"Cứu người là ta, giết người cũng là ta."
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng nhíu mày, đáy mắt lộ ra hàn khí.
Đỗ Tưu thấy hắn khẩn trương như thế, cười nói: "Trong quyển sách này nói về một con quái vật, bất cứ khi nào mặt trăng dâng lên, sẽ trở thành một ác ma giết người không chớp mắt; và khi mặt trời mọc, nó lại trở về bình thường."
Ngay sau đó mỉm cười nói: "Thực sự là một con quái vật, không phải sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì đó, rồi không có kết quả, liền mặt không chút thay đổi dời ánh mắt, nói: "Thật sự có loại người này sao?"
Đỗ Tưu nói: "Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có." Trong mắt chứa đầy vẻ cô đơn.
Nam Cung Thiếu Uyên ôm hai tay nói: "Cũng đúng."
Nghe vậy, Đỗ Tưu nhìn hắn, cứng đờ cười khẽ.
Ngay sau đó, quay lại lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn, nói: "Đây, lưu huỳnh huynh cần."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua cái hộp, nói: "Nhiều như vậy?"
"Nhiều sao?" Đỗ Tưu cúi đầu nhìn nhìn, cái hộp to vậy, rồi sau đó cười nói, "Hình như là có hơi nhiều. Có điều cũng không sao, nhiều lưu huỳnh không sợ không thể giết chết Thanh Diện thú. Đêm nay huynh hãy cẩn thận một chút." Ngữ khí rất nghiêm túc, như là đang giao phó một trọng trách cho hắn.
"Ờ." Nam Cung Thiếu Uyên nhận lấy cái hộp, vẫn là nhịn không được xem xét Đỗ Tưu một cái, Đỗ Tưu dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, nhìn hắn khẽ mỉm cười.
Nam Cung Thiếu Uyên dời mắt, nhấc chân bước ra khỏi phòng, cầm cái hộp đi thẳng về phía phòng của Lãnh Ly Tuyên. Thấy cánh cửa mở thì đi thẳng vào rồi đặt nó lên bàn.
Lãnh Ly Tuyên lúc này đang uống trà, nhìn thấy cái hộp, có chút kinh ngạc, nói: "Những thứ này đều là lưu huỳnh sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên cười, nói: "Vâng."
Lãnh Ly Tuyên lại quay đầu, đánh giá cái hộp này, vuông góc, chắc là dài một thước, dày nửa thước, thản nhiên nói: "Xem ra người này hận ý đối với Thanh Diện thú cũng rất lớn đây."
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Dù sao cũng là thứ quấy nhiễu bọn họ không được yên ổn, hận là không thể thiếu được."
Lãnh Ly Tuyên cầm lấy cái ly lắc lắc, nói: "Cũng đúng."
"Sư tôn, người có cảm thấy Đỗ Tưu có chút không đúng không?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ, nói: "Hắn là đại phu nơi này, đi khám bệnh lại không lấy một đồng nào, nhân duyên cũng rất tốt, chỗ nào không đúng?"
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ mỉm cười, nói: "Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều."
"..."
"Lãnh tông sư, Lãnh tông sư ngài ở đâu?" Là Lý đại thẩm.
Lãnh Ly Tuyên nghe tiếng nhìn qua, liền thấy Lý đại thẩm cười lộ ra một hàm răng, vui mừng nói, "Thì ra hai vị ở cùng nhau, như vậy càng tốt, nào, ta chuẩn bị cho hai vị một ít đồ ăn, xem có hợp khẩu vị hay không."
"Đã trưa rồi?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
Lãnh Ly Tuyên cũng muốn hỏi, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hoàn toàn không có cảm giác.
Liền nghe Lý đại thẩm cười nói: "Cũng không phải sao, thời gian mà tựa như nước, bất tri bất giác liền trôi qua."
Nói xong, Lý đại thẩm chỉ vào đối diện, cười nói: "Ngài xem, ngay cả Đỗ đại phu cũng đã xem bệnh xong, trở về ăn cơm."
