Bởi vì trước khi đi ngủ suy nghĩ quá nhiều, Văn Minh Ngọc gặp ác mộng, trong mộng vẫn là Mục Trạm. Đúng thật là ngày nghĩ đêm mơ.
Trong giấc mơ, cậu biến về hình dạng thỏ tai cụp và bị nhốt trong một cái lồng, cái lồng làm bằng vàng chạm trổ hoa văn rất đẹp, rất tinh xảo lộng lẫy.
Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, móng vuốt vỗ vỗ nan lồng, xoay người muốn tìm cửa ra, muốn chạy trốn. Nhưng cậu hoàn toàn không mở được cửa, thay vào đó, cậu trông thấy một bóng người cao lớn đang tiến đến.
Là Mục Trạm.
Hắn nhấc cái lồng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc, nhếch mép cười: "Muốn chạy trốn sao, vậy cô sẽ nhốt ngươi lại, xem ngươi chạy thế nào?"
Văn Minh Ngọc khiếp sợ, mình chạy trốn thất bại rồi ư, lại còn lộ nguyên hình thỏ nữa.
Mục Trạm xách cậu tới mép giường, trên đường đi, thân thể Văn Minh Ngọc lay động theo lồng sắt, treo ở giữa không trung, cao đến có chút dọa thỏ, cậu lúng túng dùng móng vuốt ôm lấy lan can, cái đuôi tròn tuyết trắng run lên nhè nhẹ.
Trên chiếc bàn thấp bên mép giường có một đĩa dâu tây đỏ mọng, tỏa hương thơm quyến rũ.
Văn Minh Ngọc đứng cách đĩa dâu tây không xa, nhịn không nổi duỗi móng vuốt muốn lấy, nhưng chân ngắn kiểu gì cũng với không tới, chỉ có thể dò dò dẫm dẫm từng tí một, đôi mắt trông mong nhìn quả dâu tây, vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Rất muốn ăn sao?”
Giọng nói của Mục Trạm vang trên đầu cậu.
Văn Minh Ngọc vội gật đầu, Mục Trạm cầm lấy một quả dâu tây đưa cho cậu. Bởi vì Văn Minh Ngọc lúc này là một bé thỏ tai cụp chỉ lớn bằng lòng bàn tay nên quả dâu tây đối với cậu cũng không nhỏ, phải dùng cả hai móng vuốt mới cầm được.
Cậu cắn xuống, nước dâu trào ra, đầu lưỡi nhỏ liếm hút hết nước rồi vui vẻ ríu rít cắn ăn từng miếng một, rất nhanh đã ăn hết quả dâu.
Mục Trạm ngồi cạnh chống cằm nhìn cậu ăn dâu tươi. Sau khi ăn liên tiếp ba quả, Văn Minh Ngọc đã ăn no, bụng hơi phồng lên một chút, trên mặt lộ ra vẻ thích ý.
Mục Trạm duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ của cậu, cười đến ý vị thâm trường: “Ăn no rồi sao? Vậy giờ tới lượt cô.”
Văn Minh Ngọc vừa mới ăn no nên phản ứng hơi chậm một chút, ngơ ngác nhìn hắn không hiểu gì cả, giây tiếp theo liền thấy Mục Trạm mở lồng, túm gáy cậu nhấc ra.
Cậu ngồi trong lòng bàn tay Mục Trạm, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt hắn, đôi mắt đen thẳm, tràn đầy cảm xúc điên cuồng cố chấp, giống như dã thú cực kỳ hung mãnh đang đói khát nhìn chằm chằm con mồi, không che giấu nổi sự tham lam muốn ăn cậu vào bụng.
……!!!
Văn Minh Ngọc toát mồ hôi lạnh, sợ tới mức lông toàn thân dựng đứng, trực tiếp từ trong mơ tỉnh lại.
Vừa mở bừng mắt lại đối diện ngay với một khuôn mặt tuấn mỹ nhợt nhạt.
Mục Trạm.
Trong chốc lát, Văn Minh Ngọc còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong cơn ác mộng, thật sự bị Mục Trạm nhốt vẫn chưa tỉnh lại.
Gáy cậu lạnh thật lạnh, phải nói là tim đập chân run.
“Cô đã hạ triều mà ngươi còn chưa dậy, ngủ say thật đấy.” Mục Trạm ngồi ở mép giường nhìn cậu, lạnh lùng nói.
Văn Minh Ngọc đã tỉnh táo lại hơn phân nửa, cậu chớp mắt hai cái, từ trên giường bò dậy chỉnh sửa lại vạt áo, cố gắng lên tinh thần ứng phó bạo quân, cong môi cười nói: “Nhờ phúc của bệ hạ, tâm ta nghĩ tới ngài nên mới ngủ say như vậy đó ạ.”
