Xếp chữ: Linh Lung
Cố Tư nhíu mày lại, vẫn không nói gì.
Thấy vẻ nghi ngờ của Cố Tư, khóe miệng Lâm Thanh giật giật: "Em đây là đang quay phim, dự án này vẫn nhờ trợ lý Từ lấy về cho em, anh quên rồi sao?"
"Không có." Cố Tư rút cánh tay mình ra, "Tôi không biết."
Nói xong liền đi tới bên người Lục Yến, thấp giọng hỏi hắn: "Em muốn ăn món gì?"
Lục Yến đeo khẩu trang: "Gì cũng được cả."
"Sao lúc nào em mang khẩu trang cũng méo méo mó mó thế nhỉ", Cố Tư đưa tay kéo khẩu trang bên mặt phải cho thẳng lại, "Đi thôi."
"Ừ."
Lâm Thanh đứng tại chỗ nở nụ cười gượng: "Anh Tư, hai người muốn đi đâu thế?"
"Ăn cơm."
"Anh không phiền nếu có thêm em chứ?" Lâm Thanh hồi hồn, chạy lại bên Cố Tư với giọng điệu nũng nịu, "Mặc dù ngân sách cho cơm trưa của đoàn phim dồi dào nhưng đạo diễn Trần rất nghiêm khắc, lúc quay xong hết các cảnh cơm đều nguội mất rồi, ăn chẳng ngon tí nào!"
Lâm An mang cơm hộp đến cho Lục Yến vừa vặn nghe thấy, tối hôm qua gã nghe Tiểu Lưu kể không ít chuyện, hôm nay cũng chiêm ngưỡng được bản lĩnh NG của Lâm Thanh, không khỏi nghẹn ứ nói: "Bớt NG vài lần, cơm hộp sẽ không nguội đâu. Tiểu Yến bị cậu kéo chân cũng về ăn cơm nguội đấy, em ấy có nói gì không?"
Lâm Thanh không ngờ Lâm An lại không chừa mặt mũi như thế, sắc mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận, cậu ta nhìn sắc mặt Cố Tư, lại nói với Lục Yến: "Anh Yến, ngại quá em vừa mới tiếp xúc với việc đóng phim, liên lụy anh rồi."
"Không sao, ai cũng bắt đầu như vậy mà." Lục Yến thản nhiên đáp lại, sau đó hỏi Lâm An, "Cơm hộp chắc phải trả lại thôi, em với Cố Tư ra ngoài ăn, sao anh vẫn chưa ra sân bay nữa?"
"Chuyến bay lúc 9 giờ." Lâm An nói, "Anh đặt vé máy bay ngày mốt cho em, bên phía đạo diễn Trần anh cũng đã đánh tiếng qua."
"Em biết rồi."
"Chào Tổng giám đốc Cố," Lâm An phun Lâm Thanh xong mới nhớ tới ông chủ trước mặt đang đứng bên cạnh, gã mỉm cười chào hỏi Cố Tư, mập mờ nói với Lục Yến, "Vậy hai người mau đi ăn cơm đi, nhớ rõ điệu thấp chút, đừng để bị chụp ảnh."
Lục Yến gật đầu, hai người đang chuẩn bị ra khỏi phim trường thì Cố Tư bị Lâm Thanh kéo lại.
"Anh Tư..."
Sải chân Lục Yến dài, lúc này đã đi ra ngoài phim trường, Cố Tư hất tay Lâm Thanh ra, bước chân cũng không dừng lại: "Chỉ đặt bàn hai người."
Cố Tư ngồi vào ghế lái Lục Yến mới nhận ra hôm nay Từ Phi không có theo tới.
Nói cách khác, Cố Tư đã lái xe hơn nửa giờ để đến phim trường thăm hắn.
Hắn cởi dây an toàn: "Để tôi lái cho?"
"Cài lại đi." Cố Tư nhìn thoáng qua vết thâm đen dưới mắt Lục Yến: "Tôi lái, em ngủ một lát đi, tới nơi tôi gọi em dậy."
"Không cần đâu, tôi cũng không mệt lắm." Lục Yến dụi dụi mắt.
Trong xe vang lên những lời ca bằng tiếng Anh.
