Editor: KN


Cố Tư rời khỏi quán bar, bước vào trong xe chạy đến một quán bar khác.

Pub không nhiều người lắm, chỉ lác đác vài cái bàn. Bên trong có bốn chàng trai trẻ đang ngồi chụm lại với nhau trên một cái bàn, nhìn qua có vẻ mới ngoài hai mươi. Nhóm trai trẻ mặc quần đùi trắng, mang theo nét ngây ngô của những cậu bé mới lớn, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Một cậu chàng trong nhóm mắt sáng rỡ khi thấy Cố Tư, "Ồ–" một tiếng, huýt sáo với người ngồi cạnh, "Lâm Thanh, người lớn trong nhà tới đón cậu tan học kìa."

Lâm Thanh ở trong miệng cậu trai kia đặt bình rượu trong tay xuống, khuôn mặt ửng đỏ, mày rậm mắt to, đẹp trai tựa ánh dương.

Cậu ta rời khỏi chiếc ghế cao, bước đến bên cạnh Cố Tư, cười nói: "Anh Tư!"

Cố Tư nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Trễ như vậy còn gọi cho anh, không làm phiền anh chứ ạ?" Lâm Thanh nói xong liền xoay người tạm biệt bạn bè, sau đó cùng Cố Tư sánh vai ra khỏi pub.

Cố Tư: "Tình cờ ở gần đây."

Sau khi lên xe anh nói: "Về sau, những chuyện thế này hãy gọi cho Từ Phi."

Lâm Thanh ngồi một bên thản nhiên nói "Ồ" một tiếng, hiển nhiên không để tâm câu nói này.

Tiễn Lâm Thanh xong, Cố Tư cũng trở về nhà. Anh ngồi lên sô pha xoa xoa mắt, định mở TV lên xem thì phát hiện một phần văn kiện đặt trên bàn trong phòng khách.

Tên tập tài liệu được viết bằng chữ khải "Lục Yến".

Lúc thấy tên anh mới nhớ, hẳn là trợ lý chuẩn bị tài liệu về Lục Yến. Mở tập tài liệu ra, đập vào mắt là một tấm ảnh. Trong ảnh, Lục Yến mặc một chiếc sơ mi trắng với quần tây, trên cổ tay hắn là chiếc đồng hồ, nhìn nó giống như ảnh quảng cáo của một thương hiệu nào đó.

Đường nét trên khuôn mặt của Lục Yến gần như đạt đến mức hoàn mỹ. Với sự trợ giúp từ ánh sáng, sườn mặt hắn trở nên rất tinh xảo.

Chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình rắn chắc của người đàn ông, vòng eo được chiếc thắt lưng da phác họa rõ, thoạt nhìn trông gầy lại rất mạnh mẽ.

27 tuổi, vào nghề năm năm, tốt nghiệp đại học B... Ồ là sinh viên thủ khoa đấy.

Năm năm không quay điện ảnh, chỉ đi tuyến phim truyền hình, mà bộ truyền hình nào hắn đóng cũng bùng nổ rating.

Nhận quảng cáo không nhiều lắm, trên tay chỉ có hai hợp đồng. Cả hai đều là những nhãn hiệu cao cấp tương đối nổi tiếng.

Tai tiếng không nhiều, phần lớn đều nhanh chóng phủi sạch các mối quan hệ sau khi tuyên truyền cho phim.

.....

Một người đàn ông có kế hoạch rất rõ ràng cho từng bước đi trong cuộc đời mình.

Ngón tay mảnh khảnh của Cố Tư gõ nhẹ lên tấm ảnh cứng, nhìn chăm chú vài giây rồi gọi cho trợ lý.

Trợ lý nhanh chóng trả lời: "Tổng giám đốc Cố."

"Ngày mai ký hợp đồng với Lục Yến tôi sẽ đến."

*

Sau khi đọc xong kịch bản, Lục Yến mới phát hiện điện thoại mình đầy ắp tin nhắn.

"Em muốn ký hợp đồng với Danh Thắng?"

"Cho dù em không muốn gia hạn hợp đồng với anh, cũng không cần tới Danh Thắng chứ. Một công ty vừa thành lập không tới nửa năm, chẳng giúp được gì cho em đâu. Tiểu Yến, em đừng hành động theo cảm tính."

"Ông chủ của công ty đó hoàn toàn không tập trung vào giới giải trí, em thế này không phải tự làm khó mình sao?"

"Cho dù muốn ký với Danh Thắng em cũng đâu cần đi ký lúc nửa đêm chứ?!"