Hai người nhìn đối diện, đúng thật là vậy.
Lý đại thẩm nói: "Được rồi, các vị nếm thử đi, xem tay nghề lão bà ta thế nào." Nói xong cẩn thận cầm hộp lưu huỳnh xuống, lại cẩn thận đem thức ăn bày trên bàn.
Hai người đều là người đã từng học qua thuật tích cốc, ăn hay không ăn cơm cũng không sao, nhưng đối mặt với sự chiêu đãi thịnh tình của Lý đại thẩm, lại bất cần, không tiện từ chối, liền ăn.
Lãnh Ly Tuyên ăn hai miếng, cảm thấy ngại, liền buông chén đũa nói: "Thẩm cũng cùng ăn đi."
Lý đại thẩm chợt ngẩn người, rồi chợt nhớ tới đứa con đã chết của mình, nước mắt trong mắt nhịn không được tràn ra, hơi nhấp nháy, tiếp theo là một tiếng thở dài, thở dài này cũng không phải bất đắc dĩ, mà càng có rất nhiều tình cảm vui mừng.
Lý đại thẩm cười cười, nói: "Ta ăn rồi mới đến, đây là đặc biệt chuẩn bị cho hai vị." Rồi sau đó lau lau mắt, lại khôi phục nụ cười ban đầu.
Lãnh Ly Tuyên tự biết, có lẽ là gợi lên một ít hồi ức của bà, nhưng nếu bà có thể rất nhanh điều chỉnh lại, cũng không nói lời nào, dù biểu thị không phải rất muốn nói, Lãnh Ly Tuyên biết điều không hỏi qua.
Mà là rót ly trà cho bà, Lý đại thẩm cười đón lấy. Lãnh Ly Tuyên dường như nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đúng rồi, nơi này thường xuyên có người quét dọn sao?"
Lý đại thẩm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tuy rằng căn nhà này là nhà thôn trưởng không dùng nữa, nhưng Đỗ Tưu mỗi ngày đều quét dọn các phòng một lần. Thôn trưởng cũng nói không cần làm như vậy, quá mệt nhọc. Nhưng Đỗ Tưu lại nói y không cảm thấy mệt, nói là thường xuyên quét tước, về sau có người vào ở cũng tiện."
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn lướt qua ấm trà, nói: "Vậy nước trà cũng là hắn pha sao?"
Lý đại thẩm cười nói: "Đúng vậy."
Lãnh Ly Tuyên suy nghĩ: Khó trách khi nãy uống trà nhiệt độ nước vừa phải. Thật đúng là tinh tế.
Giây lát sau, liền nghe Lý đại thẩm nói: "Lâm cô nương lại tới đưa cơm cho Đỗ đại phu, thật là một cô nương tốt." Nhìn đối diện, ngữ khí có chút cảm khái.
Căn phòng của Đỗ Tưu và Lãnh Ly Tuyên vừa hay nằm đối diện, ở giữa cách nhau một ít cây cối, nhưng cũng không cản trở tầm mắt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này, Lâm Thải đang ngồi ở bên cạnh bàn, bày bát đũa, nghiễm nhiên là một người có dáng vẻ hiền thê lương mẫu. Hai người ngồi đối lập, tựa như phu thê bình thường, hài hòa mỹ mãn.
Lúc này, chỉ nghe Lý đại thẩm thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, không thể."
Không... Không thể?!
"..."
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên lộ ra vẻ kinh ngạc, còn Nam Cung Thiếu Uyên thì khẽ nhướng mày.
Lý đại thẩm nhìn hai người, tiếc hận nói: "Việc Lâm cô nương coi trọng Đỗ đại phu, cả thôn chúng tôi đều biết. Lâm cô nương cũng từng thổ lộ với Đỗ đại phu loại thâm tình thật lòng kia, luận ai cũng không chịu nổi, chỉ là Đỗ đại phu có chút khác biệt."
