Editor: KN
Trong quán trà, Lục Miểu uống ngụm trà, ngữ khí ôn hòa: "Thục Phương, nhờ phúc của cậu mà gần đây tớ đã nếm gần hết đồ ăn ở thành phố A rồi đấy."
Lý Thục Phương mỉm cười, đôi môi được tô son đỏ tươi cười hết ý: "Thành phố A lớn như vậy, có rất nhiều đồ ăn ngon. Ngày mai chúng ta đi mua sắm ở Tân Bắc đi, tớ biết có một nhà hàng Nhật Bản, nghe nói đồ ăn tươi ngon lắm."
Lục Miểu nhẹ nhàng đồng ý.
Lục Miểu làm giám đốc điều hành trong công ty của chồng Lý Thục Phương, bà là một người rất mạnh mẽ trong công việc nhưng lại vô cùng dịu dàng trong cuộc sống đời thường. Hai người gặp nhau trong buổi tiệc chiêu đãi của công ty cách đây một tháng, vừa gặp như đã quen hận không thể biết nhau sớm hơn. Tháng này, chỉ cần Lục Miểu có thời gian rảnh thì cả hai sẽ rủ nhau đi mua sắm và ăn uống.
Đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại Lý Thục Phương vang lên, bà liếc nhìn tên người gọi, bắt máy nói: "Con còn biết mình có một người mẹ à?"
Người bên trong không biết nói gì mà chọc cho Lý Thục Phương bật cười: "Cuối tháng này phải về nhà ở khoảng dăm ba ngày gì đó, không thương lượng nhé." Nói xong liền cúp máy.
Lý Thục Phương bất đắc dĩ nói: "Đúng là không làm cho người ta bớt lo, chẳng biết di truyền từ ai nữa."
Lục Miểu: "Cố Tư à?"
Lý Thục Phương: "Ừ, đời trước không biết mắc nợ ai mà đời này cả hai cha con họ dẫn nhau đến đòi tớ."
Lục Miểu cười nói: "Nào có như thế. Nhưng không phải Cố Tư mở công ty riêng bên ngoài sao?"
Không phải Lục Miểu thích bát quái mà chuyện Cố Tư mở công ty riêng, cả công ty bà đều biết. Thứ nhất là do Cố Tư ở trong phòng Cố Nhất Trung cãi nhau một trận, còn đập không ít đồ vật, chính là vì việc công ty riêng của Cố Tư. Thứ hai, Cố Tư tự mình phát triển công ty rất tốt, chỉ trong vòng vài năm, công ty đã vươn ra nước ngoài.
Lý Thục Phương: "Hai cha con rất nóng tính. Chỉ có chút việc mà hai người đã đánh nhau rồi chiến tranh lạnh, chẳng khác gì đám con nít. Chưa hết, Cố Tư còn dọn ra khỏi nhà hai năm rồi. Nếu không phải tớ luôn nhìn chằm chằm mỗi ngày, réo nó về nhà thì có khi hai cha con trở thành người xa lạ luôn ấy chứ."
Lục Miểu an ủi: "Không sao đâu, giữa cha con nào có thù oán qua nổi một đêm. Rồi sẽ tốt thôi."
"Qua đêm? Bọn họ đều kết thù nguyên năm rồi đấy." Lý Thục Phương thở dài, "Còn cậu? Tính tình cậu thế này, con trai chắc chắn lớn lên không tệ."
Nhắc đến con trai, nụ cười của Lục Miểu khẽ dịu đi một chút: "Thằng bé rất hiếu thảo, cũng ngoan, chỉ là công việc bận quá, giống với Cố Tư ấy, cũng ở ngoài. Mười ngày nửa tháng tớ mới thấy được mặt nó."
Lý Thục Phương: "Người trẻ bây giờ đều bận vậy sao? Tớ tưởng chỉ có mỗi thằng nhãi ranh nhà tớ mới vậy. Mà thằng bé làm gì thế?"