Vẻ mặt Mục Trạm không thay đổi, “Vậy sao? Nghĩ tới cô, nhưng cô thấy hình như vừa rồi ngươi gặp ác mộng, cô ở trong mộng của ngươi đáng sợ như vậy sao?”
Văn Minh Ngọc muốn cười ha ha, lòng nghĩ ờ thì cũng không có gì đáng sợ, chỉ là trong mơ hắn nhìn cậu như nhìn thịt thỏ kho tàu, tỉnh lại chậm chút nữa có khi xương cốt cũng không còn.
Vì Văn Minh Ngọc không trả lời nên nhất thời có vẻ như đồng ý với cách nói này, sắc mặt Mục Trạm trầm xuống, bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.
May mắn lúc này Văn Minh Ngọc cũng đã nghĩ xong lý do, cậu nghiêm trang lắc đầu, ánh mắt đầy chân thành nói: “Đương nhiên không phải, kẻ đáng sợ trong giấc mộng là người khác, là bệ hạ uy phong lẫm lẫm tới cứu ta từ trong nước sôi lửa bỏng, khiến cho ta không hề sợ hãi, mở mắt tỉnh lại nhìn thấy bệ hạ, trong nháy mắt ta liền an tâm.”
Tuy Mục Trạm không nói gì nhưng lệ khí quanh thân thu đã liễm không ít, tựa hồ rất vừa lòng những lời này của cậu.
Văn Minh Ngọc đã nhìn ra.
Trong thời gian tiếp xúc vừa rồi, Văn Minh Ngọc đã chậm rãi hiểu được tính tình Mục Trạm. Nếu cậu nói chuyện càn quấy, gần như mạo phạm, không biết sống chết mà thân cận hắn, vậy bạo quân sẽ không tức giận, cũng không có ý định gi.ết người, nhưng ngược lại, nếu cậu run bần bật, vẻ mặt sợ hãi, biểu cảm của bạo quân sẽ trở nên lạnh lẽo không kiên nhẫn, khí tràng thực đáng sợ.
Thật kỳ lạ, với tư cách là hoàng đế, ở ngôi cửu ngũ chí tôn, chẳng lẽ hắn không muốn người khác kính sợ mình sao? Hay là nói, thay vì muốn nhiều người sợ mình, hắn muốn cái khác hơn?
Có điều giờ Văn Minh Ngọc cũng đã có thể coi như tìm được một chút phương pháp đối phó bạo quân, đó chính là thổi rắm cầu vồng, bất luận là trong hoàn cảnh nào, khen là đúng, khen có thể thuận mao liền.
Chẳng qua, đối mặt với bạo quân cường hãn lại có khí tràng như vậy cũng không dễ dàng. Mỗi lần Văn Minh Ngọc cười ngọt ngào xán lạn, kỳ thật chân cậu đều đang run rẩy. Nhất là vừa rồi bị dọa tỉnh lại từ ác mộng, chân cậu lại càng run hơn, vì không muốn bị phát hiện nên cậu phải cố gắng nén lại.
Chẳng biết Mục Trạm có phát hiện ra không, hy vọng là không.
Mục Trạm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường, còn Văn Minh Ngọc vẫn ở trên giường, chăn gấm chỉ che đến bên hông, mặc áo ngủ đơn bạc, thực sự không quá thoải mái.
Văn Minh Ngọc mím môi cười, lộ ra một bên lúm đồng tiền nhỏ, tựa hồ có chút ngượng ngùng, rất đáng yêu.
“Ta còn chưa rửa mặt thay đồ, cứ như vậy ở trước mặt bệ hạ thật sự rất thất lễ, bệ hạ có thể……”
Lời còn chưa dứt nhưng ý tứ đã thực rõ ràng, cậu muốn đuổi Mục Trạm ra ngoài.
Mục Trạm nghe xong, không những không ra ngoài mà còn duỗi tay chạm lên cổ Văn Minh Ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy, ý vị không rõ mà vuốt ve một hồi, rồi lại nhéo nhéo.
“Chỉ một cơn ác mộng thôi đã bị dọa thành như vậy rồi, thực yếu ớt.”
Văn Minh Ngọc ngây dại, căn bản không nghe rõ Mục Trạm đang nói cái gì. Bởi vì tuyến Omega ở sau gáy, trong thời đại tinh tế, đây là bộ phận vô cùng bí mật và đặc biệt mà chỉ những người cực kỳ thân thiết mới có thể chạm vào. Ngón tay Mục Trạm ở bên trên vuốt ve chỉ trong nháy mắt liền giống như nắm giữ toàn bộ tâm tư của Văn Minh Ngọc, một cảm giác ngứa râm ran mà cậu chưa từng cảm nhận, tay chân như nhũn ra, thân thể khống chế không được mà run rẩy.
