*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về đến nhà, Ôn Nhiên cẩn thận xem lại hợp đồng. Chỉ là, dù cậu đã trải qua chín năm học bắt buộc và ba năm học địa ngục, nhưng cậu lại không có học chuyên ngành về pháp luật. Tất nhiên cậu vẫn hiểu được nghĩa đen của nhiều điều khoản, nhưng trong văn bản ắt hẳn cũng có nhiều lỗ hổng khó có thể hiểu được khi chỉ nhìn mặt chữ. Cậu cũng khá muốn gia nhập công đoàn, tự do và phúc lợi của công ty không tệ, quan trọng là điều khoản chia sẻ tài nguyên này rất hấp dẫn. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ, cậu quyết định nhắn tin cho Kỳ Vân Kính.
Ôn Nhiên:
【Đại boss, tôi có thể mượn luật sư của anh một chút được không?】Lần này Kỳ Vân Kính trả lời lại rất nhanh, chỉ mất có mấy giây, như thể anh đang cầm điện thoại sẵn trong tay. Kỳ Vân Kính:
【Cậu gặp rắc rối?】Ôn Nhiên trợn mắt nhìn trời:
【Tôi ngoan như vậy làm sao gặp rắc rối được! Tôi có một bản hợp đồng, muốn tìm một luật sư giúp tôi xem thử, có được không nha? Nếu được thì tôi sẽ đến tìm anh.】Đầu bên kia im lặng một hồi, Kỳ Vân Kính mới trả lời:
【Cậu ở đâu, tôi sẽ bảo luật sư tới chỗ cậu.】Ôn Nhiên tặc lưỡi hai tiếng:
Anh ta sợ mình tới công ty thì sẽ lộ chuyện đã kết hôn à! Đúng là đồ xấu tính! Không đi thì không đi, tôi thèm chắc.Nhiều năm sau này, việc khiến Kỳ Vân Kính lo được lo mất đối với Ôn Nhiên nhất là từ trước đến giờ cậu chưa từng tới công ty tìm anh. Nếu cậu không tới công ty thì làm sao anh có thể show ân ái trước mặt mọi người, làm sao có thể đánh dấu chủ quyền! Nhất định là do Ôn Nhiên không yêu anh sâu đậm! Điều này khiến anh nhịn không được mà càng ngày càng quấn chặt lấy cậu nhiều hơn. Anh nào có biết, mình đã từng nói 1 câu để gánh cái nghiệp này.
Luật sư của Kỳ Vân Kính đến rất nhanh. Ôn Nhiên vừa trông thấy liền cảm thán:
Hể, ra là người quen. Là anh chàng luật sư lần trước gửi bản hợp đồng hôn nhân cho cậu, hình như tên là Từ Ngạn. Cậu vẫn còn giữ danh thiếp của người ta đây.
Từ Ngạn đẩy cặp kính trên sống mũi, nhìn Ôn Nhiên – người đã sống hòa thuận với cậu chủ của mình trong suốt mấy tháng qua kể từ khi tới nhà họ Kỳ – với một nụ cười thân thiện: “Chào cậu Ôn.”
Ôn Nhiên có ấn tượng khá tốt về Từ Ngạn. Lúc cậu vừa đặt chân đến thế giới này, cậu hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng đều không hiểu. Trong cơn hoảng loạn, cậu bị dòng đời xô đẩy đi thẳng vào cốt truyện. Cho dù như thế nào, trong mắt người ngoài cậu chính là đồ quê mùa muốn ôm đùi đại gia, thấy tiền là lập tức sáng mắt. Dù nội dung của cuộc giao dịch chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân có thời hạn 1 năm, thì nó cũng là biến tướng của một cuộc giao dịch lừa đảo. Nhưng vị luật sư này không hề tỏ vẻ khinh thường hay miệt thị cậu chút nào, điều này khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Phải biết rằng, trước đây khi cậu đi theo cha nuôi đến mấy hộ gia đình giàu có để hành nghề, chỉ vì áo choàng đạo sĩ hơi cũ kỹ một chút mà bị mấy người quản gia nhà giàu đó khinh thường ra mặt. Loại ánh mắt ấy cậu đã gặp quá nhiều trong những lần cùng cha nuôi vào Nam ra Bắc, đến nỗi từ nhỏ cậu đã đặc biệt phản cảm với chúng.