Dừng một chút, lại nói: "Về sau, có lẽ thật sự bị ép buộc, Đỗ đại phu lại ở trước mặt mọi người nói cho Lâm cô nương biết, nói là y không thể được[1], không muốn cản trở cô. Lâm cô nương nghe xong cũng rất khiếp sợ, nhưng cô nói mình không sao, không sao cả. Nhưng Đỗ đại phu chung quy vẫn sợ làm khổ cô, bất luận như thế nào cũng không chịu cưới cô."
[1]Không thể được: chỗ này ý Đỗ Tưu là có thể hiểu theo cách thời nay là như vậy, 1 không thể có con, 2 là không thể cương lên nhé.
Lý đại thẩm thở dài: "Aiii, là uyên ương mệnh khổ."
Không nghĩ tới, hai người còn có một đoạn chuyện như vậy. Lãnh Ly Tuyên ngẩn người.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút yên tĩnh.
"Ây, ngài xem ta này, lắm lời rồi lắm lời rồi." Lý đại thẩm cười cười, thu dọn bát đũa bỏ vào trong hộp thức ăn, đậy nắp lại.
Ngay sau đó lo lắng nói: "Lãnh tông sư, đêm nay chính là đêm trăng tròn, các vị chuẩn bị thế nào?"
"Không cần lo lắng." Lãnh Ly Tuyên nói.
Nghe vậy, Lý đại thẩm yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Nhưng nhất định phải bắt được Thanh Diện thú đáng ghét kia, không thể để cho nó đi ra gây họa cho người khác nữa."
"Ừm." Lãnh Ly Tuyên kiên định nói.
Mặt trời từ từ rút đi ánh sáng, mặt trăng thay thế, đêm tối buông xuống.
Một tiếng gầm phá vỡ chân trời vang lên, tiếng chuông báo động trong lòng mọi người cũng theo đó mà vang lên.
Tóc tai lộn xộn, đôi mắt màu xanh lục trong bóng tối phát ra ánh sáng, thân thể cường tráng như trâu, bước đi trước ánh trăng.
Nó đang đến!
Lãnh Ly Tuyên ra hiệu cho dân làng lùi lại, rút về nơi an toàn.
Lúc này, Nam Cung Thiếu Uyên tay cầm kiếm, kiên định đứng ở đó, nhìn chằm chằm Thanh Diện thú, ánh mắt sáng như đuốc.
Thanh Diện thú gào rống một tiếng, vẻ mặt hưng phấn cực độ, chạy như điên đánh về phía Nam Cung Thiếu Uyên.
"A a a a a!!!"
"Mẹ ơi, con sợ quá!!"
Các thôn dân sợ hãi rụt rè, một trận hoảng loạn.
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, an ủi: "Mọi người không cần sợ hãi, nơi này an toàn, đều đứng xa một chút, đừng tới gần."
Mọi người vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Tiếp theo liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên khẽ đạp xuống mặt đất, giẫm lên đầu Thanh Diện thú, lướt tới phía sau nó. Thanh Diện thú kia rất thông minh, lúc này vội vàng dừng bước, quay đầu điên cuồng vung đôi tay mạnh mẽ cứng rắn, giống như một trận cuồng phong mang đao[2], buộc Nam Cung Thiếu Uyên liên tục lui về phía sau.
[2]Cuồng phong mang đao: như là gió lớn cuốn theo đao kiếm.
Lãnh Ly Tuyên chỉ ở một bên nhìn, cũng không có ý muốn ra tay.
Chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau là một gốc đào, sau đó quyết đoán bay lên.
Thanh Diện thú kia ngẩng đầu, thấy người càng ngày càng xa, mạnh mẽ một quyền nện về phía thân cây, dưới tàng cây nhất thời rải rác từng cánh hoa đào, một trận mưa hoa đào, vô thanh vô tức[3] phủ đầy mặt đất.
[3]Vô thanh vô tức: im lặng không tiếng động.
Cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, trên nắm đấm của Thanh Diện thú, chỉ thấy đầu nó hơi nghiêng một cái, trên mặt hiện ra mờ mịt, đột nhiên ôm đầu hét lớn, âm thanh hùng hậu uy mãnh, đinh tai nhức óc, xuyên qua đáy tai.
