Mặc dù Người Dẫn Chương Trình Truyền Hình mới là thi đấu cá nhân, nhưng cuộc thi vẫn tiến hành theo hình thức thi đấu tổ đội. Và bởi vì họ cần phải chuẩn bị luyện tập sớm một chút, nên thường xuyên bị gọi đi tập luyện trước khi thi đấu.

Sau khi ký túc xá không còn ai, Ôn Nhiên mới lấy số tro mà Lý Tuệ Khiết vừa dùng khi nãy ra khỏi túi. Đám tro bùa này đã dính một chút oán khí bên trong mụn mủ của cô ấy, mặc dù chưa chắc hữu dụng, nhưng Ôn Nhiên vẫn muốn thử.

Ôn Nhiên lấy ra một nén nhang chiêu hồn. Sau khi thắp nhang, kết ấn và niệm chú, đồng thời thúc giục linh lực dẫn khói của nhang chiêu hồn hòa quyện vào trong tro bùa. Việc này tốn khá nhiều sức lực của bản thân, nhưng nó lại là cách gọi hồn duy nhất trong trường hợp không có bất kỳ vật dẫn nào.

Đáng tiếc, cho đến khi nhanh chiêu hồn cháy hết, oán khí trong đống tro tàn đó cũng không có tí phản ứng nào. Trong trường hợp này, có thể là người bị lột da vẫn chưa chết, hoặc là bị người khác khống chế. Nhưng chuyện người đó chưa chết là điều không thể, bằng không sẽ không có oán khí lớn như vậy, chỉ còn khả năng là bị kẻ khác khống chế.

Có rất nhiều đạo sĩ trong giới nuôi tiểu quỷ. Tuy cậu và cha nuôi chưa từng nuôi, cũng không có tiếp xúc nhiều với những người nuôi tiểu quỷ, nhưng cậu vẫn biết việc nuôi tiểu quỷ này cần dựa trên sự tự nguyện. Những kẻ cố tình giết người rồi nuôi nhốt như thế này đều là tà môn ngoại đạo.

Không thể gọi hồn, Ôn Nhiên cũng chẳng cưỡng cầu, cậu đã làm hết tất cả những gì mình có thể làm. Sau khi dọn dẹp mặt bàn, Ôn Nhiên mở điện thoại lên và bắt đầu đặt đồ ăn bên ngoài. Cách chiêu hồn này vừa không có ngày sinh tháng đẻ vừa không có đồ vật thường dùng, chỉ với một chút oán khí thật sự đã tiêu hao nhiều sức lực. E là cậu phải ăn hết mười suất cơm đặc biệt mới có thể bù đắp được một chút.

──── ∘°❉°∘ ────

Cùng lúc đó, trong văn phòng ở một đồn cảnh sát cách đây khá xa, Từ Khiên đang nhíu mày nhìn đống tro trên bàn. Lá bùa mà em trai đưa cho anh vào sáng hôm qua đã bị cháy khi còn chưa tới buổi chiều. Lúc đó anh đang chuẩn bị bước vào trong tháng máy, đột nhiên cảm thấy lồng ngực nóng ran. Phản ứng đầu tiên của anh ta là dừng lại và kiểm tra nơi phát nhiệt, chỉ thấy trong chiếc túi vốn đựng một lá bùa giờ chỉ còn lại một đống tro tàn.

Anh ta lập tức gọi người quản lý đến, yêu cầu bọn họ dừng thang máy lại để kiểm tra. Kết quả, người ta còn chưa tới đã nghe thấy một tiếng nổ vang trời. Chiếc thang máy kia vừa đóng cửa lại lập tức rơi thẳng từ tầng 13 xuống tầng hầm. Nếu như lúc đó anh bước vào, chắc chắn bản thân sẽ chết.

Ngoài vụ tai nạn giao thông, đây là lần thứ hai bùa bốc cháy. Thần chết lướt qua liên tiếp hai ngày như vậy, trùng hợp đến mức vô lý. Sau đó anh ta để ý thấy số bùa hộ mệnh mà Từ Ngạn đem về sắp hết, liền bảo em ấy mua thêm.

Sáng hôm nay, anh đi mua đồ ăn sáng rồi chuẩn bị về lại cục, bùa hộ mệnh lại nóng ran lần nữa. Anh gần như dừng lại ngay lập tức, đột nhiên một chiếc xe mất kiểm soát lao ra khỏi con hẻm, lướt qua quần áo anh và suýt nữa đã đụng trúng anh. Chỉ cần bước lên trước nửa bước thôi, thì anh cũng chưa chắc né được chiếc xe đó.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, người tài xế kia không hề uống rượu hay chơi thuốc, trạng thái tinh thần rất tốt. Theo lời của người tài xế, lúc ấy không hiểu sao tầm nhìn của ông lại bị mờ, may mà không xảy ra tai nạn.

Nó đã là lá bùa thứ ba cháy thành tro. Khi xác định được mình đang là mục tiêu của thứ gì đó, Từ Khiên gần như không dám ra khỏi đồn cảnh sát. Cho dù thế nào đi nữa, đám tà ma kia cũng không thể nào xông vào đây tấn công anh được. Không phải do anh điên cuồng tin vào những điều này, mà là đã ba lần xảy ra tai nạn, dù có điều tra thế nào cũng không tìm thấy dấu vết do con người làm, nhưng mục tiêu quả thực rất rõ ràng. Ngoài cách nghĩ trên, anh thật sự không biết phải nghĩ theo hướng nào khác.

Đúng như những gì Từ Khiên phỏng đoán, nếu không phải do thứ kia chưa kịp tiếp tục ra tay, thì anh sẽ an toàn khi ở trong cục cảnh sát. Ít nhất là cho đến giờ, không có tai nạn ngoài ý muốn nào xảy ra để lấy mạng anh.