Nếu mấy người xem thường tôi, không tin tưởng tôi, thì đừng có tới tìm tôi à nha. Dù có xảy ra chuyện chết người cũng chẳng liên quan gì đến tôi.Vì vậy, khi thấy người như Từ Ngạn, bất kể là hợp tác với ai, anh ta cũng đều dành đủ lịch sự và tôn trọng cho đối phương, Ôn Nhiên thấy rất thích. Đặc biệt, Từ Ngạn còn là một người ngay thẳng. Nhìn tướng mạo của anh, có lẽ gia đình anh cũng rất chính trực, trong nhà còn có người là công chức nhà nước, vậy càng đáng ngưỡng mộ hơn.
Từ Ngạn xem kỹ hợp đồng giúp Ôn Nhiên. Mặc dù đây là bản hợp đồng của bên Công đoàn Huyền Môn, nhưng nó được soạn thảo giống như mấy bản hợp đồng lao động của các công ty bình thường khác, không có quá nhiều điều khoản ràng buộc phức tạp và không có lỗ hổng trong văn bản nào.
Chỉ là Từ Ngạn vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Hợp đồng này không có vấn đề gì. Tuy nhiên các nội dung trong hợp đồng quá lợi cho bên người lao động, tôi đề nghị câu suy nghĩ kỹ một chút. Thật ra có rất nhiều thứ không thể nào nhìn thấu hết được chỉ trong một bản hợp đồng. Mỗi công ty đều có luật bất thành văn riêng, nếu thật sự vào làm, có những lúc dù cầm hợp đồng trên tay nhưng đều có khả năng xảy ra trường hợp thân bất do kỷ*. Cậu nên nhớ, bên A sẽ vĩnh viễn không bao giờ để cho bản thân phải thua thiệt.”
(Thân bất do kỷ: người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa)
Ôn Nhiên gật đầu: “Hợp đồng này không có vấn đề gì là được rồi, mấy chuyện khác tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, tôi cũng định thảo luận thêm với đồng nghiệp trong nghề một chút. Cảm ơn anh đã tới đây, đúng lúc hôm nay tôi vừa làm xong một lô bùa chú, để tôi tặng cho anh một lá, vừa cầu phúc vừa đuổi tà, còn có thể giữ bình an nữa.”
Ôn Nhiên nói xong, không cho Từ Ngạn có thời gian từ chối, cậu lập tức lấy một lá bùa vừa mới được hong khô trong ngăn tủ ra, rồi gấp làm ba tạo thành hình tam giác và đưa cho Từ Ngạn.
Từ Ngạn vốn không phải là người tin vào những thứ này, nhưng vẫn lịch sự cầm lấy. Tuy nhiên anh ta lại có chút khó hiểu, chẳng lẽ lá bùa vừa mới ra lò sẽ có hiệu quả tốt hơn sao? Nói như thể nó là bánh mì, phải ăn lúc còn nóng vậy.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Từ Ngạn chuẩn bị trở về công ty. Đến khi lên xe, anh ta suy nghĩ rồi lấy lá bùa ra ngắm nghía một chút. Không nói đến độ tinh xảo của lá bùa, thỉnh thoảng lúc người nhà của anh cũng đến núi Hỏa Sơn để cầu phúc, đều sẽ thỉnh về mấy lá bùa bình an. Nhưng khi chạm bàn tay thô ráp của mình vào mấy lá bùa đó, lại có cảm nhận hoàn toàn khác với lá bùa Ôn Nhiên tặng. Sờ tới sờ lui vẫn cảm thấy nó mềm mịn hơn, hình như còn thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Chỉ là anh ta không biết trên lá bùa này vẽ cái gì. Dù sao cũng đều là mấy món đồ khó hiểu, Từ Ngạn tiện tay đặt nó ở trước kính chắn gió. Anh không thích treo những thứ này dưới kính chiếu hậu, vì như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến tầm nhìn, không an toàn.
──── ∘°❉°∘ ────
Ngày hôm sau, xe của Từ Ngạn bị anh trai lái đi. Chiếc xe này là xe dùng chung trong nhà, nhưng người dùng nhiều nhất thường là anh trai. Tuy anh là luật sư tư nhân của Kỳ Vân Kính, nhưng chỉ phụ trách một vài việc cá nhân của sếp, vì vậy anh ta không cần phải đi làm theo giờ hành chính.
