"Lưu tiểu thư chớ khẳng định vội, sự tình còn chưa nghiêm trọng đến mức này, tình huống xấu nhất cũng chỉ để lại một vết đỏ không sâu lắm, cái này căn cứ vào tình huống mà quyết định, nếu vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo." Lãnh Ly Tuyên nhẹ khuyên nhủ.

"Thật sao?" Mắt Lưu tiểu thư chợt sáng ngời.

Lưu viên ngoại và Triệu viên ngoại cũng mang theo ánh mắt hy vọng nhìn y, chờ đợi đáp án của y. 

"Ừ." Lãnh Ly Tuyên gật đầu.

Mấy người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lưu tiểu thư cười cười, ngay sao đó nói: "Có thể mời nhị vị xoay người được không? Ta... ta không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của ta…"

Nói vậy lúc trước khi cứu nàng ra, nàng cũng là sợ bị người khác nhìn thấy mặt mình, cho nên một mình đứng ở phía sau, yên lặng đi theo bọn họ, lúc ấy những người khác cũng đều ở trong trạng thái sợ hãi, cho nên mới không ai phát hiện.

Khi họ quay lại, nàng từ từ tháo mạng che mặt ra.

Trên gương mặt xinh đẹp đột ngột nhiều hơn một vết thương còn đang rớm máu. 

Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua vết thương, ý bảo nàng đeo trở về, khẽ mở môi nói: "Các vị có thể xoay người lại." 

"Thế nào?" Lưu viên ngoại vội vàng hỏi.

Lưu tiểu thư cũng khẽ nhíu mày, chờ đợi đáp án quyết định hạnh phúc nửa đời sau của nàng.

"Miệng vết thương không sâu, có thể chữa trị." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.

"Có để lại… vết sẹo không?" Lưu tiểu thư lo lắng hỏi.

Thấy Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, Lưu viên ngoại nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Có điều…"

"Có điều cái gì?" Lưu viên ngoại hỏi.

"Cần một loại dược liệu quan trọng, mới có thể không để lại sẹo." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Dược liệu quý giá gì? Không cần lo lắng, lão phu cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu tiền, Lãnh tông sư cứ việc nói, bất luận tốn bao nhiêu tiền bạc, ta cũng sẽ không chớp mắt một cái." Lưu viên ngoại hào khí đáp.

Lãnh Ly Tuyên cười cười: "Nguyên nhân loại dược liệu này cực kỳ quý trọng không phải bởi vì nó đắt tiền, mà là bởi vì nó rất hiếm." 

"Rất hiếm. Vậy thì... Vậy thì phải làm sao?" Lưu viên ngoại lập tức hoảng hốt.

"Lưu viên ngoại đừng gấp gáp, nói nó rất hiếm cũng không phải là ít đến mức không có, chỉ là phần lớn một số nơi nó không sinh trưởng, nó chỉ mọc ở nơi cực u ám cực ẩm ướt. Nó không phải là dễ tìm thấy." Lãnh Ly Tuyên giải thích.

"Vậy thứ này có đặc điểm gì?" Triệu viên ngoại hỏi.

"Là một loại dược liệu giống như thảo dược, toàn thân nó tản ra ánh sáng, nhìn bằng mắt thường sẽ thấy một cây có phát ra ánh sáng màu xanh lục mà thôi. Tên là 'Huỳnh Diệp'." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Chưa từng thấy qua thứ gì kỳ lạ như vậy, nó đến tột cùng sẽ sinh trưởng ở nơi nào?" Lưu viên ngoại nghi hoặc.

"Các vị không cần lo lắng, nơi này có một chỗ, ta đi hái tới cho Lưu tiểu thư dùng là được." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Vậy, đa tạ Lãnh tông sư." Lưu viên ngoại chắp tay cảm tạ.

Lãnh Ly Tuyên cười lắc lắc đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên tới gần bên tai y: "Chân sư tôn bị thương đã khỏi chưa? Có cần ta không…"

Một câu còn chưa nói xong, Lãnh Ly Tuyên đã run rẩy, đi về phía trước một bước, ho nhẹ một tiếng nói: "Đã tốt rồi, không cần lo lắng." 

"Được..." Nam Cung Thiếu Uyên dường như có chút thất vọng đáp lại.

Hai người ngự kiếm rời đi.

Trong Quỷ U Tông.

"Tông chủ! Tông chủ! Tên điên kia biến mất rồi!!!" Hề Vinh kinh ngạc vạn phần liên tục hô lên.

Khương Sách cũng không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống.

Hề Vinh thấy thế không thể tin được nhìn ông, "Tông chủ, ngài. Không phải…"

"Đúng vậy, là ta thả Bạch Phong ra ngoài." Khương Sách hời hợt nói.

"Đó chính là Bạch Phong! Là một 'kẻ điên'!! Trong đầu hắn đều là làm thế nào để sống lại Mặc Cúc, chuyện phát điên gì ở trước mặt hắn, chỉ cần hắn muốn thì ngay cả mí mắt cũng sẽ không run một chút mà xuống tay, một người hung bạo cực ác như vậy, tông chủ vì sao lại thả hắn ra ngoài!" Hề Vinh khó hiểu hỏi.

