Văn Minh Ngọc lại bị Mục Trạm triệu kiến, ngồi ở một bên.
Trong khoảng thời gian này, cậu phát hiện, cái gọi là lời đồn về bạo quân tựa hồ không thể tin hết được, tỷ như xét về khía cạnh chăm chỉ xử lý việc triều chính, Mục Trạm giống hệt như một tên xã súc đáng thương vậy.
Buổi sáng bốn giờ rời giường, rửa mặt thay quần áo rồi đi thượng triều, chín giờ hơn hạ triều rồi lại tiếp tục cùng mấy vị đại thần thương nghị quốc sự, sau đó dùng cơm trưa, nghỉ trưa một lát rồi lại cắm mặt vào phê duyệt tấu chương, tận đến khi màn đêm buông xuống vẫn bận sấp mặt.
So sánh một lát, Văn Minh Ngọc cảm thấy bản thân chỉ ngồi cạnh ăn điểm tâm quả thực giống như cái đồ tư bản vô lương tâm chỉ biết bóc lột vậy.
Văn Minh Ngọc âm thầm thở dài, nhặt một hạt dưa lên định đập, nhưng nghĩ đến có thể phát ra tiếng động liền chuyển sang dùng tay bẻ gãy, kết quả là do trong phòng quá mức yên tĩnh, một tiếng răng rắc vang lên thực rõ ràng.
Văn Minh Ngọc dứt khoát ném hạt dưa vào đĩa, như thể cậu chưa làm gì cả, mọi việc đều không liên quan đến cậu.
Cả Tổng quản lẫn Văn Minh Ngọc đều khẽ nhìn về phía Mục Trạm, phát hiện hắn còn đang xem tấu chương, không có bất luận phản ứng gì, giống như không nghe được, đôi bên không hẹn mà cùng mà nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, Tổng quản bước lên trước, gã im lặng buộc tội cậu bằng cách đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt Văn Minh Ngọc, cũng tỏ vẻ sẽ đổi sang loại cậu thích rồi mới mang đĩa hạt dưa kia ra ngoài.
Văn Minh Ngọc cảm thấy có khả năng hắn sẽ đi dạy dỗ lại tên cung nhân nào dám mang hạt dưa vào đây.
Không lâu sau, một tiểu thái giám bưng đến một đĩa điểm tâm mới, Văn Minh Ngọc yên lặng ăn hai cái, cảm thấy miệng khô khốc, lại uống một ngụm trà.
Không thể không nói, đồ ăn ở đây ngon thật, nếu không phải có quả bom nổ chậm Mục Trạm này, cậu chỉ muốn ở luôn không muốn đi.
Một lúc lâu sau.
Mục Trạm ngẩng lên từ chồng tấu chương, hắn mệt mỏi ấn trán, định nghỉ ngơi một chút. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc đang vừa nhai miếng bánh anh đào, vừa nheo mắt, hai má phồng lên ăn uống thích ý vô cùng, đột nhiên cảm thấy gai gai người, cậu nghiêng đầu nhìn rồi lập tức ngậm miệng, lau sạch bột trên mặt, không tiếng động cười ngọt ngào, cả người giống như mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Mục Trạm nhìn cậu hai giây rồi đứng dậy đi tới, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cậu, thản nhiên nằm nhắm mắt lại.
Văn Minh Ngọc cắn thêm một miếng bánh, an tĩnh nhìn hắn.
Mục Trạm nằm xuống giường, lông mi rũ xuống, tóc đen rối tung, dáng vẻ có chút lười biếng tản mạn, cặp mắt thâm thúy lãnh trầm kia nhắm lại, dường như cả gương mặt hắn đã nhu hòa hơn, không còn khí tràng đáng sợ thường ngày, ngược lại lộ ra một dáng vẻ thiếu niên anh tuấn.
Thành thật mà nói, lúc mới biết, cậu có chút không thể tin được bạo quân trước mặt mới mười tám tuổi, hơn cậu có hai tuổi, tuổi này ở tương lai có lẽ vẫn là học sinh, thậm chí có thể còn chưa thi đại học. Vậy mà ở nơi đây hắn đã đăng cơ mấy năm, trị quốc rất ổn.
Nếu không nói đến tính tình thô bạo, hắn rõ ràng là một người cực kỳ cường đại.
Văn Minh Ngọc mím môi bất giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ đó, tuấn mỹ vô song, quả là một đại mỹ nam, nếu không đấm hai đấm thì thật đáng tiếc.