Từ Ngạn tự thưởng cho mình một ngày nghỉ phép. Đến tối, khi thấy anh trai về nhà với cái băng gạc trên trán, anh ta lập tức sửng sốt: “Anh bị gì vậy?”
Anh cả và Từ Ngạn có nét mặt tương tự nhau đến năm, sáu phần, chỉ là Từ Ngạn da dẻ trắng hồng và nổi bậc, còn anh trai lại có dáng người cường tráng nam tính, màu da cũng do phơi nắng mà đen hơn vài phần. Cái người khí thế thoạt nhìn như gọn gàng ngăn nắp từ trong ra ngoài, lúc này lại ngồi xuống ghế sô pha, đổ một đống tro màu đen từ trong miếng khăn giấy ra bàn trà và hỏi: “Lá bùa hộ mệnh trên xe của em thỉnh ở đâu?”
Từ Ngạn nói: “Là do người quen gửi cho em. Sao vậy? Cái đống tro này là gì vậy anh? Mà đầu anh bị ai đánh thế?”
Từ Khiên lườm cái đứa em trai nói năng không có chút logic nào của mình. Tất nhiên người gửi bùa cho anh ta phải là người mà anh quen biết rồi, không quen thì gửi làm gì: “Anh đi bắt một đám tội phạm truy nã đang lẩn trốn. Trong cục đã giăng lưới từ lâu, hôm nay suýt nữa đã để cho bọn chúng trốn thoát. Lúc anh truy bắt thì gặp tai nạn giao thông, có lẽ xe của em đã thành phế liệu. Nhưng may mà bọn chúng đã bị tóm gọn.”
Hai mắt Từ Ngạn lập tức trừng lớn: “Phế liệu? Anh đụng xe đến mức thành phế liệu? Anh hai, có thật là anh chỉ bị thương ở đầu thôi không?” Chiếc xe mà anh ta mua cũng không có nhiều tính năng tốt cho lắm. Xe nát, chỉ sợ người cũng gần như nát bấy.
Từ Khiên hất mặt về phía mặt bàn: “Lúc lên xe, anh có nhìn thấy em đặt lá bùa kia bên trên. Sau khi xong việc, anh lại phát hiện lá bùa chỉ còn đống tro tàn này. Chiếc xe va chạm với xe anh là của bọn tội phạm, bọn chúng có ba người, một người thiệt mạng và hai người bị thương nặng. Hai tên bị trọng thương kia đã được đưa đi cấp cứu. Anh về nhà để thay quần áo rồi phải quay lại cục cảnh sát.”
Từ Khiên nói tiếp: “Nếu em rảnh thì thỉnh thêm vài bùa nữa giúp anh. Nó linh nghiệm hơn so với mấy lá bùa hộ mệnh mua từ mấy ngọn núi kia nhiều.”
Từ Ngạn càng ngạc nhiên hơn: “Anh à, ý của anh là, anh gặp tai nạn giao thông nhưng chỉ bị thương nhẹ ở đầu là nhờ lá bùa này sao?” Việc này sao nghe nó huyền ảo quá vậy.
Từ Khiên biết em trai nhà mình cuồng khoa học, nghe hỏi vậy liền bật cười: “Bảo em thỉnh giúp anh thì cứ đi thỉnh đi. Trên đời này có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được.”
Với tư cách là một cảnh sát hình sự, đáng lẽ ra anh ta nên tin vào khoa học hơn em trai mình mới đúng, nhưng trong quá trình làm việc, do va chạm với nhiều chuyện hơn, tam quan của anh cũng dần bị phá vỡ từng chút một. Anh ta chưa bao giờ phủ nhận sự tồn tại của các thế lực thần quái, nhưng cũng chưa từng thấy ma quỷ thật, bây giờ còn được tự mình trải nghiệm hiệu quả của lá bùa. Cho dù bản thân anh không tin, thì sau vụ việc lần đó chắc hẳn cũng phải tin.
Anh còn nhớ rất rõ, lần đầu gặp phải loại chuyện này là lúc anh vẫn còn là một viên cảnh sát trẻ tuổi mới vào nghề. Có một hôm, khi vừa tan sở, anh bất ngờ bị một đôi vợ chồng lôi kéo dữ dội. Bọn họ nói mình nằm mơ thấy con gái về và cầu xin anh đi cứu cô bé.
