Editor: Linh Lung

Lục Yến lập tức nghe ra giọng điệu của Lục Miểu có gì đó không đúng, hắn ngồi thẳng người: "Sao ạ?"

"Không có gì," Lục Miểu trầm tư một hồi, "Lịch trình bên mẹ thay đổi nên vài ngày nữa mẹ sẽ về."

Lục Yến biết quá rõ tính tình của mẹ mình, mặc dù trước kia bà ấy luôn một mình một cõi, công ty, nhà ăn, nhà ở ba điểm một đường nhưng bà ấy thực sự không hề thu mình lại như tự kỷ, luôn có thái độ lạc quan và mạnh mẽ khi gặp chuyện, hiếm khi bà ấy có những cảm xúc như vậy.

Lục Yến siết chặt điện thoại, giọng nói trầm thấp, giọng điệu khẳng định.

"Chu Minh liên hệ với mẹ à."

Cố Tư hơi nhướng mày, chân ga thả lỏng một chút.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi thở dài.

"Ông ta nhờ mẹ khuyên con, ngày mai là..." Lục Miểu không nói thêm được nữa.

Lục Miểu làm việc rất dứt khoát lưu loát, không chừa đường lui cho mình nhưng với đoạn tình cảm kia hơn ai hết bà không thể buông bỏ được nó.

Hồi đó, bà không nghe lời khuyên can nhất quyết phải cưới chàng trai dù nghèo nhưng tràn đầy tình yêu kia. Thế cho nên sau này hai người ly hôn, bà cũng chưa bao giờ ở trước mặt con trai oán trách chồng cũ, thậm chí còn thường xuyên giống như lúc này, đóng vai người khuyên giải tình cảm giữa hai người họ.

Lục Yến bỗng nhiên cười một tiếng đầy sự giễu cợt: "Mẹ, chuyện này mẹ không cần xen vào."

Lục Miểu như nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn, nhanh chóng đổi lời nói: "Quên đi, Tiểu Yến, mẹ không nói nữa, mẹ sống cuộc đời của mình thôi."

Lục Yến dạ một tiếng: "Đừng lo lắng ạ."

Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của hắn Lục Miểu thở phào nhẹ nhõm, hỏi han vài câu nữa rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Yến trực tiếp gọi cho Lâm An.

"Có chuyện gì sao? Anh phải lên máy bay ngay bây giờ."

Lục Yến nhìn thời gian, nói nhỏ: "Hủy vé ngày mốt đi anh, đặt cho em chuyến bay 11 giờ hôm nay."

"Hả?" Lâm An sửng sốt, "11 giờ? 11 giờ hôm nay?"

"Chỉ cần là hôm nay đều được, phỏng chừng khoảng 10 giờ em có thể tới sân bay được. Anh xem rồi đặt."

"Ớ không phải, anh chuẩn bị lên máy bay rồi, sao có thể đặt ngay bây giờ cho em được? Hơn nữa, ngày mai em không quay phim hả?"

"Anh nghĩ cách đi, bên phía đoàn làm phim em sẽ nói với đạo diễn."

"...Được được được, em đúng là tổ tiên của anh mà! Cúp đây, anh phải nghĩ biện pháp đã."

Cố Tư hiếm khi lái xe mà không tập trung, anh nhìn qua hắn.

Khuôn mặt Lục Yến ẩn hiện trong bóng tối, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, tư thế vừa mới cong lên trở nên cứng ngắc.

Mặc dù giọng điệu khi nói chuyện điện thoại rất bình tĩnh nhưng Cố Tư luôn cảm thấy hắn đang tức giận.

Điện thoại của Lâm An lại gọi đến, gã nói: "Tiểu Yến, chuyến bay đêm nay hết vé rồi, chỉ còn vé sáng mai 7 giờ thôi."

Lục Yến xoa lông mày: "Vậy đặt 7 giờ đi anh."

Vừa dứt lời, Cố Tư đột ngột giảm tốc độ, lái xe vào khu vực dừng khẩn cấp.