Lục Yến thật sự không nói nên lời, mấy ngày nay hắn đã chặn không dưới mười số, thế mà vẫn không thoát được cuộc khủng bố tin nhắn của Hứa Trạch. Hắn thực sự chẳng hiểu Hứa Trạch đang nói gì nữa, Lâm An quả thật đã thương thảo hợp đồng với Danh Thắng, nhưng thời gian ký hợp đồng là chiều mai mà.

Hắn cầm kịch bản lên xem lại lần nữa. Kịch bản có tên là [Chiến ca], do Trần Tinh, một đạo diễn có chút giao tình với hắn đưa tới. Trần Tinh nổi tiếng khắc khe với tác phẩm của mình. Lúc mới ra mắt Lục Yến cũng đã ăn không biết bao nhiêu khổ dưới tay anh ta. Có thể để anh ta tự mình mang kịch bản đến, nhất định có gì không bình thường. Lục Yến cẩn thận đọc cả đêm, kịch bản quả thật không tồi, cốt truyện đầy đủ, tính cách nhân vật tốt.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây hẳn sẽ là trận chiến đấu đầu tiên trong lĩnh vực điện ảnh, hắn cần phải đánh thật đẹp mắt mới được.

Gặp được kịch bản hay, tâm tình Lục Yến rất tốt, khó được mà cử động tay trả lời tin nhắn.

"Sao anh còn chưa cút nữa?"

Ngày hôm sau, Lục Yến và Lâm An cùng nhau đến Danh Thắng.

Lâm An nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt, khóe miệng giật giật: "Má nó, cái công ty Danh Thắng này đúng là quá khoa trương, mới thành lập được vài tháng mà trụ sở công ty còn cao hơn cả Tinh Ngu không biết bao nhiêu tầng nữa?!"

Lục Yến kéo khẩu trang.

Lâm An: "Nhiều tầng thế này, nhân viên bên trong không biết đủ 50 người không nữa."

Kết quả, Lâm An liền bị vả cái bốp vào mặt.

Chưa kể đến việc số nhân viên đáp ứng đủ tiêu chuẩn, lúc họ đi từ tầng 1 lên tầng 7 – bằng thang máy, đã gặp được cả thảy sáu ngôi sao nhỏ.

Khái niệm ngôi sao nhỏ không phải chỉ để chỉ một người ít nổi tiếng mà là chỉ tất cả đều là những người mới ra mắt. Những người mới này hầu như là lính mới thế mà ngay cả Lục Yến cũng có thể biết được vài người luôn đấy.

Lâm An hết sức kinh ngạc cảm thán: "Cậu ấy/cô ấy thế mà là người của Danh Thắng?!"

"Cái em gái này rất có tế bào đi show giải trí, lần trước xem Công viên trò chơi số đặc biệt của cô ấy thiếu điều làm anh cười chết."

"Người này hát rất hay, nghe đâu sắp ra album thứ hai rồi."

"Người này cũng có vai trong bộ phim em đóng đấy! Tuy chỉ là một vai phụ độc ác nhỏ nhưng diễn xuất của người ta rất làm người ghét."

Sau lại họ mới biết được, trước khi bọn họ đến ký hợp đồng, Danh Thắng mới vừa mở một cuộc họp nhỏ, nên nhiều người nổi tiếng mới tụ lại như vậy.

Lục Yến vốn ban đầu chỉ định đến ký hợp đồng rồi đi lúc này cũng đã có chút thay đổi.

Vừa đến phòng họp, người phụ trách ký hợp đồng đã tới, có điều anh ta chỉ là người đứng sau, người đi đầu bước vào phòng họp mặc một thân đồ tây màu xanh đen.

Người đàn ông rất đẹp trai, vóc người cao lớn, trên người mang theo khí tức nhàn nhạt, khiến bầu không khí của phòng họp bị đè ép khi anh ta vừa bước vào.

Môi hơi cong lên, anh vươn nhẹ bàn tay to với Lục Yến rồi tự giới thiệu: "Cố Tư."

Một cái tên vô cùng đơn giản, không có chút lời dư thừa, thậm chí không có cả "tôi là" phía trước.

Một người đàn ông đẹp trai hào hoa phong nhã lại mang chút kiêu ngạo, đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Yến về Cố Tư.

Lục Yến theo phép lịch sự đứng dậy bắt lấy tay người đàn ông: "Chào anh, tôi là Lục Yến."

Sau khi chào hỏi bốn người cùng nhau ngồi xuống, Lâm An và người phụ trách ký hợp đồng bắt đầu nói về việc ký kết.