Từ Khiên cũng có quen biết đôi vợ chồng đó. Con gái của họ đã bị bắt cóc nhiều năm, hầu như tháng nào bọn họ cũng sẽ tới đồn cảnh sát, hoặc là chạy tới nghe ngóng bất kỳ chỗ nào có chút động tĩnh về bọn bắt cóc buôn người. Thậm chí còn không biết họ đã chạy đến cục cảnh sát thành phố bao nhiêu lần. Lúc ấy, đôi vợ chồng này đã kể lại chi tiết những chuyện họ gặp trong mơ. Nhưng dù có chi tiết đến đâu thì đó cũng chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên khi đối mặt với những bậc cha mẹ mất con như thế này, anh ta thật sự không biết làm gì khác ngoài việc nói vài lời an ủi.
Lúc đó anh chỉ định tìm cách giúp hai vợ chồng kia yên lòng trước, nên đã dẫn họ vào trong văn phòng và cẩn thận hỏi về những thứ họ mơ thấy.
Sau này có một viên cảnh sát hình sự lâu năm đã đưa mấy người trẻ tuổi như anh đi điều tra, tình cờ tìm thấy nơi mà hai vợ chồng kia đã mơ thấy.
Mọi chuyện trùng hợp đến mức khiến người ta phải rùng mình. Ở đó, bọn họ vừa kịp thời phát hiện ra đám buôn người đang chuẩn bị thay đổi địa điểm trốn. Đáng tiếc là không cứu được đứa con của hai vợ chồng kia. Thậm chí mọi thứ còn giống hệt như những gì đã xảy ra trong giấc mơ của hai ông bà. Con của họ bị đám tội phạm kia đánh đập dã man, không may bị đánh chết, còn chôn đại trên một ngọn núi gần đó. Cũng vì gây chết người nên những tên cầm thú đó mới định di chuyển vị trí. Nếu như bọn họ đến chậm một bước thì có lẽ đã để chúng trốn thoát thêm lần nữa.
Chuyện xảy ra lần đó đã khiến thế giới quan của anh chấn động mạnh. Khi đó anh ta cũng từng hỏi đội trưởng của mình, liệu trên đời này có thật sự tồn tại những sức mạnh tâm linh khó nói không.
Đội trưởng chỉ bảo anh đừng quá cuồng tín bất kỳ thứ gì, dù là khoa học hay huyền học. Cho dù phải phí công vô ích, chỉ cần anh không thẹn với lòng là được.
Khi nhìn thấy mức độ hư hại của chiếc xe, Từ Ngạn mới tin lời anh trai mình nói. Xe của anh ta bị đâm trực diện từ giữa, toàn bộ phần sau của chiếc xe đều bị đâm đến tơi tả, chỉ cần lệch một xíu là sẽ đụng vào ghế trước. Cho dù người ngồi phía trước có đội mũ vàng mặc áo giáp sắt, thì có lẽ cũng bị đâm nát.
Gặp vụ tai nạn lớn như vậy mà anh ấy chỉ bị thương ở đầu, còn những chỗ khác trên người cũng chỉ bị trầy xước nhẹ, đây quả thật là một kỳ tích không tưởng. Sau khi ngó qua chiếc xe, tay chân của Từ Ngạn gần như rụng rời. Nếu như không có lá bùa kia bảo vệ, thì có phải anh trai của mình sẽ…
Nghĩ đến đây, tim Từ Ngạn đập loạn xạ hết cả lên. Anh ta cũng không biết, làm sao hôm qua anh mình có thể bình tĩnh trở về nhà như vậy, tâm lý của ảnh quá mạnh mẽ rồi.
──── ∘°❉°∘ ────
Đến khi Từ Ngạn tới trường học để tìm Ôn Nhiên. Vừa gặp anh ta, câu đầu tiên cậu nói lại là: “Ồ, kết thúc rồi! Quả nhiên không hổ danh là người tràn đầy chính nghĩa.”
Từ Ngạn hú hồn thêm lần nữa, hỏi cậu với vẻ thận trọng: “Hôm qua cậu Ôn cố ý tặng lá bùa đó cho tôi sao?”