Lục Yến phát hiện lúc Cố Tư lái xe không thích mở miệng nói chuyện, anh lái xe rất ổn định, luôn cầm vô lăng bằng hai tay, Lục Yến dường như không cảm thấy được sự xóc nảy.
Giống như người của anh ấy, trầm ổn lại làm người ta an tâm.
Bên ngoài cửa xe là cảnh biển, Lục Yến chống tay lên cửa kính xe, tựa đầu vào lòng bàn tay mình, có chút xuất thần.
Nhân vật Thu Dung này với diễn viên mới mà nói tuyệt đối là một bước khởi đầu tuyệt vời.
Trần Tinh nói, Lâm Thanh mang vốn vào đoàn, thế mà lại quên mất Lâm Thanh cùng công ty với hắn, mang vốn vào đoàn, hoặc là vì Lâm Thanh có gia cảnh giàu có, hoặc là... công ty muốn dồn lực đẩy Lâm Thanh.
Lục Yến đột nhiên nhớ tới lúc hắn ký hợp đồng, Cố Tư nói "Không thiếu dự án nhưng phần lớn sẽ không giao cho em", cộng thêm thái độ vừa rồi của Lâm Thanh đối với Cố Tư cực kỳ nồng nhiệt, rõ ràng quan hệ của hai người rất thân.
Đáp án rõ như ban ngày.
Nhưng với năng lực của Lâm Thanh thành thật mà nói công ty không có lý do gì để dồn lực nâng cậu ta.
Thế thì họ có quan hệ gì?
Cấp trên cấp dưới, bạn bè, người thân, người yêu?
Bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Lục Yến, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác tắc nghẽn không thể giải thích được.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Cố Tư nghiêng đầu thấy Lục Yến đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh phá vỡ sự im lặng: "Tôi đặt ở một nhà hàng."
"Không nấu cơm nữa à?" Lục Yến buột miệng, hỏi xong liền cảm thấy lỡ lời, ho nhẹ một tiếng, "Cũng được, nấu ăn khá phiền phức."
"Cũng không tính là phiền," Cố Tư cười cười: "Sợ em ăn ngán cơm nhà nấu nên đổi khẩu vị thôi."
Cố Tư đã đặt một nhà hàng Pháp.
Giao xe cho cậu em trai ở bãi đỗ xe, hai người sánh vai đi vào nhà hàng. Nhà hàng được trang trí theo kiểu cao cấp, vừa bước vào cửa đã có người phục vụ chào hỏi.
"Chào anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"
"Cố."
"Phiền anh đợt một chút ạ." Người phục vụ nhìn danh sách trong tay, đột nhiên có vẻ xấu hổ, "Anh Cố quả thật có ghi nhận việc anh đặt chỗ trước, nhưng mà..."
"Khà khà, người anh em."
Một giọng nói nồng nhiệt vang lên, Trần Nhất Minh không biết từ nơi nào xuất hiện, choàng lấy vai Cố Tư.
Cố Tư nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"
"Du lịch đó, không phải tớ đã nói với cậu trên Wechat rồi hả? Tớ đến tối hôm trước."
"Tớ không xem Wechat." Cố Tư kéo tay anh ta ra.
"Ồ, vậy hiện tại cậu đã biết." Trần Nhất Minh nói xong mới nhận ra có người đứng sau Cố Tư, người đàn ông kia tuy mang khẩu trang lớn nhưng vì tư liệu của người nọ từng nằm chễm chệ trên bàn làm việc của anh ta vài ngày nên chỉ cần nhìn sơ qua đã nhận ra Lục Yến, anh ta ngạc nhiên nói: "Lục Yến, sao cậu lại ở đây?"
Lục Yến không ngờ mình bị nhận ra, có chút kinh ngạc, đang chuẩn bị nói chuyện thì Cố Tư đột nhiên quay sang một bên, che khuất Lục Yến phía sau người anh, "Ăn cơm."
"Ối, ừ thì, người anh em, là thế này." Trần Nhất Minh cười gượng, "Tớ đến đây quả thật xem như đi du lịch, nhưng thật ra là tới bàn chuyện làm ăn. Tớ nghe đâu đối tác rất thích ăn ở nhà hàng này, nhưng trợ lý vô dụng kia của tớ không đặt được chỗ ở đây."
