Nam Cung Thiếu Uyên uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Miêu Khôi.”

Miêu Khôi vui vẻ đáp: “Dạ? Tỷ phu có chuyện gì ạ?”

Sắc mặt Lãnh Ly Tuyên lúc này tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm giác được là không tốt lắm.

Chỉ là y cúi đầu, vẻ mặt ẩn ở phía dưới nên nhìn không thấy mà thôi.

Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Về sau đệ đừng gọi ta như vậy nữa.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Miêu Khôi ủy khuất.

Nam Cung Thiếu Uyên: “Tỷ tỷ đệ còn ở trong khuê phòng, ta cũng chưa từng cưới tỷ tỷ đệ vào cửa, cho nên không thể xưng hô như vậy.”

Vốn tưởng rằng nói đến đây, nó có thể nghe hiểu, không nghĩ tới, Miêu Khôi chỉ nhíu mày một chút, sau đó lại cười: “Vậy huynh khi nào cưới tỷ tỷ ta đây?”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy xoa xoa trán.

Cũng đúng, nó vẫn là một đứa trẻ, nghe không hiểu cũng hợp tình hợp lý.

Vì thế, Nam Cung Thiếu Uyên lại nhẫn nại, nói: “Ta sẽ không cưới tỷ tỷ đệ, đệ đừng gọi ta như vậy nữa.”

“Tại sao? Tỷ tỷ đệ không tốt ở đâu à?” Miêu Khôi nghe xong, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, trong mắt còn có nước mắt đảo quanh.

“Không phải tỷ tỷ đệ không tốt.” Nam Cung Thiếu Uyên thở dài, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Là ta đã có người mình thích rồi, cả đời này không phải y thì không được.”

Lãnh Ly Tuyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mắt đầy khiếp sợ, dường như không tin nhưng càng nhiều hơn là không muốn tin. Y ảm đạm nhìn ly trà trước mặt, phát ngốc.

Sẽ là ai đây? May mắn như vậy…

Miêu Khôi nghe xong, phẫn hận trừng mắt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.

Vừa mới ra khỏi cửa, liền đụng phải Miêu Xuân, Miêu Xuân nhìn bộ dạng của nó, trông như đã khóc, vội hỏi: “Tiểu Khôi, làm sao vậy?”

Miêu Khôi xị cái miệng nhỏ nhắn, cố nén nước trong mắt, hét lên: “Đệ không có tỷ phu!”

“Sao?” Miêu Xuân ngơ ngác, suy nghĩ: Cái thứ rối tung gì đây, ta thì thế nào… nghe không hiểu lắm?

Miêu Xuân: “Đệ không phải vẫn luôn không có tỷ phu sao! Á, không phải, là vẫn luôn… không có…ôi, bỏ đi.” Nói như vậy, nàng thiếu chút nữa cũng làm cho mình choáng váng.

“Cái này không giống! Vốn là có!” Miêu Khôi lớn tiếng đáp.

Miêu Xuân hoàn toàn mờ mịt, cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Vốn dĩ cũng không có mà.”

“Tỷ không hiểu!” Miêu Khôi nói xong liền vội vàng chạy đi.

Miêu Xuân nhìn bóng lưng vừa tức vừa buồn đan xen của Miêu Khôi, vẻ mặt càng khó hiểu, nhìn về phía hai người trong phòng: “Nó… bị làm sao vậy?”

Nam Cung Thiếu Uyên: “Không có gì, để đệ ấy bình tĩnh một chút, nghĩ thông suốt là được.”

“Ừm.” Miêu Xuân ngược lại không lo lắng, đệ đệ của nàng, nàng vẫn hiểu, hơn phân nửa là nói mấy lời khiến nó không đồng ý nên chọc nó tức giận, cũng may từ nhỏ nó dễ giận dễ quên, qua hai ba ngày nữa sẽ tự mình quên đi.

Miêu Xuân lấy đường cát đưa qua, nói: “Hương vị trà thuốc này có chút chát và đắng, vẫn nên cho chút đường, hương vị sẽ nhẹ hơn.”

Nam Cung Thiếu Uyên nhận lấy, nói lời cảm ơn, thả một ít vào trong ấm trà.

Một lát sau.

Miêu Khôi xông vào trong nhà hô: “Ca ca, đệ có diều, huynh có muốn chơi không?”

Diều? Lãnh Ly Tuyên nghe xong cảm thấy hứng thú, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nam Cung Thiếu Uyên cũng đi theo ra ngoài.

Miêu Khôi vui vẻ phấn chấn mà chạy tới, dừng lại trước người Nam Cung Thiếu Uyên, hừ một tiếng.

Sau đó lại cười đưa con diều vào tay Lãnh Ly Tuyên.

Nam Cung Thiếu Uyên chỉ lắc đầu cười, ngồi trên ghế đá, nhìn hai người thả diều.

Hôm nay gió vẫn rất lớn, thực sự là một ngày thời tiết tốt để thả diều.