Mọi người hấp tấp che lỗ tai.
Lãnh Ly Tuyên cũng hơi nhíu lông mày.
Nam Cung Thiếu Uyên canh chuẩn cơ hội, một kiếm từ đầu Thanh Diện thú hung hăng đâm vào, xẹt xuống phía dưới, Thanh Diện thú bỗng dưng vặn vẹo, máu tươi chảy ròng ròng, giơ tay nắm chặt thân kiếm, đột nhiên lui về phía sau.
Lãnh Ly Tuyên vốn có ý muốn bắt sống nó, thấy Thanh Diện thú tự mình lui về phía chỗ cạm bẫy y đã sớm thiết lập, lòng bàn chân nhẹ nhàng phiêu diêu đuổi theo, dần dần bức nó vào trong cạm bẫy.
"Lãnh tông sư, Đỗ ca ca chắc là đang ngủ, đèn cũng không đốt, gọi cũng không tỉnh..." Tiểu Phong đột nhiên từ trong đám người lao ra, phương hướng này đang nghênh diện Thanh Diện thú kia!
"Nguy hiểm! Đừng qua đó!"
Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng bay tới trước mặt Tiểu Phong, ôm lấy nó. Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày, trong tình thế cấp bách, trực tiếp chắn trước người Lãnh Ly Tuyên, giang hai tay bảo vệ y.
Thế nhưng, công kích trong dự liệu cũng không xuất hiện, Thanh Diện thú không biết vì sao, đột nhiên giống như dừng lại, mặt dữ tợn phảng phất như đang giãy dụa cái gì đó.
Thấy thế, Nam Cung Thiếu Uyên nhân cơ hội, lập tức kéo một túi hương chứa lưu huỳnh từ bên hông, mạnh mẽ rắc lên mặt Thanh Diện thú. Chỉ thấy nó trong nháy mắt ôm đầu gào thét, vừa chạy vừa lấy bùn đất rắc lên mặt mình.
Lãnh Ly Tuyên nhanh chóng ôm Tiểu Phong đến nơi an toàn, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiếu Uyên.
Lãnh Ly Tuyên tất nhiên là có năng lực tự bảo vệ, chỉ là y không ngờ được, Nam Cung Thiếu Uyên lại xông tới chắn trước mặt mình, nhất thời không biết nên nói hắn ngốc hay đần độn.
Tiểu Phong kinh hồn chưa định, rụt cổ ôm thành một cục.
Lãnh Ly Tuyên quay đầu, xoa xoa đầu Tiểu Phong, nói: "Không sao rồi, không phải sợ."
Tiểu Phong run nhè nhẹ, gật gật đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên thừa thắng xông lên, vận kiếm đâm thẳng vào lưng Thanh Diện thú, nó rõ ràng giãy dụa một hồi, sau đó đột nhiên nóng nảy, nhất thời điên cuồng đấm mình, ôm đầu kêu to.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế, thu kiếm trở về, máu tươi theo vết thương sau lưng Thanh Diện thú chậm rãi chảy xuôi.
Chỉ chốc lát, Thanh Diện thú bỗng nhiên an tĩnh lại, chậm rãi xoay người, hướng về phía Nam Cung Thiếu Uyên, giang hai tay ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên phát hiện ánh mắt của nó, từ màu xanh lục vốn phát sáng, đột nhiên biến thành màu đen thâm sâu.
Hắn khẽ nhíu mày, vẫn một kiếm đâm trúng trái tim Thanh Diện thú. Trong quá trình, Thanh Diện thú không tránh né, ngược lại chính diện đón nhận.
________
Lan: "Cứu người là ta, giết người cũng là ta." - chỉ là cứu được bao nhiêu người đi nữa thì cũng không thể bù đắp được, lại một người ác (chỉ khi biến thành người thú) muốn chuộc tội nhưng lại không thể nữa.