Ôn Nhiên nói: “Cũng không hẳn là cố ý, chỉ trùng hợp thôi. Có lẽ do nhà anh thường làm nhiều việc thiện nên mệnh chưa tuyệt, không đi vào con đường chết.”
Nghe vậy, Từ Ngạn mới chắc chắn rằng Ôn Nhiên thật sự có bản lĩnh này. Anh ta đặt trái cây và một số đồ ăn vặt mà giới trẻ thích ăn lên bàn, nói một cách chân thành: “Cảm ơn cậu Ôn đã cứu mạng. Nếu không có lá bùa của cậu, e là anh tôi thật sự đã…”
Từ Ngạn vừa nói vừa lấy một bao lì xì thật dày từ trong túi áo ra: “Đây là chút lòng thành của tôi.”
Ôn Nhiên xua tay: “Không cần không cần đâu! Tôi tặng bùa hộ mệnh cho anh là vì hôm qua anh đã giúp tôi xem hợp đồng. Nếu tôi tìm một luật sư chuyên nghiệp khác thì cũng tốn tiền mà, vì vậy cái này coi như có qua có lại. Nếu nhà anh có dư dả thì nên đi làm chút công đức quyên cho quỹ xã hội, như vậy cũng coi như hoàn lại phước báo.”
Từ Ngạn lại nói thêm vài câu, thấy Ôn Nhiên vẫn không nhận tiền mới thôi. Anh chỉ nghĩ đợi lát nữa sẽ đem số tiền này đi quyên góp, thà tin là có còn hơn không. Sau khi trịnh trọng nói lời cảm ơn, Từ Ngạn lại nói tiếp: “Không biết cậu Ôn có thể cho tôi thỉnh thêm vài lá bùa nữa được không? Tôi muốn cầu bình an cho gia đình.”
Trước khi đến đây anh ta đã một số tài liệu. Trước đây, anh vốn không hiểu về những điều này, càng không biết trong giới có kiêng kỵ gì hay không, nên anh đã tra cứu một chút và biết được tốt nhất nên nói mấy từ như ‘thỉnh, cầu’ khi muốn mua một lá bùa. Đây là sự tôn trọng dành cho đạo sĩ và cũng dành cho sức mạnh của các vị thần linh gắn liền với bùa chú.
Tiền đã tìm tới tận cửa, đương nhiên Ôn Nhiên sẽ không từ chối. Cậu lấy di động ra, mở trang web mà mình vừa đăng ký xong và gửi link cho Từ Ngạn: “Trong này có đủ các loại bùa chú cơ bản. Nếu như anh cần bùa gì đặc biệt thì có thể trực tiếp liên lạc với tôi. Còn nếu anh chỉ cần bùa bình an thì cứ bấm chọn lá bùa bình an kia. Còn bây giờ để tôi trực tiếp đưa nó cho anh, anh cần mấy lá?”
Nhìn thấy hình thức mua bán thương mại hóa hiện đại hóa như vậy, khiến cảm giác huyền ảo trong lòng Từ Ngạn biến mất ngay tức khắc. Xem ra, những năng lực thần bí trong truyền thuyết cũng đang không ngừng phát triển cùng thời đại.
“Tôi muốn mua mười lá, như vậy có nhiều quá không?”, Anh ta bấm vào đường link xem thử, thấy một lá bùa chỉ có 500 tệ, mười lá mới có 5000, rất rẻ đối với anh.
Ôn Nhiên nói: “Đối với người bình thường, mang một lá hay hai, ba lá cũng không khác biệt nhau mấy, vì hiệu quả của chúng không thể cộng dồn. Nhưng nếu như anh muốn an tâm, có thể bỏ vào mỗi nơi anh thường sinh hoạt một lá, chúng không xung khắc với nhau đâu.”
Những kiểu bùa chú này nếu mua từ cùng một người thì đeo nhiều bao nhiêu cũng không gây xung khắc. Nhưng nếu mua từ những người khác nhau, hiệu quả chúng mang lại cũng khác nhau, nếu đeo quá nhiều sẽ gây xung khắc.
Từ Ngạn nghe thấy thế liền nói: “Vậy tôi muốn thỉnh 10 lá, làm phiền cậu Ôn rồi.”