Lãnh Ly Tuyên một tay cầm trục diều, một tay nâng con diều lên, Miêu Khôi vui vẻ hớn hở chạy tới, cầm con diều nhanh chóng chạy về phía trước, chờ gió mạnh, giơ tay lên, con diều đột nhiên bay lên trời, giống như một con bướm nhảy múa trên không trung.

Đợi diều bay cao hơn, càng ổn định hơn, Lãnh Ly Tuyên lại nới lỏng dây diều trong tay, để nó thoải mái bay trên không trung.



“A, bay lên rồi! Bay lên rồi!!” Miêu Khôi hưng phấn quơ chân múa tay.

Lãnh Ly Tuyên nhìn diều hình con bướm trên không trung đón gió bay múa, phiền não trong lòng bị quét sạch không còn, tâm tình cũng lập tức sáng sủa, vui vẻ cười.

Miêu Khôi hớn hở kêu lên: “Ca ca, thả cao hơn một chút, cao hơn một chút.”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, lại buông lỏng dây trong tay, để cho nó theo gió bay càng cao hơn.

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng cười của Miêu Khôi, trong đó cũng xen lẫn tiếng cười của Lãnh Ly Tuyên. Mặc dù nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng.

Nam Cung Thiếu Uyên lẳng lặng ngồi đó, mặt hàm chứa ý cười.

Trong mắt nhìn hai đứa nhỏ bọn họ chơi với con diều trên trời; mà giờ này khắc này trong mắt Nam Cung Thiếu Uyên thật sự chỉ có người trong lòng của hắn.

Giờ khắc này, nhẹ nhàng mà tốt đẹp.

Hai người chơi mệt rồi, bắt đầu phối hợp thu diều lại.

Nam Cung Thiếu Uyên rót hai ly trà, đẩy cho hai người.

Lãnh Ly Tuyên cười một cái, nhận lấy chậm rãi uống.

Miêu Khôi chỉ nhìn thoáng qua rồi chẳng thèm để ý tới, sau đó tự mình lại rót một ly khác, uống.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn nó một cái, đàng ngậm miệng không nói.

Nói với Lãnh Ly Tuyên: “Chơi vui vẻ không?”

Lãnh Ly Tuyên cười gật gật đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên lại nói: “Vậy sau này ta sẽ mang người vân du thế gian, xem hết nhân gian phồn hoa thế nào?”

Lãnh Ly Tuyên kỳ thật một chút cũng không thích ở lại phái Hoa Linh, nơi đó lạnh như băng, không có sức sống, nếu không phải niệm chưởng môn có ân với y, y sẽ không ở lâu.

Tính cách y lại lãnh đạm, không bằng không hữu[1], chỉ biết mỗi một mình chưởng môn. Nhưng chưởng môn lại bận rộn, y hiểu rõ, cũng không muốn quấy rầy ông, nhưng ở lâu không khỏi nhàm chán.

[1]Không bằng không hữu: không bạn không bè.

Nếu có thể cùng Nam Cung Thiếu Uyên vân du thế gian, y nhất định sẽ vui vẻ đến cực điểm.

Lãnh Ly Tuyên nói: “Ngươi nói thật?” Ngữ khí cũng không phải là nghi vấn, mà là muốn khẩn cấp xác nhận cái gì đó.

Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta nói thật.”

Lãnh Ly Tuyên: “Một lời đã định.” Ngữ khí cường ngạnh, giống như sợ hắn đổi ý.

Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm túc đáp “Một lời đã định.”

Trong mắt Lãnh Ly Tuyên chợt hiện ra ý cười, trong lòng vui vẻ.

Ở đây đã một ngày, trời đã nắng, vết thương chân của Lãnh Ly Tuyên cũng không còn gì đáng ngại.

Nam Cung Thiếu Uyên không muốn quấy rầy thêm.

Vừa hay Miêu Xuân đi tới.

Nam Cung Thiếu Uyên đứng lên nói: “Ở đây đã quấy rầy các người một ngày, đa tạ.” Lãnh Ly Tuyên cũng đứng lên theo.

Miêu Xuân cười: “Mạng của ta là do huynh cứu, chuyện nhỏ nhoi thôi mà.” Dừng một chút, nói, “Các người muốn rời đi sao?”

Hai người gật đầu.

Miêu Khôi nghe xong, nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Lãnh Ly Tuyên, nói: “Ca ca sau này còn đến chơi không?”

Miêu Xuân ôm lấy nó, vỗ đầu nó nói: “Có duyên sẽ gặp lại thôi.”

“Ừm.” Miêu Khôi gật gật đầu, “Vậy ca ca sau này gặp lại.”

Lãnh Ly Tuyên mỉm cười.

Lần này hai người không mang theo đồ đạc gì, không cần thu xếp, chào hỏi xong liền ngự kiếm rời đi.

Trở về Thanh Tâm Phong.

Nam Cung Thiếu Uyên chợt cảm thấy thật sự quá yên tĩnh, có thể là tiểu tử Miêu Khôi kia quá ầm ĩ, bên tai chợt không có tiếng kêu của nó, so sánh với Thanh Tâm Phong quạnh quẽ này có vẻ quá mức im ắng.