Dưới ánh mắt dò hỏi của Lục Yến, anh gọi điện thoại.

"Đặt cho tôi hai vé máy bay về thành phố B trong đêm nay."

"Tôi và Lục Yến."

"Hạng nhất."

Chỉ nói vỏn vẹn ba câu rồi kết thúc cuộc gọi, anh cất điện thoại, lái xe trở lại đường cao tốc: "11 giờ bay, em về thu dọn hành lý rồi ra sân bay luôn?"

Lục Yến sửng sốt, Lâm An ở đầu dây bên kia "Này này" mới làm hắn khôi phục lại, vội vàng buông câu "Không cần đặt nữa" rồi cúp điện thoại.

Lục Yến: "... Được, anh cũng về sao?"

"Ừ, công việc bên đây cũng kết thúc rồi."

*

Mãi cho đến khi ngồi ở phòng chờ hạng thương gia Lục Yến mới hoàn hồn lại.

Từ Phi cố hết sức kiếm được hai vé máy bay, cho nên lần này bọn họ trở về không có ai đi theo.

Cố Tư ở bên cạnh nghiêm túc nhìn chiếc máy tính bảng trên tay, tai đeo tai nghe, dây tai nghe màu trắng tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với bộ đồ đen trên người, khiến Lục Yến có chút không ổn... Đáng yêu?

Hắn nhịn không được nhìn vào màn hình.

Vốn tưởng rằng người đàn ông này đang xem một dự án đầu tư hay gì đó, ai nghĩ tới trên chiếc iPad đang chiếu bộ phim truyền hình, thanh tiến trình của tập phim đã đến phần giữa, xem ra Cố Tư đã xem nửa phần trước rồi.

Hắn đột nhiên tò mò không biết Cố Tư sẽ xem loại phim truyền hình nào.

Cho đến khi hắn liếc nhìn thêm vài lần nữa.

"Sao anh lại xem bộ phim truyền hình này thế!?"

Bên trong là một người đàn ông mặc đồ đi biển, chân mang dép lê, tóc trên đầu được vuốt keo thẳng thón, đó còn không phải là hắn sao!!!

Lục Yến không phải vừa gia nhập giới đã diễn vai chính ngay, tác phẩm đầu tay của hắn là nam hai, xuất phát điểm quả thật không tệ, nhưng đó chỉ là miếng bánh ngọt do Tinh Ngu mang ra dỗ hắn những ngày đầu, những bộ phim tiếp theo vai diễn tụt thấp hơn rất nhiều. Đợi đến khi hắn bò lên được vai chính đã là chuyện của hai năm sau.

Cố Tư đang xem là bộ phim đầu tiên mà hắn đóng.

Trong bộ phim này, hắn vào vai một kẻ nhà giàu mới nổi tiêu tiền như nước, kiêu ngạo hống hách, ngang ngược vô lý.

—- Nam hai cái gì chứ, là bia đỡ đạn để tôn lên nam chính hoàn mỹ mà thôi.

Thế nên tạo hình của hắn trong bộ phim này muốn chân thực bao nhiêu thì chân thực bấy nhiêu, càng lố càng tốt, càng cường điệu càng tốt.

Khóe miệng Cố Tư cong lên: "Một người bạn giới thiệu cho."

Rốt cuộc là người bạn nào quá đáng như vậy, đề cử một bộ phim đã chiếu hơn 5 năm trước, đã thế rating còn nằm liệt giữa đường cho anh xem thế hả??

Thấy Lục Yến không nói gì, Cố Tư đột nhiên nhướn mi cười nhìn hắn: "Người này cũng khá giống em đấy chứ."

Lục Yến: ....

Cố Tư dời tầm mắt lại máy tính bảng, hai người ngồi rất gần nhau, Lục Yến lại ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người anh. Nồng hậu nhưng không gắt mũi.

Tâm trạng vốn dĩ mây mù giăng kín không hiểu sao lại tốt hơn đôi chút.