Thấy Từ Ngạn chốt đơn nhanh như vậy, Ôn Nhiên lập tức mỉm cười đến híp cả mắt: “Cảm ơn anh đã mua hàng, nhớ đánh giá 5 sao và khen ngợi nghen.”
Lúc Từ Ngạn rời đi với cái túi đầy bùa chú, nhóm bạn cùng phòng của Ôn Nhiên cũng vừa trở về ký túc xá. Hạ Vũ nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề kia, tò mò hỏi: “Ai vậy? Chẳng lẽ là người đại diện của công ty nào đó đến tận đây để ký hợp đồng với cậu?”
Ôn Nhiên lớn lên rất hoàn hảo, vừa đẹp trai vừa sắc sảo, và đặc biệt phù hợp với gu thẩm mỹ ngày nay. Nếu xét giữa đám trai xinh gái đẹp trong Khoa Báo Chí, cũng có thể xếp cậu vào hàng đẹp nhất. Vì vậy thường xuyên có một vài người săn idol ở bên ngoài muốn ký hợp đồng với cậu, thậm chí nhiều người còn trực tiếp tới trường học tìm cậu, nên Hạ Vũ mới thắc mắc.
Ôn Nhiên vừa ghi chép lần bán hàng khai trương đầu tiên, vừa nói: “Không phải, người ta tới mua bùa của tớ. Tớ mới khai trương, chút nữa tớ sẽ đãi mấy cậu ăn đồ nướng!”
Mấy người bọn họ vừa mới thấy Ôn Nhiên mở tài khoản bán hàng trên Taobao thôi mà. Vừa mới mở tài khoản đã lập tức khai trương, khiến bọn họ thấy rất bất ngờ: “Có người mua thật à?”
Ôn Nhiên lườm cậu bạn của mình: “Cái gì mà có người mua thật à? Hàng thật, giá thật, bản lĩnh thật nên bán được đó có được không.”
Hạ Vũ câu cổ Ôn Nhiên cười hì hì: “Còn có một chuyện khác, không biết cậu có xử lý được không?”
Cậu là người đơn giản, có tiền là làm, chỉ cần không trái với nguyên tác của mình thì không có việc gì là không giải quyết được: “Nói đi.”
Dương Hi đứng bên cạnh nói: “Cậu có biết Lý Tuệ Khiết không?”
Ôn Nhiên gật đầu. Lý Tuệ Khiết khá nổi tiếng trong khoa, bởi vì cô ấy vừa có năng lực vừa có ngoại hình, lại còn có chút nền tảng. Khi còn là sinh viên năm nhất, cô đã từng làm trợ lý MC cho chương trình Dây Thường Xuân Nghìn Năm của Đài Lệ Chi*. Mặc dù cô không có nhiều cảnh quay và chỉ xuất hiện để bày đạo cụ hoặc nói sơ lược về các quy tắc khi các khách mời tham gia một số trò chơi. Nhưng dù là như vậy, cô cũng được coi như người đã vào giới giải trí.
Đài Lệ Chi thuộc đài Phát Thanh và Truyền Hình Quảng Đông
Đối với bọn họ mà nói, con đường tốt nhất sau khi tốt nghiệp tất nhiên là có thể vào làm cho đài Star Father. Tuy ở đài quốc gia có nhiều mặt hạn chế, nhưng nếu có thể phát triển thì cũng có chút quyền lực. Tiếp đó là đài Lệ Chi, ngày nay mạng lưới Internet đã quá phổ biến, tỷ lệ người xem trên Tivi cũng phân tán rất nhiều, thậm chí có đôi khi tỷ lệ người xem trên đài Lệ Chi còn cao hơn đài quốc gia. Dẫu cho đài Lệ Chi chỉ là một đài địa phương, nhưng nó cũng là một sự lựa chọn khá tốt vì có thể nổi tiếng rất nhanh. Điểm khác nhau có lẽ đây chỉ là một trong những đài địa phương, thật ra có được lên Tivi hay không cũng đã được sắp xếp từ trước. Có rất nhiều người từ bỏ con đường này sau khi tốt nghiệp, hoặc là làm một nhà báo cho một tòa soạn nhỏ.