Lục Miểu: "Làm diễn viên."
Lý Thục Phương có chút kinh ngạc: "Diễn viên à? Tên là gì vậy?"
"Nó không nổi tiếng lắm."
Lục Miểu ngượng ngùng cười: "Tên Lục Yến."
Lý Thục Phương: "Lục Yến? Cùng họ với cậu, Yến trong ngày ngày an yên?"
Lục Miểu: "Đúng vậy, sau khi tớ và ba nó ly hôn thì thằng bé theo họ tớ."
"Thực sự là Lục Yến? Vậy mà bảo không nổi tiếng. Bà già không hay xem tivi như tớ còn nghe tên thằng bé nữa đó." Lý Thục Phương nói, "Thằng bé lớn lên trông rất đẹp trai. Cậu mà không nói tớ cũng chẳng phát hiện, hai người quả thật có chút giống nhau đấy."
"Làm gì có chứ." Lục Miểu bật cười nói: "Thật ra, tớ cũng không nghĩ nó sẽ nổi tiếng. Ngày nào cũng vội vàng chạy show, mỗi lần gặp lại gầy đi một chút. Gần đây còn phải lo chuyện chấm dứt hợp đồng, tháng này cũng chưa biết có về nhà được không nữa."
Lý Thục Phương: "Chấm dứt hợp đồng?"
Lục Miểu: "Đúng rồi. Nghe đâu là hợp đồng hết hạn."
Lý Thục Phương: "Thế quyết định đi đến công ty nào chưa?"
Lục Miểu suy nghĩ một chút: "Hình như là chưa, hôm trước chỉ nói với tớ chuyện hợp đồng đến hạn thôi."
Lý Thục Phương lập tức xoay một vòng, gõ bàn một cái: "Lục Miểu, không bằng nói con trai cậu đến công ty của con trai tớ đi."
Lục Miểu sửng sốt: "Công ty Cố Tư? Nhưng không phải công ty của Cố Tư tập trung vào lĩnh vực tài chính bất động sản sao?"
"Nó có công ty giải trí nữa."Lý Thục Phương cười nói: "Chuyện vừa quyết định thôi, hình như cũng chỉ mới ký vài người à."
Lục Miểu có chút khó xử: "Việc này... hai chúng ta cũng không thể thay chúng nó quyết định?'
Lý Thục Phương: "Danh tiếng Lục Yến lớn như vậy, nhất định rất nhiều công ty muốn ký, Cố Tư tuyệt đối không có ý kiến. Hơn nữa cậu yên tâm, Lục Yến chắc chắn sẽ được đãi ngộ tốt ở chỗ Cố Tư. Không thì như vậy đi, cậu cứ về nói với con trai, nếu thằng bé đồng ý thì tốt, còn không cũng chẳng sao cả."
Lục Miểu do dự một lát, "Được, trở về tớ sẽ hỏi nó."
Chưa đầy nửa tiếng sau khi Hứa Trạch đạp cửa ra về, điện thoại của Lục Miểu đã đến.
Lục Miểu đứng dậy đi ra ngoài: "Mẹ."
Lục Miểu nhẹ nhàng nói: "Tiểu Yến con bận không?"
Lục Yến: "Có mẹ, con đang ở phim trường."
"Mẹ không làm phiền con chứ, cuối tuần có về nhà được không con?"
Lục Yến suy nghĩ một chút: "Chắc không được rồi mẹ. Cuối tuần con hẹn gặp vài công ty quản lý để bàn công việc."
Lục Miểu trầm mặc vài giây nói : "Con đã quyết định ký công ty nào chưa?"
Lục Yến dạ một tiếng, đang định nói về việc mở phòng làm việc thì bị Lục Miểu cắt ngang.
"Con trai của một người bạn mẹ có mở công ty quản lý, cô ấy nhờ mẹ hỏi con có thể xem xét đến đó không?"