Lục Yến đang định chơi Anipop giết thời gian, mở điện thoại di động ra mới thấy có vài tin nhắn.

Lâm An: Anh tới rồi, có muốn anh giúp em đổi vé thành ngày mai bay không?

Lục Yến đã gửi định vị qua đó.

Lâm An: ???

Lâm An: Em ở sân bay?? Anh đây có đặt vé máy bay đâu!!

Lục Yến: Cố Tư đặt giúp em rồi.

Lâm An: Không thể nào, sao đặt được vậy? Rõ ràng chuyến bay kín hết rồi mà.

Lâm An: Thôi, đặt rồi thì tốt, đúng rồi, sao em lại đột nhiên vội vã về như vậy?

Lục Yến: Có việc cần xử lý.

Lâm An: Được rồi, có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh đó.

Hai người quan hệ thân thiết, nhưng về chuyện gia đình Lục Yến không có nói rõ với Lâm An, chỉ nói qua loa rằng hắn là gia đình đơn thân, Lâm An biết hắn không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi quá sâu.

Lục Yến đang định tắt khung trò chuyện đi, bên kia lại gửi lại đây một tin nhắn.

Lâm An: Em nói xem, vì sao Cố Tư lại tốt với em như vậy nhỉ? Tỏ tình với em rồi hả?

Lục Yến ngẩn ra, theo bản năng nhìn qua người bên cạnh một cái.

Cố Tư dường như... thực sự tốt với hắn.

Đưa hắn về nhà.

Nấu cháo cho hắn.

Đi ra ngoài công tác còn nấu cơm cho hắn, mang canh, đến phim trường thăm hắn.

Vừa rồi cũng vậy, không hỏi nguyên nhân vì sao hắn đột ngột quay về như vậy, đã lập tức đặt vé máy bay giúp cho hắn.

Thích sao?

Cảm nhận được ánh mắt, Cố Tư đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Làm sao đấy?"

Lục Yến lắc đầu: "Không có việc gì."

Cố Tư xem lại thời gian, đứng lên: "Đi thôi, đăng ký."

Anh đi được vài bước, phát hiện người sau không theo kịp, quay đầu lại, Lục Yến vẫn còn ngồi trên ghế, nhìn anh lăng lăng, ánh mắt mang theo sự mịt mờ.

Đối diện với ánh mắt kia, Lục Yến lập tức tỉnh táo lại, hạ mũ xuống, vội vàng đi theo: "Tới đây."

Hắn đi theo sau Cố Tư, tay gõ bàn phím điện thoại.

Lục Yên: Anh chỉ đang đoán mò thôi.

Lâm An: Này, anh cũng có chút tố chất đấy!

Lâm An: Hơn nữa anh cũng không có nói sai, anh ta quả thực đối xử rất tốt với em.

Lục Yến lười trả lời lại, trực tiếp tắt di động.

Chuyến bay chỉ hơn hai tiếng, vì là chuyến bay đêm muộn nên đèn trong khoang máy bay mờ ảo, làm người ta dễ rơi vào cơn mộng mị.

Lục Yến quay phim cả ngày, trên đường trở về trường quay đã rất buồn ngủ, sau đó bị cuộc gọi của Lục Miểu làm cho phát cáu, hiện tại đang trên đường trở về, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Hắn mang bịt mắt, chuẩn bị chợp mắt một lát.

Giọng của Cố Tư vang lên bên cạnh, âm lượng rất nhỏ: "Lấy một chiếc khăn mang lại đây."

Không mất bao lâu, một chiếc chăn lông đã phủ lên người Lục Yến, động tác rất nhẹ nhàng, còn cẩn thận kéo các góc.

Xuống máy bay, một chiếc xe đã được sắp xếp sẵn đưa họ trở về căn hộ.

Tạm biệt Cố Tư xong hắn về nhà, Lục Yến mở di động ra, tin nhắn của Lâm An lại lập tức nhảy ra.

Lâm An: Em lên máy bay?