Chỉ cần sau này Lý Tuệ Khiết không đi sai đường, cứ từng bước tiếp tục như vậy, thì nhất định sự nghiệp của cô sẽ phát triển hơn đa số các bạn học cùng lớp. Hiện giờ cô đã nổi tiếng ở một mức độ nhất định, nếu như cô tham gia Người Dẫn Chương Trình mới, có khả năng thu hút được nhiều fan hâm mộ thì cô sẽ còn phát triển hơn nữa. Vì vậy trong cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Truyền Hình mới này, Lý Tuệ Khiết chính là một tuyển thủ có tiềm năng, tiếng tăm không nhỏ.
Dương Hi nói: “Lý Tuệ Khiết bị người ta hủy dung.”
Ôn Nhiên nói: “Có nặng lắm không? Mà sao bị hủy? Tạt axit à? Cơ mà phải tới bác sĩ chỉnh hình đi chớ. Dù tớ có biết chút ít về những thứ này, nhưng cũng không thay da đổi thịt cho người khác được đâu.”
Hạ Vũ nói xen vào: “Cũng không phải! Chỉ là không biết có phải có người lén trộn thứ gì khác vào mỹ phẩm của Lý Tuệ Khiết hay không, mà tự dưng cô ấy nổi mụn đầy mặt. Cổ cũng đã đi gặp bác sĩ. Bác sĩ nói mặt cô ấy trông như thay đổi nội tiết tố hoặc là do hoocmon bất ngờ bị kích thích mạnh. Nếu muốn chữa trị cần tới một đến hai năm, trong trường hợp khả quan hơn, nhanh nhất cũng phải mất vài tháng. Vài tháng sau, Người Dẫn Chương Trình mới cũng đã xong xuôi hết, mà thậm chí e là công việc trợ lý MC cũng đã nguội lạnh cả rồi. Sau này, có lẽ là vì Lý Tuệ Khiết thấy tụi tớ đẹp ra, nên bất ngờ liên lạc Dương Hi, hỏi làm sao mà da của tụi tớ đột nhiên trở nên đẹp như vậy.”
Ôn Nhiên nói: “Trước mắt tớ phải đi xem thử. Chưa biết tình huống cụ thể của cậu ấy ra sao, tớ không biết có thể cứu được hay không.”
──── ∘°❉°∘ ────
Bây giờ Lý Tuệ Khiết đúng là đang cố gắng chữa ngựa què thành ngựa lành. Thậm chí cô còn nhịn không được mà muốn dùng thử mấy sản phẩm quảng cáo bên lề đường. Nếu như không có người nhà đủ tỉnh táo để ngăn cản, thì có lẽ cô thật sự đã định dùng mấy loại thuốc cổ truyền đó. Nhưng ngoài việc ngăn cản và đưa cô đi khám tại các bệnh viện da liễu lớn thì người nhà cô chẳng còn cách hữu hiệu nào khác, chỉ có thể an ủi cô, nói sau này sẽ còn nhiều cơ hội khác.
Nhưng hiện giờ cô đang nổi mụn đầy mặt, nếu xử lý không ổn thì sau này thật sự sẽ gần như hủy dung. Như vậy làm sao cô có thể cam lòng từ bỏ, làm sao có thể an tâm điều trị.
Sau đó, cô nghe mấy bạn trong lớp bàn tán về nhóm Dương Hi, nói gần đây không biết bọn họ sử dụng mỹ phẩm gì mà đột nhiên trở nên đẹp trai dữ vậy. Thật ra trước kia cô không quá quan tâm đến bạn bè trong lớp, bởi vì cô bắt đầu làm việc từ hồi năm nhất nên cũng không quá thân thiết với các bạn trong lớp, nhưng Dương Hi là một số ít những người bạn có quan hệ khá tốt với cô. Đến khi được tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của họ, Lý Tuệ Khiết cũng nhịn không được mà động tâm. Mấy mẩu quảng cáo nhỏ ven đường đã có thể khiến cô muốn thử sử dụng một chút, còn những ví dụ sinh động này lại càng khiến cô lay động nhiều hơn.
Lý Tuệ Khiết chỉ muốn gương mặt của mình mau chóng tốt trở lại, cho dù là biện pháp tạm thời để cô có thể chống đỡ trong lúc thi Người Dẫn Chương Trình mới, sau đó mới từ từ điều trị cũng được.
