“Ta là nội ứng? Ngậm máu phun người cũng không thể làm một cách quang minh chính đại như vậy được đâu. Ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng.” Bị lời nói của Phong Khinh Hàn chọc giận, Diệp Trì liền hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi không ngừng ly gián quan hệ của ta và Sở Ly, lại còn năm lần bảy lượt miệt thị ta. Có phải là ngậm máu phun người hay không, thử một lần, chẳng phải là sẽ biết rồi sao?”
“Ngươi nói thử, ta liền phải ngoan ngoãn thử sao? Trên đời này làm gì có chuyện buồn cười như vậy chứ?” Cũng không phải loại hoàn khố công tử không có đầu óc, Diệp Trì hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức trực tiếp đáp ứng.
Mà ở đối diện, nhìn thấy đối phương không chịu đi vào khuôn khổ, Phong Khinh Hàn cũng không gấp gáp, mà chỉ ung dung nói:“Ngươi nhất quyết không chịu thử, chẳng lẽ là vì có tật rụt rịt, bị ta nói trúng tim đen rồi?”
Động tĩnh ở nơi này rất lớn, hiển nhiên cũng đã sớm thu hút rất nhiều người vây xem.
Mà những giáo chúng này, đều mang bộ dáng xem việc vui, chỉ hận thiên hạ không đủ loạn, thậm chí, đều ước gì bọn họ trực tiếp ra tay đánh nhau. Cho nên, cũng không chút lưu tình châm dầu vào lửa.
“Diệp sư huynh không chịu thử, chẳng lẽ là vì thân phận của hắn thật sự là nội ứng của chính đạo sao?”
“Ta thấy khả năng này không cao. Nhưng nói không chừng, hắn quả thật là có bí mật gì đó không muốn người biết. Hoặc trực tiếp hơn một chút, đó chính là lá gan quá nhỏ, sợ hãi thánh tử, ngay cả thử một lần cũng không dám…”
“Bằng hắn mà cũng muốn truy cầu giáo chủ? Ta cảm thấy vẫn là nên đắp chăn ngủ sớm một chút, trong mộng cái gì đều có.”
“…”
Thiên chi kiêu tử đều có tự tôn của riêng mình, Diệp Trì cũng không ngoại lệ. Ở trước mặt toàn thể giáo chúng, hắn hiển nhiên sẽ không cho phép chính mình bị gán cho xưng hào miệng cọp gan thỏ.
Vì vậy, chỉ im lặng trong giây lát, hắn liền đã lập tức cắn răng, nói:“Muốn ta chứng minh như thế nào, ngươi cứ việc nói đi.”
“Dễ nói chuyện như vậy chẳng phải tốt hơn rồi sao? Kỳ thực rất đơn giản thôi…” Khóe môi hơi hơi giương lên, Phong Khinh Hàn liền chắp tay sau lưng, thản nhiên đi đến trước mặt Diệp Trì.
“Người người đều biết, tu sĩ chính đạo coi trọng mặt mũi, tâm cao khí ngạo, không chịu nổi khuất nhục. Cho nên…chỉ cần để ta tát ngươi vài cái, ngươi vẫn có thể bình tĩnh, không thẹn quá hóa giận mà lộ nguyên hình, vậy là được rồi.”
“Tát ta? Ngươi là đang nằm mơ à?!!” Không dám tin vào lỗ tai của mình, Diệp Trì liền ngây ngẩn cả người. Trong nháy mắt còn cảm thấy nam nhân trước mặt nhất định là điên rồi.
Thế nhưng, nào ngờ được, trong giây phút hắn kinh ngạc đến ngớ người này, tựa như là thấy được cơ hội, Phong Khinh Hàn nói làm liền làm, đã không chút báo trước, đột ngột nhấc tay, quăng thẳng lên mặt hắn một cái tát.
‘Ba’ Âm thanh vang dội nhanh chóng vang lên bên tai của chúng nhân. Dưới một cái tát không chút thu liễm này của Phong Khinh Hàn, khuôn mặt của Diệp Trì đều bị đánh lệch sang một bên, má trái ngay tức khắc cũng hằn lên một dấu tay chói mắt, in sâu.
Cảm giác bỏng rát từ trên mặt truyền tới, khiến đầu óc Diệp Trì hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng mấp máy môi:“Ngươi…”
‘Ba!’
Lại một cái tát vang lên, má trái của Diệp Trì rất nhanh cũng đã hưởng thụ được đãi ngộ của nửa khuôn mặt bên phải.
Đứng ở đối diện Diệp Trì, huơ huơ bàn tay có chút tê dại của mình, nhíu nhíu chân mày, Phong Khinh Hàn liền có chút không vừa lòng lẩm bẩm:“Không được, cái này vẫn còn chưa cân đối…”
“Bên phải hình như thiếu chút sức lực.”
‘Ba!’ Vừa dứt lời, Phong Khinh Hàn đã lần nữa giáng xuống một cái tát.
“Không tốt, lực đạo hơi lớn, lần này bên trái lại thiếu sót. Đừng lo, ta bây giờ liền lập tức bù lại cho ngươi. Dù sao đây là lỗi của ta.”
‘Ba!’
“Ngượng ngùng, lại lỡ tay, ta lập tức thử lại lần nữa…”
‘Ba!’
Sau khi tiếp nhận không biết bao nhiêu cái tát của Phong Khinh Hàn, mặt của Diệp Trì cũng đã sớm sưng lên thành đầu heo, thân thể đều có chút chao đảo, đứng không vững.
Thế nhưng, sau giây phút mộng bức qua đi, Diệp Trì rất nhanh cũng đã tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, hai mắt sung huyết, trở nên đỏ ngầu, hắn liền không kiềm hãm được lửa giận mà gầm lên:“Kì Ngân, ngươi cố ý có đúng không?!!”
“Thiếu niên, ngươi tới bây giờ mới phát hiện ra, có phải là hơi trễ rồi không? Mặc dù ngươi đoán đúng, nhưng rất tiếc là sẽ không có thưởng. Ta quả thật chính là cố ý đó, ai bảo ngươi ngu xuẩn còn thích ra vẻ ta đây làm gì chứ? Thân là sư công, ta cảm thấy, bản thân có trách nhiệm thay sư tôn của ngươi dạy dỗ ngươi.”
"Ngươi dám đánh ta? Là ai cho ngươi lá gan này chứ? Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"Lồng ngực phập phồng không ngừng, nhìn xem bộ dạng thiếu đánh của Phong Khinh Hàn, một luồng nộ khí liền xông thẳng lên đỉnh đầu Diệp Trì.
Dù sao, thân là thiên kiêu, từ khi xuất sinh cho đến nay, đây chính là lần đầu tiên hắn bị người bạt tai, hơn nữa, còn là ở trước mặt toàn thể ma giáo.
Mặt trướng thành màu gan heo, nhưng câu trả lời tràn ngập trêu tức của Phong Khinh Hàn, mới là thứ thật sự khiến tâm tính Diệp Trì nổ tung.
“Ngay cả sư tôn của ngươi ta còn dám ngủ, tát ngươi vài cái mà thôi, ta có gì mà không dám kia chứ?”
Lời này nói thế nào nhỉ? Tính chất sát thương không lớn, nhưng tính chất vũ nhục lại cực cao.
Mặc dù hiểu rõ trong lòng, nhưng tận tai nghe được, thần minh trong lòng mình đã bị người khác khinh nhờn, chỉ cần là người có tự tôn, cũng sẽ không tài nào chấp nhận được!
**Sở Ly:"??? Cmn, ta bị người ngủ bao giờ?"