Lâm An: Tới nơi thì nói anh một tiếng.

Phía trên hai tin nhắn là dòng "Anh ta rất tốt với em".

Lục Yến nhúc nhích ngón tay, đáp lại "Tới rồi", bèn ngã xuống giường lớn.

Mọi cơn buồn ngủ dường như bị tin nhắn của Lâm An xua đi.

Hắn chậc một tiếng, kéo khẩu trang xuống, định vứt thùng rác, chiếc thiệp đỏ chói trong thùng rác rốt cuộc cũng kéo tâm trí hắn quay về.

Nhặt thiệp mời lên,nhìn lướt qua một cách chán ghét, sau đó mở điện thoại tìm kiếm trong danh bạ, lướt một hồi cũng tìm được cái tên mình muốn tìm.

Người bên kia lúc nghe điện thoại giọng điệu rất đỗi ngạc nhiên: "Anh Yến?"

Cố Tư bị điện thoại đánh thức.

Giọng của anh rất bình tĩnh, lông mày nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con muỗi: "Muốn tìm đường chết à?"

"Anh em à, đừng ngủ, tớ có việc này muốn nói với cậu!" Cố Tư rời giường tâm tình rất tệ, Trần Nhất Minh phải nói là suy nghĩ hết cả buổi mới dám gọi cú điện thoại này.

"Công ty cậu phá sản?"

"Đâu, chuyện nhỏ thế sao tớ dám mang ra quấy rầy cậu?" Trần Nhất Minh trêu gheo anh một tí rồi mới nghiêm túc nói, "Là chuyện của Lục Yến."

Cố Tư neo mắt lại: "Nói."

"Tớ có cài người trong hội paparazzi, các tay săn ảnh trong nhóm này đã nhận được tin tức lớn, về Lục Yến," Trần Nhất Minh dừng một chút, lời nói của anh ta mang theo sự kinh ngạc rất lớn.

"Nói Lục Yến hôm nay muốn đi cướp dâu!"

"Cướp ai?"

"Lưu Minh Y, một nữ minh tinh."

Cố Tư đứng dậy, mở loa lớn lên, đi vào phòng tắm: "Tin tức có thể tin được không đấy?"

"Tuyệt đối đáng tin cậy nhé, đêm nay Lưu Minh Y kết hôn, Lục Yến muốn tìm người phá, đậu má, thằng nhóc này, quả thực có chí khí! Đáng mặt đàn ông!"

Trần Nhất Minh tấm tắc nói, "Nhưng hắn là người của công chúng, muốn đi đập phá, bị chụp được vậy thì hình tượng tiêu đời luôn— Kẻ thứ ba, phá hư hôn nhân người khác."

"Ai, đừng nói chỗ anh em không nhắc nhở cậu, Lục Yến bây giờ đã trở thành nhân viên của cậu, nếu đám cưới này thật sự bị hắn phá hủy, tin tức tuôn ra, con đường của hắn coi như chấm dứt."

Cố Tư trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: "Chú rể tên Chu Minh?"

"Sao cậu biết?"

"Tra."

"Không phải chứ, cậu quản chú rể là ai làm gì? Sau đêm nay cậu có thể gọi người ta là kẻ đội nón xanh."

"Kêu cậu tra thì tra đi."

".... Được, nể tình ngày hôm qua tớ còn nợ cậu bữa cơm đó, đúng rồi, nếu chuyện này nổ ra, cậu muốn hủy hợp đồng với Lục Yến thì nhớ nói tớ một tiếng, tớ sẽ xem xét xem có thể đào cậu ta về không."

Bên kia trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Hết chương 16.

Linh Lung: Nghĩ sao hủy hợp đồng anh ơi, tình yêu của anh Tư đó, hủy gì chứ. Xin lỗi những bạn nếu có đợi tớ vì cái lịch 1c/1 tuần nha. Tại vì tuần trước tớ phải vào SG khám tim, lắp máy đo các kiểu nên không ra chương được ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play