Cô không biết ai đã hại mình, nhưng nếu như cô từ bỏ cuộc thi và bỏ lỡ cơ hội lần này, nói không chừng sẽ đúng với những gì kẻ đó mong muốn. Nghĩ như vậy, cô lại càng không cam tâm.
──── ∘°❉°∘ ────
Bọn họ hẹn gặp nhau trong một phòng kín của một nhà hàng bên ngoài. Lúc Lý Tuệ Khiết bước vào, cả người cô được bịt kín như ninja, vừa đội mũ vừa đeo khẩu trang và kính râm, không để lộ chút da thịt nào ra bên ngoài. Thấy trong phòng ăn chỉ có 4 người bạn, cô còn tưởng vị sư phụ giỏi về da liễu kia còn chưa tới. Cho đến khi nghe thấy Hạ Vũ nói rằng chính Ôn Nhiên đã điều chế thuốc cho bọn họ, Lý Tuệ Khiết mới hơi sửng sốt.
Ôn Nhiên nói: “Cậu cứ để tớ xem thử trước, xem có thể chữa khỏi hay không rồi nói tiếp.”
Lý Tuệ Khiết nghĩ, dẫu sao cũng tới đây rồi, thì cứ cho họ xem thử đi. Thế là cô từ từ cởi mũ và tháo khẩu trang xuống.
Trong khoảng thời gian này Tuệ Khiết không có đi học, bộ dạng hiện giờ của cô ngoài người thân và bác sĩ ra thì không có ai khác nhìn thấy. Nếu không phải cô chủ động liên lạc với Dương Hi, thì có lẽ nhóm người Dương Hi cũng không biết. Sau khi thấy Lý Tuệ Khiết cởi bỏ hết tất cả các lớp phòng bị, bọn họ đều nín thở vì kinh ngạc.
Vốn dĩ làn da của Lý Tuệ Khiết khá đẹp, không nhắc tới những tì vết bé xíu chẳng đáng kể ấy thì nhìn chung cô là một cô gái xinh đẹp hoàn hảo. Bây giờ, da của Lý Tuệ Khiết không chỉ nổi đầy mụn, mà trên những nốt mụn đó còn có những chấm đỏ nho nhỏ, có chỗ thì to và bóng như chứa mủ, như có thể sẽ bị vỡ bất cứ lúc nào. Toàn bộ gương mặt của cô đều dày đặc những đốm nhỏ li ti. Ngoài mụn trên mặt, trên cổ cô cũng nổi rất nhiều, chắc hẳn trên người cô cũng nổi đầy mụn. Cái này đúng là đập vào mắt người khác quá mãnh liệt mà. Ngoài mụn ra, mặt mũi của Ly Tuệ Khiết còn hơi sưng đỏ, khiến các đường nét trên gương mặt của cô đều bị bóp méo một chút, thật sự là bị hủy dung.
Hạ Vũ không nhịn được mà uống một ngụm nước ngọt cho đỡ sợ: “Nó quá… Ai mà có thù lớn với cậu dữ vậy, như thế này cũng quá là thâm độc rồi.”
Nếu như chỉ là vài nốt mụn nhỏ, Lý Tuệ Khiết sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng có người đang hại mình mà chỉ cho là do thay đổi nội tiết tố. Nhưng tự dưng nó lại nghiêm trọng như vậy, chỉ mới hai ba hôm từ khi nổi mụn mà đã đến mức này, chắc chắn không thể nào là do mình ăn nhiều đồ nóng mà nổi được. Nhất định là có người lén trộn chất gì vào trong mỹ phẩm hoặc bị hạ thuốc mới có thể biến thành bộ dạng này.
Lý Tuệ Khiết không thể chịu đựng nổi ánh nhìn này của mọi người. Nhưng đừng nói là người khác, ngay cả cô khi soi gương cũng không dám nhìn thẳng. Nếu không phải vì quá tuyệt vọng, chưa chắc cô sẽ đến đây. Thấy Ôn Nhiên cứ bình thản mà quan sát vẻ mặt của mình, Lý Tuệ Khiết không khỏi nói: “Tớ có còn cứu được không?”
Ôn Nhiên nói: “Quả thật có người hại cậu, nhưng không phải là hạ thuốc mà dùng một thứ tà vật nào đó, nói ngắn gọn thì có thể cậu bị quỷ ám.”
Mấy đứa bạn: “????”