Lục Yến hơi giật mình sau khi nghe lời này. Hắn đã thật lâu không nghe thấy từ "bạn" trong miệng mẹ mình. Từ sau khi Lục Miểu ly hôn, gần như bà chỉ chú tâm vào công việc, độc lai độc vãng, Lục Yến đã rất lo lắng vì điều này.
Khóe miệng hắn cong lên: "Ồ, là công ty nào vậy mẹ?"
"Hình như tên là... Danh Thắng." Lục Miểu nói, "Là công ty mới nhưng mẹ nghĩ rất có triển vọng."
Lục Miểu sợ con trai chê công ty mới mở, nên nói ra một chút ý kiến của mình. Bà không muốn can thiệp vào cuộc sống của con mình nhưng bà rất hài lòng với Danh Thắng. Tài chính dồi dào, Lục Yến vào đó sẽ không chịu thiệt thòi.
Lục Yến đồng ý: "Được mẹ, lát nữa con sẽ nhờ người liên hệ với Danh Thắng. Mẹ ăn cơm chưa?"
Lục Miểu: "Mẹ vừa ăn với bạn ở ngoài xong. Thôi mẹ không làm phiền con quay phim nữa, cuối tuần nhớ về nhà, nửa tháng rồi mẹ chưa được gặp con đấy."
Lục Yến cười nói: "Vâng."
Trở lại phòng thay đồ, hắn ném điện thoại lên bàn, hỏi Lâm An: "Có công ty nào tên Danh Thắng liên hệ với anh không?"
Lâm An: "Danh Thắng? Hình như có, anh quên rồi, chắc không phải là công ty lớn."
Lục Yến dựa đầu vào ghế, nhắm mặt lại: "Liên hệ họ ký hợp đồng đi anh."
Nghe xong lời này Lâm An lập tức tận lực nhớ lại tình hình công ty này, sau đó trợn to hai mắt: "Gì?! Ký hợp đồng? Không được, tên tuổi Danh Thắng còn chẳng bằng Tinh Ngu đâu! Sao lại thế?'
Lục Yến lười giải thích: "Em thích tên của nó."
"..." Lâm An đã quá quen với suy nghĩ của nghệ sĩ nhà mình, "Vậy chúng ta không mở phòng làm việc nữa sao?"
Lục Yên: "Không mở, dù sao em cũng không muốn rước phiền phức."
Lâm An vẫn chưa bỏ ý định, lại hỏi: "Không suy xét thêm nữa?"
Lục Yến: "Không suy xét, anh đi liên hệ đi."
Lâm An: ...
*
Trong quán bar xa hoa trụy lạc.
Hứa Trạch cạn hết ly này đến ly khác, nói với bạn tốt bên cạnh: "Mày nói xem, không phải chỉ là tình một đêm thôi sao? Tư tưởng tao không có ngoại tình, Lục Yến tức giận như vậy làm gì?"
Hôm nay là ngày tụ tập bạn bè. Nói là bạn bè thật ra là nhóm ông chủ các công ty hư tình giả ý ngồi lại với nhau, phát triển mạng lưới quan hệ. Nguyên bản Hứa Trạch muốn mượn rượu giải sầu kết quả uống nhiều quá, bắt dầu nói lời tầm phào. Những người chứng kiến xung quanh vẻ mặt vi diệu không biết nói sao.
Bạn tốt nhìn anh ta không nói nên lời: " Nếu mày nói lớn hơn nữa, ngày mai cả thế giới đều sẽ biết mày với Lục Yến từng yêu đương. Đến lúc đó, mày xem Lục Yến sẽ cầm bình rượu kia làm gì mày."
Hứa Trạch lập tức bị câu nói này làm cho hoảng sợ, anh ta thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, em ấy còn muốn chấm dứt hợp đồng với tao, tao nói thế nào cũng không nghe!"