Những ngày yên tĩnh như thế, Lãnh Ly Tuyên lại trải qua nhiều năm như vậy, nên có bao nhiêu buồn tẻ.



Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, càng thêm đau lòng.

Suy nghĩ: Có điều, ngày sau ta sẽ luôn ở bên cạnh y, cùng y cả đời.

Lãnh Ly Tuyên cười cười, nói: “Có phải quá yên tĩnh hay không, ngươi… có cảm thấy buồn chán không?”

Y nói nhẹ nhàng, trên mặt cũng không thèm để ý chút nào, nhưng ánh mắt y phản bội y, y khẩn trương nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, rất sợ hắn nói “Phải, quả thật quá yên tĩnh, quá buồn chán.”

Thuận miệng hỏi, ngược lại tự làm cho mình đứng ngồi không yên.

Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Phải, có chút yên tĩnh.”

Lãnh Ly Tuyên chợt lạnh trong lòng, thở dài, nhưng lại nghe Nam Cung Thiếu Uyên cười khẽ một tiếng: “Chẳng qua im ắng một chút thôi, có người ở đây là được, tất nhiên sẽ không buồn chán.”

Lãnh Ly Tuyên lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, tươi cười.

Hai người đi bộ ra sau núi.

Nam Cung Thiếu Uyên chợt cười một tiếng.

Lãnh Ly Tuyên không rõ nguyên do nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”

Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn hoa hoa thảo thảo trước mặt, cảm thán nói: “Thật đúng là có cỏ Đằng Xuyên nè.”

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy xoa xoa trán, nói: “Ngươi hình như mỗi ngày đều đi qua nơi này, mà chưa bao giờ chú ý đến sao?”

Nam Cung Thiếu Uyên thành thành thật thật lắc đầu.

Lãnh Ly Tuyên thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói: “Vậy trong mắt ngươi mỗi ngày đều nhìn cái gì?”

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn y thật sâu, không nói gì.

Lãnh Ly Tuyên thấy hắn im lặng không nói, nói: “Quên đi. Ta sẽ dạy ngươi tên và công dụng của những thảo dược này.”

Nam Cung Thiếu Uyên cười: “Được.”

Lãnh Ly Tuyên lập tức xắn tay áo lên, nghiêm túc giảng giải từng gốc thảo dược, từng đóa hoa cho hắn nghe.

Nam Cung Thiếu Uyên cũng cực kỳ nghiêm túc.

Nghiêm túc xem xét nhất cử nhất động lời nói và cử chỉ của Lãnh Ly Tuyên.

Cứ mỉm cười nhìn y như vậy.

Lãnh Ly Tuyên nói nửa ngày, không thấy đáp lại, xoay người nhìn hắn: “Ngươi nghe hiểu chưa?”

Nam Cung Thiếu Uyên hồi thần, dừng một chút, nói: “Hiểu rồi.”

Lãnh Ly Tuyên tiện tay chỉ một đóa hoa, hỏi: “Cái này gọi là gì?”

Cũng không phải Lãnh Ly Tuyên cố ý làm khó hắn, chỉ là vẻ mặt Nam Cung Thiếu Uyên khiến y không thể không hoài nghi hắn đang ở trạng thái lơ đãng, nói hồi lâu cũng không đáp lại, hơn phân nửa là không nghe, cho nên muốn hỏi một câu.

Quả nhiên, Nam Cung Thiếu Uyên ấp a ấp úng trả lời: “Cái này… cái này… Nó trông giống như một chiếc kèn nhỏ, nhất định là hoa khiên ngưu[1].”

[1]Hoa khiên ngưu: chắc hoa này ai cũng biết nhỉ, nó có thêm hai tên khác nữa là Hoa loa kèn vào Hoa lòng đèn ấy.

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, thở dài một hơi, giỏi lắm, quả nhiên không lắng nghe.

Y tốn mất nửa ngày, mài miệng nói lâu như vậy, miệng cũng khát khô, mà người ta căn bản không nghe vào.

Lãnh Ly Tuyên xoay người muốn đi.

Nam Cung Thiếu Uyên chợt đứng lên, kéo y qua, từ sau lưng ôm lấy y, nói: “Ta sai rồi.”

Thấy y không có ý giãy dụa, lại nói: “Trí nhớ của ta rất kém, chỉ nói một lần ta nhất định không nhớ được. Cái này đều tại ta, trách ta. Người kiên nhẫn nói lại lần nữa nhé.”

Lãnh Ly Tuyên xoay người nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Vậy ta nói lần nữa, ngươi nghe cho kỹ.”

Nam Cung Thiếu Uyên cười một tiếng: “Nhất định.”

Lãnh Ly Tuyên chợt nói: “Kỳ thật không nhớ được cũng không sao, ta chỉ muốn ngươi nghe một chút.”

Nam Cung Thiếu Uyên sửng sốt, mỉm cười, đáp: “Được.”

Lần này, hắn thật sự nghiêm túc lắng nghe, phàm là lời Lãnh Ly Tuyên nói, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play