"Ta hiểu... Nhưng ta đã không thể chờ thêm nữa, nhiều năm như vậy, vẫn không có một chút tin tức của nó, ta chỉ có thể thả Bạch Phong ra ngoài. Tuy rằng tác phong của hắn có lúc quá tàn nhẫn, nhưng năng lực của hắn lại không ai sánh kịp, chỉ cần chờ một thời gian, nhất định có thể tìm được nó." Khương Sách vẻ mặt trông mong nói.

"Ta hiểu được tâm tư tông chủ, nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có tin tức thiếu chủ, thuộc hạ cũng một mực khổ sở tìm kiếm, tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày nhất định có thể tìm được thiếu chủ." Nói xong, Hề Vinh chắp tay, nghiêm túc nói, "Xin tông chủ triệu Bạch Phong về." 

"Không thể lại chờ đợi tin tức như vậy..." tâm tình Khương Sách quá mức kích động, ho mạnh một tiếng, ông nhìn thoáng qua máu ho ra từ lòng bàn tay, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nắm chặt nắm tay.

"Tông chủ! Ngài đây là..." Hề Vinh chợt quay đầu ra ngoài hô, "Mau, đi gọi Đỗ tiên sinh tới đây!" 

Khương Sách vô lực khoát tay áo, "Không cần, thân thể của ta ta rõ ràng nhất, gọi Đỗ tiên sinh tới đây cũng vô dụng." 

"Tại sao lại như vậy…" Hề Vinh cau mày hỏi.

"Vết thương cũ tái phát… Đã không thể xoay chuyển nữa rồi." Khương Sách yên lặng thở dài một hơi.

"Cho nên..." Hề Vinh cúi đầu chỉ nói, "Ta biết rồi, ta sẽ phối hợp với Bạch Phong tìm về thiếu chủ, cũng luôn ủng hộ thiếu chủ, hộ tá cho thiếu chủ." 

"Vân Thiển đã không còn nữa, bất luận thế nào ta cũng phải tìm được đứa con của ta và nàng." Khương Sách vỗ vỗ bả vai hắn, trịnh trọng nói, "Mà ngươi là người ta tín nhiệm nhất hiện giờ, trước mắt ta đem Quỷ U Tông và nó phó thác cho ngươi, mong ngươi chiếu cố nhiều hơn." 

"Nhất định sẽ không làm tông chủ thất vọng!" Hề Vinh trầm giọng nói.

Sau khi cáo từ Triệu viên ngoại, hai người đi tới một khu rừng cách đó không xa.

Nam Cung Thiếu Uyên tìm trên mặt đất một lúc lâu vẫn không tìm được loại cỏ như Lãnh Ly Tuyên nói, liền mở miệng hỏi: "Sư tôn, 'Huỳnh Diệp' kia rốt cuộc là ra sao vậy? Tìm thế nào mà cả nửa ngày cũng không thấy dấu vết của nó?" 

Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ, vươn bàn tay của mình ra nói: "Đại khái là nó to như bàn tay, có năm tán lá cây, phát ra ánh sáng màu xanh lục…"

Nam Cung Thiếu Uyên đi tới nắm lấy tay Lãnh Ly Tuyên, đặt tay mình lên, nhếch khóe miệng, "Tay sư tôn thoạt nhìn thon dài, nhưng trên thực tế không to bằng tay ta." Hắn cong năm ngón tay của mình đan xen vào nhau, "Tay sư tôn ấm quá. Ta nắm được không?" 

Lãnh Ly Tuyên không cự tuyệt, ngược lại còn ma xui quỷ khiến gật đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên dắt y tiếp tục đi về phía trước, Lãnh Ly Tuyên ở phía sau hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tay hai người còn đang nắm, ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Sư tôn, ta tìm được rồi, là nó sao?" Nam Cung Thiếu Uyên chỉ vào nó mừng rỡ nói.

Lãnh Ly Tuyên từ phía sau hắn thò đầu ra, cẩn thận nhìn một chút: Xác thật to bằng bàn tay, cũng có năm tán lá cây, chỉ là… ánh sáng đó không phải là ánh sáng của thực vật, mà là ánh sáng mặt trời… 

"Thiếu Uyên, đây chỉ là một loại cỏ bình thường, không phải 'Huỳnh Diệp', hơn nữa đó hẳn là ánh nắng." Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói.

"Ánh nắng…" Nam Cung Thiếu Uyên ngẩng đầu, theo ánh sáng nhìn lại, một đạo ánh sáng nghiêng nghiêng chỉ thẳng lên bầu trời, đây quả thật là ánh nắng. 

Hai người tiếp tục đi dạo trong rừng núi, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên đứng lại, kéo lấy tay Nam Cung Thiếu Uyên đang nắm chặt, cười nói: "Tìm được rồi, ở đó."