Người bạn kia lấy ly rượu của anh ta: "Được rồi, đừng uống nữa. Nói ít thôi kẻo người ta nghe được thì không tốt."
Vừa dứt lời, một thân hình cao lớn từ phía sau bọn họ đi qua, người đàn ông đó cười nhạo một tiếng bày tỏ mình đã nghe hết nội dung vừa rồi.
Người đàn ông không dừng bước cũng chẳng ngẩng dầu lên, ngồi xuống đối diện với hai người, có vẻ anh ta cũng là người được mời đến bữa tiệc này.
Hứa Trạch nghe rõ ý giễu cợt, nheo mắt bất mãn: "Ai đây?"
"Cố Tư, nhỏ giọng thôi."
Hứa Trạch: "Cố Tư? Là ai chứ?"
"Con trai của Cố Quốc Trung tập đoàn Cố thị! Tao nghe đâu mới mở một công ty quản lý."
Hứa Trạch: "Ba hắn làm trong ngành bất động sản, hắn không làm rảnh rỗi đi mở công ty quản lý làm gì?"
Bạn tốt: "Thực mà, thông tin nội bộ, tuyệt đối chính xác!"
"Ghê, địa chủ thế giới đó." Hứa Trạch khịt mũi.
Hứa Trạch vừa nói xong, Cố Tư liền cảm nhận được ánh mắt của anh ta, nhướng mày liếc một cái.
Người bạn kia vội vàng cười nói: "Tổng giám đốc Cố, chê cười rồi, Hứa Trạch thất tình, uống hơi quá chén."
Cố Tư khẽ khịt mũi, không nói ra lời. Mà Hứa Trạch người vừa bị chế nhạo hai lần trong vòng năm phút rất không thoải mái, lại uống tiếp ly nữa.
Một người đàn ông đứng dậy, nở nụ cười nói: "Rượu uống cũng đủ rồi nên tìm thú vui khác nhỉ?"
Trời tối thế này, thú vui là nói về cái gì, mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà chẳng nói ra.
Cố Tư vừa trả lời một cuộc gọi xong, liền đứng dậy cài cúc áo vest, "Tôi còn việc phải làm."
Hứa Trạch ngà ngà say mở miệng hỏi: "Hơn nửa đêm rồi còn có chuyện gì nữa? Thế này mất hứng lắm đó?"
Vừa dứt lời, cả bàn lập tức trở nên im lặng. Đêm nay bọn họ đều muốn nịnh nọt "lính mới vào ngành" này, kết quả người ta không thèm để bọn họ vào mắt. Ngược lại Hứa Trạch mở miệng đã xúc phạm người ta luôn.
Một đám người đang chuẩn bị xem kịch vui, không nghĩ tới Cố Tư không tức giận, anh thong dong đi đến bên cạnh Hứa Trạch. Nhìn kỹ hơn, Hứa Trạch mới phát hiện khuôn mặt Cố Tư cứ như người mẫu vậy, mũi của anh cao muốn ngất trời.
Cố Tư nhìn anh ta: "À tôi đi ký hợp đồng với Lục Yến đấy."
"..."
Sau khi Cố Tư đi khoảng nửa phút, Hứa Trạch mới định thần lại, hỏi người bạn kia với vẻ hoài nghi cuộc đời: "Hắn nói ký với ai thế, Lục Yến? Đùa ai vậy?! Thằng điên nào mà đi ký hợp đồng lúc nửa đêm?"
Ngay khi Hứa Trạch bình tĩnh lại, anh ta liền mượn điện thoại của bạn bè gọi cho Lục Yến, kết quả vừa "alo" một tiếng-đã bị đối phương cúp máy cái rụp.
Hết chương 2.
Lời editor: má ơi anh Cố ảnh xéo xắt ghê luôn. Thích cái nết của ảnh quá trời. Cơ mà chương 2 rồi vẫn chưa gặp nhau, chán ghê, rồi khi nào mới yêu nhau chứ...