Trần Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, "Thế nên, tớ tự mình đến đây xem còn đặt được chỗ không, kết quả, khà, thật trùng hợp, tớ xem qua danh sách đặt lịch trước thì thấy tên cậu, hai chữ ấy như lấp lánh ánh vàng, tựa như trên đó có cầu vồng bắt ngang qua, phía dưới chữ như có cỏ xanh..."
Lục Yến nhịn không được cười thành tiếng.
Cố Tư nhướng mày: "Nói trọng điểm."
Trần Nhất Minh: "Tớ bèn nói với nhân viên rằng tớ đi cùng với cậu, đọc đúng số điện thoại, thành công có được chỗ ngồi — thật là một kết thúc có hậu."
Giọng điệu của Cố Tư vẫn không thay đổi: "Vậy bây giờ cậu có thể mang đối tác của mình biến lẹ đi."
Trần Nhất Minh ỉu xỉu ngay: "Đừng mà, tớ hẹn lâu lắm người này mới chịu ăn với tớ bữa cơm."
Thấy Cố Tư không có ý định buông tha, Trần Nhất Minh lập tức di chuyển mục tiêu, bỏ qua Cố Tư, nhìn Lục Yến với vẻ đáng thương: "Tiểu Yến Yến, quay về thủ đô tôi mời cậu một bữa thịnh soạn, hôm nay chỉ có thể để hai người chịu thiệt một tí, được không?"
Lục Yến cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông trước mặt, ông chủ của công ty Vũ Sách, lúc chấm dứt hợp đồng đã quăng cho hắn một chiếc cành oliu, điều kiện rất tốt. Trần Nhất Minh mặc một bộ quần áo bình thường, không hợp với không khí nhà hàng tí nào, đang nhìn hắn cười rất nhiệt tình.
"Một bữa cơm thôi mà, không sao cả." Lục Yến cười.
"Anh em tốt, sau khi về nhớ liên lạc với tôi." Trần Nhất Minh vừa nói vừa định choàng vai Lục Yến.
Cố Tư nhanh tay chụp được tay anh ta: "Cút đi ăn cơm của cậu đi."
Trần Nhất Minh: "Nửa đường cản trở tớ thì thôi, giờ chạm vào một chút cũng không cho? Đồ keo kiệt bủn xỉn này."
"Tôi không cản thì cậu cũng không ký được em ấy," Cố Tư chế nhạo.
Trần Nhất Minh đi rồi, hai người đi ra khỏi nhà hàng, gần 7 giờ, sắc trời đã tối mù.
Cố Tư: "Về công ty, tôi nấu cơm được không?"
Lục Yến vừa ra khỏi nhà hàng đã ngửi được mùi thịt nướng BBQ.
Trong 10 phút trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, ngay đối diện nhà hàng đã mọc lên một tiệm thịt nướng.
Vì mới mở hàng nên chỉ có một bàn, ông chủ khéo léo lật cánh gà trên vỉ nướng, nói vọng ra: "Nướng BBQ, thương hiệu 5 năm, ăn không ngon không lấy tiền!"
Hầu kết Lục Yến khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc đồ tây đi giày da bên người mình: "Anh muốn ăn thịt nướng BBQ không?"
Đèn đường vẫn chưa sáng lên, trong môi trường hoàn toàn tối tăm như vậy, đôi mắt của Lục Yến vừa đen lại vừa như phát sáng.
Cố Tư nhìn hắn, câu "Bẩn" đã lên tới miệng thế nhưng lúc nói ra lại biến thành,
"Không được thêm ớt cay."
–
Lục Yến một miếng nuốt luôn cả miếng hàu sống, nói với ông chủ rõ to: "Ngon quá!"
Ông chủ nướng đồ ăn, cũng không quay đầu lại: "Tên nhóc tinh lắm! Chú cho cháu thêm một xiên hẹ nướng, đàn ông ăn rất tốt đấy!"
Lục Yến cười nói: "Được ạ!"
Cố Tư: "Em thường xuyên ăn ở các quán bán đồ nướng à?"