Cậu theo phản xạ có điều kiện muốn rụt cổ lại, ý đồ né tránh tay Mục Trạm, nhưng bàn tay Mục Trạm cường thế mà hữu lực, lại lạnh lẽo, thong thả mơn trớn sau cổ cậu tựa như lưỡi rắn độc liếm qua, khiến người ta không dám lộn xộn.
Mục Trạm sờ soạng hồi lâu rồi dừng lại, đứng dậy rời đi.
Văn Minh Ngọc ngồi ở trên giường, hồi lâu mới hoàn hồn lại, tim đập cực nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lông mi cậu run lên, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc đen hai bên thái dương ướt đẫm, đầu ngón tay trắng như tuyết nhéo chặt ga giường, tựa hồ chống lại cảm giác nào đó không sao chịu nổi.
Mãi đến Mục Trạm đi xa, hơi thở trở nên cực nhạt, cậu mới khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Tam Hỉ bưng nước tới hầu hạ cậu rửa mặt, tâm tình rõ ràng rất tốt, hắn vui sướng nói: “Công tử, Thánh Thượng sủng ái ngài như vậy, thấy ngài gặp ác mộng, còn dịu dàng an ủi dỗ dành ngài.”
Văn Minh Ngọc có chút bối rối, nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra, bạo quân an ủi cậu khi nào vậy? Phải nói hắn chê bai cậu vô dụng, có cơn ác mộng thôi mà cũng bị dọa sợ đến vậy thì có.
Văn Minh Ngọc nghiêm trọng hoài nghi Tam Hỉ não bổ quá độ, lại tự thêu dệt mấy cái lung tung gì gì đó rồi.
Hai tay Tam Hỉ bưng lên khăn ướt, cười nói với cậu: “Công tử, ngài đỏ mặt rồi.”
Hắn cũng không nói bừa, khuôn mặt Văn Minh Ngọc xác thực đang phiếm hồng, làn da trắng nõn như ngọc, còn đẹp hơn cả hoa đào tháng ba, khiến người ta khó có thể rời mắt.
Mỹ nhân như vậy, Thánh Thượng động tâm sủng ái thì có gì kỳ lạ đâu.
Tam Hỉ mừng thay cho chủ nhân mình.
Văn Minh Ngọc nhìn thoáng qua Tam Hỉ đang vui mừng khôn xiết liền biết hẳn hiểu lầm không ít tẹo nào, nhưng cậu lại không thể giải thích được, thôi thì tùy hắn.
Văn Minh Ngọc đứng dậy xuống giường, chỉ là chân cậu vẫn hơi mềm, vừa giẫm lên mặt đất cả người liền hơi lắc lư, suýt nữa ngã sấp xuống. Tam Hỉ cuống quít duỗi tay ra đỡ, nhưng Văn Minh Ngọc đã kịp thời tóm lấy trụ giường, ổn định thân mình.
Tam Hỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, công tử thanh tú yếu ớt như vậy, sau này làm sao có thể cùng bệ hạ ...
Cũng may là Văn Minh Ngọc không biết hắn đang nghĩ gì, nếu không chắc sẽ dùng răng cửa đào hầm ra khỏi hoàng cung mất.
Sau khi rửa mặt xong một lúc, Văn Minh Ngọc vẫn phải đến chỗ Mục Trạm như mọi lần.
Trước kia Văn Minh Ngọc không muốn gặp bạo quân, hiện tại đêm qua gặp ác mộng, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Mục Trạm, nên hôm nay tâm tình càng không tốt, đến mức đồ ăn ngon cũng trở nên kém hấp dẫn.
Văn Minh Ngọc ngồi đó, trước mặt cậu đặt một đĩa mứt chua ngọt ngon miệng, nếu là ngày thường, cậu nhất định sẽ ăn ngon lành, nhưng hôm nay cậu cứ nhìn tường phát ngốc, chẳng biết đang nghĩ gì.
Giấc mơ đêm qua và những gì đã xảy ra vào buổi sáng khiến cậu cảm thấy khủng hoảng, không thể trì hoãn thêm nữa. Trước đó cậu đã tự rèn luyện để chống lại pheromone của Alpha, không để mình bị bản năng không chế.
Tuy rằng quá trình thực gian khổ, nhưng sự thật chứng minh hết thảy những việc đó đều rất hữu dụng, cậu đã thuận lợi giả làm Beta đến mười mấy năm, khi gặp phải Alpha cũng không bại lộ.
Nhưng hiện tại, cậu phát hiện ảnh hưởng của Mục Trạm đối với mình tựa hồ có hơi lớn, thật sự quá xui xẻo là độ phù hợp giữa hai người bọn họ cực cao. Vậy thì khi đến kỳ động dục sẽ còn nguy hiểm hơn nữa.
