Chỉ vừa tờ mờ sáng, quảng trường khí phái bàng bạc, rộng lớn vô ngần được xây dựng trên vách đá cao chót vót, xông thẳng vân tiêu của ma giáo cũng đã sớm đứng đầy người.
Những người này, có trưởng lão, chấp sự, cũng có đường chủ, giáo chúng, tất cả đều đến đây để đưa tiễn đoàn người sắp sửa đi đến Sâm La Điện dự thọ yến.
Thân là tân nhiệm giáo chủ, trong một dịp trọng đại như thế này, Sở Ly hiển nhiên cũng sẽ không có khả năng điệu thấp. Trái lại, y còn dự định gióng trống khua chiêng, đem tất cả quy cách đều đề thăng đến cấp bậc cao nhất, gia tăng thanh thế cho chính mình.
Thời khắc này, thần chu to lớn tựa như một gò núi nhỏ, toàn thân trong suốt như ngọc thạch, tỏa ra lục quang nhàn nhạt, sa hoa đến cực điểm cũng đã ngừng lại ở giữa quảng trường.
Lần này đi đến Sâm La Điện, ngoại trừ Sở Ly, Kì Ngân, Mục Viễn Khanh và Bạch Yêu Yêu ra, thì đồng hành ở bên cạnh, còn có năm vị đường chủ, cùng gần trăm tên giáo chúng tinh anh.
Còn khoảng một khắc liền đã đến giờ khởi hành, trên người vẫn mặc bộ cẩm bào huyễn khốc, bá khí khôn cùng kia, Phong Khinh Hàn rốt cuộc cũng nhàn nhã cất bước đi vào trong quảng trường.
Gần như chỉ vừa xuất hiện, chỉ với dung mạo anh tuấn, thần thái tà dị không giống ngày thường kia, Phong Khinh Hàn cũng đã đủ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Cảm thụ được tiếng xì xào bàn tán cùng đủ loại ánh mắt quái dị không ngừng bủa vây lấy chính mình, căn bản không hề để ý, Phong Khinh Hàn cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, tựa như là đang im lặng giễu cợt đám người xung quanh.
Thế nhưng, dù cho trong lòng khinh thường chấp nhặt với sâu kiến, Phong Khinh Hàn vẫn có chút không ngờ tới được, sẽ có sâu kiến chủ động gây sự với chính mình.
Chỉ thấy lúc này, sau khi nhìn thấy Phong Khinh Hàn xuất hiện, đứng ở phía trước nhất của hơn ngàn giáo chúng ở dưới đài, một thanh niên mặc giáo phục đặc chế của ma giáo, nửa trắng nửa đen, bả vai thêu hình hung thú thao thiết cũng đã giống như chúng tinh phủng nguyệt, vượt qua đám người, chậm rãi đi lên đài cao, chặn lại đường đi của hắn.
Thanh niên này từ ngoại hình đến xem, cũng chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Ngoại hình tương đối tuấn lãng, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã có tư thái của thượng vị giả, giữa hai đầu chân mày cũng lộ ra một cỗ quý khí bẩm sinh.
Lạnh lùng nhìn Phong Khinh Hàn, tư thái cao cao tại thượng, phảng phất không đem hắn để vào mắt, thanh niên cũng đã âm dương quái khí nói:“Ta đã nghe nói qua, là Sâm La Điện chỉ đích danh muốn ngươi theo sư tôn của ta tới tham dự thọ yến.”
“Kì Ngân, ta nói cho ngươi biết, phụ thân ngươi rốt cuộc là dùng biện pháp gì bức ép, mới có thể khiến sư tôn của ta kết làm đạo lữ với ngươi, trong lòng ngươi tự mình hiểu rõ. Cho nên, đừng có mơ mộng viễn vông, sư tôn không yêu ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ hưu ngươi mà thôi.”
“Ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận một chút, tới lúc đó, đến Sâm La Điện, ngàn vạn đừng làm mất mặt, liên luỵ đến sư tôn của ta, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vô duyên vô cớ bị người ở trước mặt chúng nhân hung hăng dọa dẫm, đỉnh đầu Phong Khinh Hàn chỉ lướt qua một chuỗi dấu chấm hỏi:“Tiểu Ngân nhi, cái tên mắt cao hơn đầu này là ai?”
Không trách hắn được, ai bảo ký ức của hắn cũng chỉ có thể phong tồn được 7 ngày thôi chứ?
“Phong tiền bối, tiểu tử này tên là Diệp Trì, là đệ tử ký danh vừa bái nhập môn hạ không lâu của Sở Ly. Trước khi đến ma giáo, hắn dường như chính là hoàng tử của một vương triều nào đó, từ nhỏ đã được xưng tụng là thiên tài…”
“Vậy sao? Chẳng trách lại ra vẻ như vậy.” Tấm tắc một tiếng, sau khi tìm hiểu được tình huống của quân địch, Phong Khinh Hàn cũng đã dửng dưng hơn rất nhiều.
“Diệp Trì có đúng không? Ngươi là đệ tử mới tới của Sở Ly?”
Không hiểu thấu vì sao Phong Khinh Hàn lai hỏi như vậy, thanh niên liền hơi hơi cau mày hỏi:“Đúng vậy thì đã sao?”
Chậc chậc, còn đệ tử…thân là lão yêu quái, Phong Khinh Hàn làm sao có thể không nhìn ra được, tiểu tử này chín phần mười là có ý với Sở Ly chứ?
Không thể không nói, tình địch của Kì Ngân, đúng thật là đủ nhiều.
“Nếu ngươi đã là đồ đệ của Sở Ly, như vậy, ta thân là đạo lữ của y, ngươi nhìn thấy ta, chẳng phải là nên gọi một tiếng sư công hay sao?”
“Ngươi đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à? Ngươi là cái thá gì mà cũng muốn làm sư công của ta?” Bị lời nói của Phong Khinh Hàn chọc cười, Diệp Trí liền không nhịn được mà nhếch môi cười lạnh.
Chỉ có điều, tựa như đã sớm chuẩn bị xong từ trước, thời khắc này, nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, Phong Khinh Hàn cũng đã tiến tới thêm một chút:"Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, nhưng đó chính là sự thật.
“Chưa kể đến việc nhìn thấy sư công không những không hành lễ, mà còn dùng ngôn ngữ khiêu khích, dựa theo quy tắc trong giáo, sẽ bị phạt. Thì chỉ riêng việc ngươi năm lần bảy lược li gián ta và Sở Ly, cũng đã đủ để khiến ta hoài nghi, liệu ngươi có phải là nội ứng do chính đạo phái tới hay không…”
**Chương sau Khinh Hàn siêu ngầu~