Lâm An: "Chúng tôi đã xem qua hợp đồng, cơ bản không có vấn đề gì lớn. Có điều... về phương diện các dự án, quý công ty..."

Ngày hôm qua sau khi trở về, Lâm An đã nghiên cứu một hồi. Về mặt phân chia, tỷ lệ chia chát bên họ nhận được là cao nhất trong số những cành ô-liu trước đây, điều này gã rất hài lòng. Có điều về mặt các dự án, Danh Thắng chẳng nêu các điều khoản đại loại như "sẽ phân dự án tốt" gì đó.

Lục Yến nổi tiếng như vậy, nếu ký với các công ty khác chắc chắn họ sẽ mang những dự án như thế cho Lục Yến. Thêm một hai năm nữa, giành được chiếc cúp ảnh đế, tuyệt đối có thể bước vào lòng công chúng, sánh vai với các bậc tiền bối lão làng khác.

Người phụ trách hôm nay là người có trình độ cao, mới được dùng một số tiền lớn đào về từ công ty khác, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Bây giờ anh Lục Yến đây muốn dự án nào mà chả có? Nhất định có rất nhiều dự án dâng lên tận cửa, cần gì phải viết tường tận ra thế?"

Lâm An mỉm cười nói: "Trời mưa gió thất thường mà anh nói đúng không? Thế giới thay đổi mổi ngày, chúng tôi tất nhiên muốn có cái bảo hiểm chứ?"

Nhân viên: "Anh nói khiêm tốn quá, thực tế chúng tôi không viết những điều thế vào hợp đồng cũng là nghĩ cho anh Lục Yến đây, không muốn đặt ra những ràng buộc cho sự phát triển của anh ấy. Công ty chúng tôi vừa mới thành lập, làm gì có nhiều dự án tốt thế. Có điều nên lấy được thì chúng tôi chắc chắn sẽ giành về cho Lục Yến."

Lời đã nói đến mức này, Lâm An lập tức bị đưa vào thế, Lục Yến lại hiểu rõ ý tứ của đối phương, tài nguyên của công ty sẽ không thiên vị hắn.

Đang lúc Lâm An còn bối rối, Cố Tư đã lên tiếng.

"Tôi quả thật có không ít dự án tốt", anh nhẹ nhàng nói bỏ qua việc hai người đàm phán hiệp ước, nhìn Lục Yến im lặng suốt cả quá trình giống mình, đang ngồi đối diện anh, "Nhưng tôi sẽ không cho em đãi ngộ đặc biệt."

Lâm An: "..."

Người nhân viên phụ trách lâu nay: ???

Người nhân viên vội nói thêm: "Nhưng công ty chúng tôi chắc chắn có thể cho anh nhiều hơn phía Tinh Ngu."

Lục Yến cười nhẹ, không nhiều lời nói: "Được rồi, hợp đồng không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng luôn. Tổng giám đốc Cố, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi? Lát nữa tôi còn một một dự án phải chạy."

Lâm An: ???

Lục Tiểu Yến, cái tính ông nội của cậu đâu rồi hả?!

Cố Tư nhướng mày, nhưng anh cũng không thấy quá ngạc nhiên.

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Yến đứng dậy chào tạm biệt. Cố Tư nhìn bóng lưng của Lục Yến khẽ cười, trong mắt ẩn chứa sự hứng thú nồng đậm.

Hai người vừa vào thang máy, Lâm An nhịn hết nổi rồi.

"Anh hai của tôi ơi, người ta đã nói không cho em đãi ngộ đặc biệt, thế mà em khen ngược, mắt chưa kịp nháy đã ký luôn? Em có biết hợp đồng của những công ty khác viết tốt như thế nào không, giống như là vẽ một chiếc bánh nướng thật lớn vậy đó." Lâm An trừng mắt, "Em em em em... Đừng nói với anh là em lại cùng ông chủ mới phát sinh loại quan hệ không thể để cho ai biết nha?"

Lâm An suy nghĩ hồi lâu mới đúc kết ra khả năng này, gã càng nói càng thêm kinh sợ: "Nếu là thật, em phải nói cho anh biết đó, đừng giống như chuyện với Hứa Trạch, chia tay rồi anh đây mới hay. Anh phải luôn đề phòng việc các cậu bị chụp lén hay gì đó."

Lục Yến đồng ý nhanh như vậy tự nhiên là có suy nghĩ của của mình. Có điều nó chỉ là một ý tưởng chưa định hình xong, hắn không muốn nói thêm.