Mấy hôm trước Văn Minh Ngọc có nghe nói, ban đầu bạo quân tìm đến vốn định gi.ết cậu, nhưng sau đó không hiểu sao lại thay đổi quyết định. Bạo quân âm tình bất định, muốn làm gì thì làm, không chút lưu tình, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Về sau Văn Minh Ngọc nghe đến chuyện này liền nghĩ lại mà sợ, hơn nữa mỗi ngày bị bạo quân dọa, trong lòng run sợ, bảo cậu không có oán khí bất mãn đương nhiên là không có khả năng.
Trên mặt cười tủm tỉm, trong lòng MMP.
Cái meme đó miêu tả chính xác tuyệt đối tâm trạng của cậu luôn.
Một cú húc đầu, một cú xoạc chân, thêm một cú đá khác nữa…...
Tiểu nhân trong đầu Văn Minh Ngọc đang tay đấm chân đá tên bạo quân này, thật thống khoái. Nhưng hiện thực đương nhiên cậu không thể làm vậy, thế có khác gì vội đi tìm ch.ết.
Trên mặt cậu không biểu hiện ra là đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng ánh mắt mờ mịt lại nhìn thẳng vào Mục Trạm. Ai không biết chắc còn tưởng đây là một câu chuyện đam mỹ khó mà tả nổi.
Mục Trạm đang nhắm mắt ngủ, nhưng dường như hắn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia, khẽ nhíu mày, có dấu hiệu tỉnh lại.
Văn Minh Ngọc nhanh chóng quay đầu đi, nhanh chóng giả như đang ăn điểm tâm.
Kết quả Mục Trạm chỉ hơi động nhưng không tỉnh lại. Văn Minh Ngọc thở ra một hơi, đặt điểm tâm xuống, dụi mắt, có lẽ là do thần kinh căng thẳng hồi lâu, cậu cũng có chút buồn ngủ.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng lên tinh thần nhưng chỉ một lúc sau đã nằm vật ra bàn ngủ thiếp đi.
Lần này không biết cậu đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại liền ngẩn người liếc mắt một cái, trời đã tối rồi, cách đó không xa là ánh nến đung đưa.
Đây là đâu? Tôi là ai?
Đến khi tỉnh hẳn, vẻ mặt Văn Minh Ngọc tức khắc bối rối.
Tổng quản Triệu Đức Toàn đi đến trước mặt cậu, hắn cong eo, cười đến vẻ mặt đầy hiền từ, “Văn công tử, bệ hạ phân phó qua, chờ ngài tỉnh ngủ thì nô tài sẽ đưa ngài trở về.”
Văn Minh Ngọc ngẩn ra: ".....Được rồi."
Sau đó, cậu vừa ngáp vừa đi theo gã thái giám chậm rãi trở về.
Trên đường về cậu còn thực nghi hoặc, lúc cậu tỉnh lại, bạo quân đã không còn ở đó nữa, hắn đi đâu nhỉ? Lại đi làm việc sao? Thấy cậu ngủ mà cũng không tức giận trừng phạt cậu sao?
Nghĩ lại vừa thấy sợ hãi vừa mấy may mắn, lại còn thấy thật lạ lùng.
Dò tâm bạo quân khó như mò kim đáy bể vậy.
Quả nhiên không thể hiểu nổi.
Sau khi trở về cung điện nơi mình ở, Triệu Đức Toàn cúi mình hành lễ với cậu rồi mới quay người rời đi.
Văn Minh Ngọc ăn cơm tối, tắm rửa, cuối cùng nằm vật ra giường.
Có lẽ do buổi chiều đã ngủ rất lâu nên giờ cậu vẫn khá tỉnh táo, chưa ngủ được.
Cậu liền nằm ở trên giường, tự hỏi nhân sinh.
Trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên đến chỗ bạo quân báo danh, sợ hãi ban đầu cũng chậm rãi lắng xuống, trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc, phỏng đoán.
Tuy cậu chê bai việc bạo quân ngủ một giấc mà cũng phải có người trông bên cạnh, nhưng dựa vào thông tin cậu thăm dò được cùng bản thân tự cân nhắc, trước kia tuyệt đối không có chuyện như vậy, chỉ có cậu là trường hợp duy nhất được ngồi bên cạnh bạo quân khi hắn phê duyệt tấu chương.
Vậy thì tại sao?
Văn Minh Ngọc cảm thấy việc này chắc chắn phải có lý do. Tấu chương là cơ mật, hoàng đế bình thường sẽ không thể làm như vậy được. Việc này có vẻ như cậu thực đặc biệt, từ phản ứng của tổng quản Triệu Đức Toàn cũng nhìn ra được một vài chi tiết, bởi hiện tại Triệu Đức Toàn càng ngày càng cung kính với cậu.
Văn Minh Ngọc đương nhiên sẽ không cho rằng bạo quân nhất kiến chung tình linh tinh gì đó với cậu, nguyên nhân hắn lưu cậu lại, hẳn phải là do cậu có tác dụng gì đó rất quan trọng.