Nam Cung Thiếu Uyên theo ánh mắt của y nhìn qua, thứ kia quả thật giống hệt như Lãnh Ly Tuyên miêu tả. Toàn thân nó tản ra ánh sáng màu xanh lục, lẳng lặng ở nơi đó nhàn nhã lay động, có một loại ma lực mê người hấp dẫn ánh mắt của kẻ qua đường, làm cho người ta bất giác muốn dừng chân nhìn ngắm nó. 

Lãnh Ly Tuyên hái 'Huỳnh Diệp' xuống, bỏ vào trong túi càn khôn, ánh sáng màu xanh lục của nó lộ ra vải vóc còn mơ hồ tản ra hào quang.

"Đi, chúng ta trở về." Lãnh Ly Tuyên nói.

"Thứ này thật sự thần kỳ như vậy sao? Chi bằng chúng ta lại hái thêm một cây mang về Hoa Linh đi?"

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy thì lắc đầu, "Vẫn nên để lại cho người cần nó đi." 

"Sư tôn nói đúng." 

Trên thực tế trên Thanh Tâm Phong của Lãnh Ly Tuyên có rất nhiều loại thảo dược kỳ lạ này, chỉ là lần này đi cuống quít, không nhớ mang theo một hai cây, cho nên mới không thể không tự mình đi vào trong núi hái.

"Phương Tử Tầm? Hắn vội vội vàng vàng như vậy là muốn làm gì..." Nam Cung Thiếu Uyên nhíu nhíu mày.

Chỉ thấy Phương Tử Tầm ở trong núi rừng không ngừng bay nhảy, đường như có mục đích đi về một hướng, trong tay không biết nắm cái gì, ánh sáng màu đỏ xuyên thấu qua kẽ ngón tay.

Phương Tử Tầm hành sự quy quy củ củ, tác phong nhã nhặn, nhưng trước mắt hoảng hốt không chọn đường như vậy, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn gì rồi. 

Trực giác mách bảo Lãnh Ly Tuyên không ổn, cùng Nam Cung Thiếu Uyên đi theo.

Thấy Phương Tử Tầm ngừng lại, đột nhiên sững sờ ở đó, Lãnh Ly Tuyên gọi hắn một tiếng nhưng không thấy đáp lại, Lãnh Ly Tuyên đang nghi hoặc khó hiểu, đến gần vừa nhìn, mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ.

Y nhìn thấy Trạch Văn nằm trên mặt đất, viên thủy tinh trước ngực phát ra màu đỏ chói mắt, hai hàng máu từ khóe mắt trào đến khóe miệng, lỗ tai, hốc mắt lõm xuống, rõ ràng đôi mắt đã không còn trong đó.

"Trạch Văn..." Phương Tử Tầm ôm lấy y run rẩy kêu một tiếng. Hắn không muốn tin tưởng trực giác của mình, run rẩy đặt tay lên mí mắt y nhẹ nhàng sờ sờ, hốc mắt lõm xuống trống rỗng, đồ vật bên trong đã không còn nữa.

Phương Tử Tầm run rẩy thu tay lại, nhíu mày, bi thương gào thét: "A a a a a a a a a a a a!!!!!!" Từng giọt nước mắt rơi trên mặt Trạch Văn.

Tay Trạch Văn giật giật, suy yếu hỏi: "Là… Tử Tầm… sao…" 

"Là… Là ta…" Tay Phương Tử Tầm ôm y lại siết chặt.

Đột nhiên dị động một tiếng, Lãnh Ly Tuyên đâm mạnh kiếm tới, Bạch Phong lui về phía sau một bước, mũi kiếm đâm thẳng vào thân cây bên cạnh Bạch Phong, ngăn trở đường đi của gã. 

Một đạo ánh mắt sắc bén của Phương Tử Tầm đâm tới, khi mắt nhìn thấy đồ vật trong tay người nọ, vẻ mặt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống gã. 

Hắn cẩn thận buông Trạch Văn xuống, nói với Lãnh Ly Tuyên: "Lãnh tông sư không cần ra tay, ta muốn tự mình giết hắn!!" 

Bạch Phong lắc lắc hai tròng mắt được bọc bằng băng trong tay, tà mị cười một tiếng, "Này này, đừng kích động như vậy chứ. Nếu không ta sẽ rất hưng phấn đó! Nhìn bộ dạng của ngươi hình như rất muốn hai tròng mắt này nha, ừm… rất đẹp, ta vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn liền nhớ tới Mặc Cúc..."

Gã si mê hít sâu một hơi, "Rất giống... Cũng trong suốt linh động. Ngươi có muốn không? Nhưng nó ở trong tay ta bây giờ là của ta rồi! Không ai có thể cướp đi!!" Sau đó trắng trợn đặt nó vào lòng.

Gã liếc thấy Nam Cung Thiếu Uyên đứng ở một bên, dường như có hứng thú nhướng nhướng chân mày.

_______

Lan: ultr còn gì là con tui không (இдஇ; )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play