Từ Khiên cẩn thận kiểm tra lại trong đầu một hồi lâu, những vẫn không tìm ra được manh mối. Cuối cùng anh ta đành phải gọi điện cho em trai mình và hỏi về thông tin liên lạc của vị đại sư vẽ bùa kia. Anh biết Vân Hỏa đạo quán ở đây rất linh nghiệm, chỉ là đạo quán đó lại nằm ở lưng chừng núi. Anh sợ rằng ngay khi mình vừa bước chân ra khỏi cục cảnh sát, số lá bùa còn lại chưa chắc đã đủ giữ mạng để anh tới được Vân Hỏa đạo quán. Tuy không thể tới đạo quán tìm đạo sĩ, nhưng có lẽ anh ta có thể tìm vị đại sư kia.

Mặc dù Từ Ngạn không biết rốt cuộc anh hai mình đang gặp chuyện gì, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên anh mình lại đi hỏi thông tin liên lạc của đại sư dù đã trễ thế này. Có điều, trước hết Từ Ngạn vẫn phải lịch sự hỏi Ôn Nhiên, xem cậu có thể cung cấp thông tin liên lạc cho anh hai của mình hay không, sau khi có được câu trả lời thì mới dám gửi số cho anh ấy.

Nghe Từ Khiên miêu tả, Ôn Nhiên chỉ nói: “Đã cháy hết ba lá bùa, xem ra kẻ đứng phía sau đó nhất định phải lấy được mạng của anh. Chẳng qua tôi phải tới tự mình tới nhìn thử mới biết được tình huống cụ thể.”

Tất nhiên Từ Khiên rất mong đối phương có thể đến đây một chuyến, vội vàng nói: “Không biết đại sư có thể tới đây được không, tạm thời tôi không thể rời khỏi chỗ này.”

Ôn Nhiên là người rất dễ nói chuyện, sau khi ghi nhớ địa chỉ của đồn cảnh sát, cậu lập tức ra ngoài. Cũng may trường học của cậu không có giờ giới nghiêm vào ban đêm, có thể tự do ra vào.

Từ Khiên đã hỏi em trai mình sơ lược về vị đại sư này, biết được cậu vẫn còn là sinh viên đại học. Nhưng đến khi gặp được, cảm thấy cậu còn nhỏ nhắn và xinh xắn hơn những gì mình tưởng tượng, trông chẳng hề giống đạo sĩ mà lại giống người nổi tiếng hơn.

Vừa nhìn thấy Từ Khiên, Ôn Nhiên khẽ cau mày. Trên thân mỗi người đều có ba ngọn lửa, mà Từ Khiên đã tắt hết hai cái, chờ đến khi ngọn lửa cuối cùng trên đỉnh đầu anh bị dập tắt, thì có lẽ cả người sẽ hoàn toàn lạnh ngắt. Nếu là người bình thường thì không nói, nhưng Từ Khiên lại là một cảnh sát, có thể dập tắt những 2 ngọn lửa trên người anh, chứng tỏ kẻ này đã ra tay nhất định phải lấy được mạng của anh. Cũng may anh là một cảnh sát, đoán chừng đã từng làm một số nhiệm vụ đặc công đặc biệt, nên trên người Từ Khiên luôn mang theo một luồng sát khí chính nghĩa. Nếu không, chỉ với mấy lá bùa của cậu thì cũng không ngăn cản được kẻ kia lấy mạng anh.

Từ Khiên dẫn Ôn Nhiên tới phòng làm việc của mình, giải thích ngắn gọn tình hình trong những ngày qua: “Ban đầu tôi còn tưởng vụ tai nạn ô tô kia chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng những gì xảy ra sau đó lại khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, có lẽ tôi đang bị người khác nhắm tới.”

Ôn Nhiên hỏi: “Bản thân anh có nghi ngờ ai không?”

Từ Khiên nói: “Không phải là không có, mà nhiều quá đếm không hết. Cậu cũng biết trong ngành này của chúng tôi, làm sao lại không có kẻ thù. Kẻ thù nhiều đến mức tôi không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu. Nếu có lẽ là những người gần đây nhất thì cũng tới bốn năm người. Tôi cũng liệt kê ra rồi, đây là một số thông tin về bọn họ, cậu xem thử xem.”

Có thể cho cậu xem những thứ này, tất nhiên chúng không phải là thông tin cơ mật, Ôn Nhiên thản nhiên lật xem. Tuy chỉ nhìn thấy ảnh chụp chứ không phải người thật, nhưng Ôn Nhiên vẫn có thể nhìn ra tướng mạo hung bạo và tàn ác của mỗi người, cuối cùng những người này đều chết thảm mà không có ai có thể chết già. Chỉ là cậu không thể nhìn thấy mối liên hệ nhân quả giữa bọn họ và Từ Khiên.

Ôn Nhiên nói: “Bây giờ anh đã bị quỷ đánh dấu, nhưng anh là cảnh sát, từ đồng phục cho đến huy hiệu cảnh sát của anh, thậm chí là khí thế của anh bẩm sinh đều có tác dụng khắc chế những thứ tà ma này. Trong hoàn cảnh như vậy mà chúng vẫn có thể đánh dấu anh, chứng tỏ đạo hạnh của đối phương rất cao. Hiện tại vẫn chưa tìm ra mục tiêu, chúng ta chỉ có thể chủ động tấn công.”

Từ Khiên khẽ nheo mắt: “Chủ động như thế nào?”

Ôn Nhiên: “Bỏ hết bùa hộ mệnh xuống rồi bước ra khỏi cục cảnh sát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play