"Lâu lắm rồi không ăn, bây giờ thành phố B cũng không còn bán ven đường," Lục Yến nhìn Cố Tư chưa động miếng nào, hỏi, "Sao lại không ăn?"
Cố Tư: "Tôi không có thói quen ăn đồ ăn được xiên vào mấy que thế này."
"Này dễ lắm," Lục Yến lấy vài xiên thịt nướng, dùng đũa gạt thức ăn trên xiên que vào đĩa, đẩy đĩa về phía trước, "Ăn thử đi, ông chủ làm ngon lắm."
Nói xong, hắn lại cho vào miệng một miếng hàu sống lớn, miệng dính đầy dầu mỡ, cứ như đánh son dưỡng vậy, lấp la lấp lánh.
Cố Tư khóe miệng khẽ nghếch lên, cầm lấy đũa thử một miếng.
Lục Yến nhìn anh: "Thế nào?"
"Ừm," Cố Tư gật đầu, trong mắt có chút cưng chiều khó nhận ra, "Nó rất ngon."
Lục Yến cười: "Biết đồ nướng ăn gì ngon nhất không?"
"Gì thế?"
"Hẹ nướng." Hắn vừa nói vừa gạt hẹ nướng từ xiên que và đĩa.
Ông chủ mang hẹ nướng đến tặng, nghe thấy thế bèn cười nói tiếp: "Khà khà đúng rồi! Hẹ này là đồ tốt, lại ăn ngon, còn bổ dưỡng! Hai người các cậu đều là những anh chàng đẹp trai, ăn thêm cái này nhiều vào!"
Một bữa thịt nướng, hai người ăn đến sảng khoái, sau đó ngồi cho tiêu đồ ăn.
Lục Yến híp mắt thỏa mãn, Cố Tư nhìn hắn, đột nhiên nói: "Bộ dáng lúc em ăn mọi thứ, rất ngon miệng."
Lục Yến cười: "Anh nói thẳng là tôi ăn tươi nuốt sống đi."
"Cũng không phải thế," Cố Tư nói, "Có điều quả thật là há miệng rất lớn, như thế không tốt cho tiêu hóa."
"Thói quen thôi." Lục Yến cười nhạt, "Lúc mới ra mắt, nhận một vai nhỏ. Diễn viên chính ăn rất nhanh. Vài lần tôi chưa kịp ăn xong đã phải bắt đầu đóng phim, tối đến luôn trong tình trạng đói."
Lúc Lục Yến nói những lời này, vẻ mặt rất thoải mái, nhưng lời nói lại luôn có chút tự ti.
Cố Tư: "Về sau sẽ không cần thế nữa."
Lục Yến: "Cái gì?"
Cố Tư nhìn hắn: "Về sau không cần phải ăn xong để theo kịp người khác nữa, cho nên, em muốn ăn bao lâu thì cứ ăn bấy lâu."
Giọng Cố Tư trầm thấp, nhẹ nhàng.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, thế mà Lục Yến lại không thể hiểu được cảm thấy...
Mặt có chút nóng rang, đáy lòng lại hơi ấm áp.
Quay lại xe, hai người giống như lúc đi, không nói gì cả, nhưng bầu không khí lại không hề xấu hổ, Lục Yến tìm một tư thế thoải mái dựa vào, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí trầm lắng, hắn nhìn điện thoại, là Lục Miểu.
"Mẹ."
"Ăn cơm chưa?"
"Mới ăn xong ạ, mẹ thì sao, ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi," giọng của Lục Miểu có hơi kì lạ, do dự một lúc, nói một cách cẩn thận, "Con.... gần đây có phải con gặp được người nào không?"
Hết chương 15.
Linh Lung: rất ghét anh Minh, cái nết rất ngộ. À anh Yến không dễ tính đâu nhé mọi người, dễ nói chuyện thôi. Mình không có thời gian cố định để ra chương, mình chỉ đảm bảo tuần nào cũng sẽ có chương thôi, còn ít hay nhiều thì tùy vào lượng công việc của mình ạ, nên mình không hứa trước được. Mọi người cứ cuối tuần vào, thế nào cũng có chương cho mọi người đọc thôi ạ hiihi.