Văn Minh Ngọc nghĩ, mình phải làm quen với đường đi nước bước trong hoàng cung thôi, dù sao tính kế chạy trốn cũng rất khó, phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Cho nên, mấu chốt là ở chỗ này, cậu phải làm sao để có thể đề xuất bạo quân cho phép mình tự do đi lại trong cung đây.
Văn Minh Ngọc thực phiền, cứ nhìn chằm chằm bức tường như thể có thâm cừu đại hận. Cậu quá mức chuyên tâm, đến nỗi không phát hiện ra tầm mắt Mục Trạm đã dừng ở trên người mình.
Mục Trạm thấy cậu thất thần, hắn nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Văn Minh Ngọc giật mình hoàn hồn, nhưng cậu căn bản không chú ý Mục Trạm nói cái gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn qua. Gương mặt quá mức tinh xảo lộ ra biểu tình như vậy, thật sự làm người ta khó có thể trách cứ.
Nhưng ánh mắt Mục Trạm lại càng trầm, tựa hồ tâm tình đang rất không vui, ngữ khí lãnh ngạnh lặp lại một lần lời vừa nói.
Lần này Văn Minh Ngọc rốt cuộc cũng nghe rõ ràng, đương nhiên cậu sẽ không thành thật trả lời, mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta đang nghĩ bữa trưa hôm nay ăn cái gì nha ~"
Biểu tình Mục Trạm thực khó đoán, cũng không biết hắn có tin hay không, nhưng vẫn chưa phát hỏa, mà chỉ gọi Văn Minh Ngọc lại gần rồi tùy ý ném một quyển tấu chương vào lòng cậu, nói: “Nếu ngươi nhàn như vậy thì ngồi lại đây đọc tấu chương cho cô.”
Thứ đồ cơ mật như vậy mà có thể dễ dàng ném cho cậu, lại còn là do bạo quân chủ động ném. Văn Minh Ngọc ngây người, có hơi vô thố, cảm thấy tấu chương này giống như khoai lang nóng bỏng tay, chỉ muốn ném lại trả hắn.
Bạo quân này làm việc thật là quá tùy tâm sở dục, không chỗ nào cố kỵ.
Văn Minh Ngọc hỏi: “Bệ hạ, ta thực sự có thể xem bản tấu này sao?”
Mục Trạm không hề thay đổi ý định, vô cùng tự nhiên đáp: “Cô cho ngươi xem, có gì mà không thể?”
Được đấy.
Văn Minh Ngọc cúi đầu nhìn lại, đầu tiên thầm cảm khái trong lòng tấu chương này thật tinh xảo, sau đó mở ra, sau đó……không có sau đó nữa.
Cậu há hốc mồm.
Tấu chương này viết cái gì vậy, cậu không hiểu một chữ nào cả.
Vừa xuyên qua đã trở thành một tên thất học rồi.
Văn Minh Ngọc đột nhiên phát hiện, mình ở đây có lẽ còn không bằng đứa nhóc ba tuổi.
Thật sự là khiến người thấy thương tâm người nghe rơi lệ.
Văn Minh Ngọc sững sờ một lúc lâu, không thốt nên lời, Mục Trạm nhìn sang, "Sao không đọc?"
Vẻ mặt Văn Minh Ngọc phức tạp vô cùng, bỗng dưng cậu nhớ tới một câu nói từng đọc trên Tinh Võng.
Anh em sẽ phản bội bạn, người yêu sẽ rời bỏ bạn, nhưng toán học thì không, toán học sẽ luôn ở bên bạn.
Giờ cái này đổi thành văn tự thì đúng chóc.
Không biết chữ chính là không biết chữ, nghĩ căng da đầu cũng không hiểu nổi.
Văn Minh Ngọc trước kia tốt xấu cũng là học sinh ưu tú luôn giành học bổng, nói chuyện này ra khiến cậu rất ngượng ngùng, mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng lên. Cậu cúi đầu, đưa tấu chương lại cho hắn, khó có thể mở miệng nói: “Mấy cái….chữ này, ta, ta đều không biết.”
Mục Trạm liếc mắt nhìn, điều đầu tiên chú ý đến chính là vành tai đỏ bừng, trắng bóng, nhuộm một màu đỏ đẹp mắt của Văn Minh Ngọc, khiến người ta chỉ muốn vươn tay bóp bóp.
Một khoảng lặng kéo dài.
Văn Minh Ngọc không nghe thấy tiếng trả lời, cậu có chút nghi ngờ ngước mắt lên, phát hiện Mục Trạm đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Mục Trạm nhìn vào mắt cậu, hỏi: “Ngươi không biết chữ sao?”
Ngữ khí là rõ ràng kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy không có khả năng.
Văn Minh Ngọc nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy như bị một mũi tên đâm vào ngực.
Cảm thấy thật ngoài ý muốn phải không?
Nói ra sợ anh không tin, chứ tôi cũng chỉ vừa mới biết hóa ra tôi là tên thất học thôi.