Ví dụ như có cậu ở bên cạnh, bạo quân có thể ngủ say.
Sau khi đã trải qua một vài tình huống tương tự nhau, về cơ bản cậu có thể được xác định được điều này. Về phần nguyên nhân, cậu cũng đã cân nhắc kỹ. Khả năng lớn nhất hiện tại, và cũng là khả năng cậu ít hy vọng nhất - pheromone của cậu có tác dụng làm dịu.
Nói chung, chỉ có A và O mới có thể ngửi thấy mùi pheromone, còn người bình thường thì không cảm nhận được. Dù Văn Minh Ngọc có muốn thừa nhận hay không, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy bạo quân, áp lực và sự hung hãn đáng kinh ngạc mà cậu có thể nhận ra đều cho thấy bạo quân là một Alpha, hơn nữa còn là một Alpha rất mạnh mẽ.
Lần trước bạo quân tức giận ném tấu chương, cả người hắn tỏa ra áp thấp tàn bạo đáng sợ càng là bằng chứng hùng hồn. Lúc đó cậu hoảng sợ, giờ ngẫm lại, cậu đã thật sự ngửi thấy một thứ mùi vốn dĩ không thuộc về cung điện này, mùi hương nồng đậm xâm nhập vào cơ thể cậu, có chút giống mùi rượu kiếp trước cậu từng ngửi, nhưng so với những loại rượu rẻ tiền đó, hương vị này thuần hậu hơn, hệt như quỳnh tương ngọc lộ trong truyền thuyết.
Tuy nói việc phân hóa ABO là bình thường trong thế giới tương lai, nhưng Văn Minh Ngọc trước kia nghe nói có chuyên gia nghiên cứu, nhân loại đã phân hóa thành ABO từ rất lâu, các chuyên gia còn đưa ra một loại suy đoán, có lẽ còn có thể ngược dòng đến cổ đại xa xưa, chỉ là khi đó số lượng cực nhỏ, có khả năng cổ nhân đều không ý thức được.
Bởi vì bản thân không biết nên đương nhiên họ sẽ không có ý thức khống chế tin tức tố.
Bạo quân luôn khiến cho người ta cảm nhận được một cảm giác áp bách thực khủng bố, một phần lý do là bởi vì sát khí của hắn, còn một phần khác rất có thể là do tin tức tố. Có thể làm người thường cảm nhận được uy hiếp cũng đủ thấy tin tức tố của hắn đáng sợ đến mức nào.
Nếu Mục Trạm thực sự là một Alpha, vậy thì cậu gặp phiền toái rồi.
Văn Minh Ngọc biến thành một con thỏ tai cụp lớn bằng lòng bàn tay, dùng móng vuốt ôm đầu mà đập đập vào gối, đôi tai bông xù lắc lư theo động tác của cậu.
Cuối cùng cậu dường như đã chịu thua, lăn lộn trên giường, đá đôi chân ngắn ngủn lên không trung.
Cậu rối rắm bực bội như vậy đương nhiên là có lý do cả.
Năm nay cậu mười sáu tuổi, thời kỳ động dục của Omega nói chung là mười bảy hoặc mười tám. Thời cổ đại này không có thuốc ức chế, vốn dĩ cậu tính một mình vượt qua, quá trình này sẽ rất đau khổ nhưng sau khoảng thời gian đó sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, nếu có một Alpha ở bên cạnh, tình hình đã hoàn toàn khác. Omega trong thời kỳ động dục sẽ phát ra pheromone nồng đậm, cực kỳ hấp dẫn Alpha, đặc biệt là trước đây cậu thường xuyên dùng thuốc ức chế, sợ rằng sau này động dục sẽ càng mạnh hơn. Cậu nhất định sẽ không nhịn nổi mà dán lên, và Mục Trạm cũng sẽ mất kiểm soát….Vậy thì xong đời.
Thời cổ đại, con người không biết đến thời kỳ động dục, nếu cậu tự mình chịu đựng, người khác có thể sẽ chỉ hiểu lầm cậu mắc bệnh nặng, nhưng khi đụng phải Mục Trạm, người khác có thể nghĩ cậu chuốc xuân dược rồi dụ dỗ hắn.
Văn Minh Ngọc từ đầu giường lăn đến cuối giường, sau đó từ cuối giường lăn đến đầu giường, lại đánh đánh cái gối, rồi lại dùng móng vuốt ôm lấy.
Đôi mắt thỏ tròn xoe nheo lại cắn một bên gối.
Trong vòng một năm, cậu nhất định phải trốn khỏi hoàng cung.
Tác giả có điều muốn nói:
Bunny siêu dữ tợn: Tôi muốn chạy trốn!
Bạo quân cười: Hả?