"Anh cũng biết đó là vẽ bánh nướng lớn à," hắn đảo mắt, "Trí tưởng tượng của anh rất phong phú, làm người đại diện của em là anh chịu thiệt rồi, anh vẫn nên đi làm biên kịch đi. Kịch bản anh viết, em nhất định nhận."

Lâm An: "Ồ... Có điều nói đến Hứa Trạch, anh ta có lai lịch nên không thể động nổi nhưng cái tên Lưu Tinh An mờ nhạt kia vẫn có thể. Có cần anh gọi cho bên [Mê Thành], để họ cắt bớt suất diễn của y không?"

Kể từ khi Lâm An nghe được lý do Lục Yến chấm dứt hợp đồng, gã giận muốn sôi máu , cứ như là con trai mình bị người ta bắt nạt, mỗi ngày đều gào thét muốn báo thù cho Lục Yến.

[Mê Thành] là bộ phim truyền hình mà Lục Yến vừa quay xong cách đây không lâu, Lưu Tinh An đóng vai nam bốn trong bộ này. Tính tính thời gian, chắc hẳn là thời gian đoàn làm phim cắt nối biên tập.

Lục Yến đang nghịch di động, miệng bị khẩu trang che kín, ủ rũ nói: "Đừng anh, phần diễn của người ta vốn dĩ đã chẳng nhiều, anh còn muốn xóa của người ta, đáng thương lắm đó anh."

Lâm An tấm tắc: "Anh nhìn em bây giờ chẳng khác gì những nữ chính thánh mẫu trong phim truyền hình, bị người ta cướp mất đàn ông, thế mà vẫn muốn mỉm cười tha thứ."

"Y có thể cướp đi cũng là một loại bản lĩnh." Lục Yến nói, "Em thích người có bản lĩnh, bất luận là phương diện nào. Không bằng anh gọi điện đi, làm cho người ta thêm chút đất diễn."

Lâm An mặt không cảm xúc: "Vì sao nước có màu xanh? Tại vì Lục Yến đang gội đầu ở thượng nguồn đó."

Lục Yến: "Anh im mồm ngay cho em."

Trên đường đến trường quay, Lục Yến cảm thấy buồn chán nên mở Weibo ra, phát hiện Weibo đã bị đảo lộn hết lên.

Phóng viên đã vạch trần vụ việc một nữ diễn viên bị lừa dối trong hôn nhân. Trong bức ảnh, có hai người đang hôn nhau không rời, phóng viên giải trí còn vẽ một vòng tròn lớn trên đầu nữ diễn viên, thêm một chiếc mũi tên, rất xứng với tính cách cứng rắn của nữ diễn viên.

Bức ảnh cuối cùng trong bản tin có gắn một biểu cảm, trên đầu đội chiếc mũ xanh lá cây kèm dòng chữ bên cạnh: "Tất nhiên tôi chọn tha thứ cho anh ấy."

Lục Yến:...

Hắn hung hăng bấm nút khóa màn hình, khó chịu mà nhắm mắt lại.

Lục Yến thật sự không có nhiều tình cảm với Hứa Trạch, thậm chí nếu hôm nay Lâm An không nhắc tới chuyện này, hắn cũng quên mất tên ngốc ngày hôm qua oanh tạc tin nhắn hắn.

Nhưng chiếc mũ xanh từ trên trời rơi xuống này, hắn thực sự không vui khi phải đội nó.

Hết chương 3.

Lời editor: Anh Yến không có khốn nạn đâu mọi người. Vì bạn Hứa Trạch theo đuổi dữ quá, những mười tháng, anh có chút cảm động và cũng muốn nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ nên mới đồng ý lời theo đuổi của bạn Hứa. Anh Yến có nghiêm túc trong mối quan hệ này, nó được chứng tỏ qua chi tiết bạn Hứa được anh tặng cho chiếc nhẫn mà chính tay anh lựa chọn. Chỉ là chi tiếc nhỏ thôi những nó vẫn cho thấy anh nghiêm túc với bạn Hứa. Còn chi tiết nữa, đó là đi bắt gian, nếu anh không nghiêm túc sẽ chẳng ngại mệt mỏi mà leo lên xe đến tận nơi để bắt gian đâu. Người không nghiêm túc khi thấy tấm ảnh người yêu tay trong tay với kẻ khác đã chia tay luôn rồi chứ chẳng rảnh đi kiểm chứng thực hư đâu. Hi vọng mọi người đừng hiểu lầm anh Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play