Máy bay giấy

Editor: Tiên Sinh


Chương 07:

“Bài tập của kỳ nghỉ đông đều đã nộp hết lên đây rồi phải không?” Cô giáo dạy toán đã ngoài 30 tuổi, bộ tóc đen nhánh óng ả thẳng tắp mà theo chân tóc dính vào trên da đầu —— Vừa nhìn đã biết là tranh thủ đi duỗi tóc trước ngày khai giảng học kỳ hai* rồi. Giáo viên Toán đi lên bục giảng, cầm cái lau bảng gõ gõ bảng đen hai cái: “Bảo các em làm đề trong sách bài tập xong rồi mới so đáp án. Không có ai lừa tôi mà chép thẳng đáp án luôn đấy chứ?”

Học kỳ hai

“Dạ không ạ ——” Cả lớp cùng dài giọng trả lời.

“Tốt lắm.” Giáo viên Toán gật gật đầu hài lòng, lại giơ một tập đề lên vẫy vẫy: “Cô chọn một số câu từ trong sách bài tập để làm thành một bài kiểm tra. Tiết này sẽ làm bài kiểm tra đó để xem các em vừa rồi có nói thật hay không.”

Cô giáo vừa nói ra lời này thì lập tức đã khiến cho dưới bục giảng náo loạn hết cả lên. Không ít gương mặt còn treo hai chữ “Toang rồi” to đùng.

Bài kiểm tra được truyền từ trên xuống dưới, tiếng phát đề vang lên “soạt soạt” lẫn trong tiếng nói chuyện khe khẽ. Thang Quân Hách vừa cầm được đề thì đã nghe thấy giáo viên toán đứng ở trước bục giảng nói: “Mời vào.”

Cậu lấy bút ra bắt đầu làm bài, khoé mắt trông thấy bóng dáng Dương Huyên đang đi vào.

Đạp xe đến trường mà tốn thời gian dữ vậy hả? Trong đầu cậu chợt loé lên suy nghĩ này, sau đó nhanh chóng hoàn hồn rồi tập trung tinh thần vào bài kiểm tra.

Đều là mấy câu hỏi căn bản thôi, trừ bỏ câu hỏi cuối cùng ra thì các câu khác không có gì to tát cả. Thang Quân Hách rất nhanh đã làm xong, sau đó gom bài kiểm tra lại rồi để ở góc bàn. Cậu không nhịn được mà lại ngoảnh đầu ra sau.

Chắn giữa cậu và Dương Huyên là hai cái bàn và một lối đi nhỏ, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thoáng trông thấy được hành động của Dương Huyên.

Dương Huyên đang bò ra bàn mà ngủ.

Thật đúng là tiêu chuẩn mẫu mực của học sinh cá biệt nhỉ, Thang Quân Hách nghĩ. Sau đó cậu thu tầm mắt lại, lấy sách bài tập toán Olympic ra rồi bắt đầu lật xem.

Bạn nữ ngồi cùng bàn quay đầu nhìn cậu rồi kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Làm xong rồi á? Nhanh thế.”

Tầm mắt của Thang Quân Hách đặt trên sách bài tập, giải quyết bài tập khó nhằn một cách nhẹ tênh rồi kéo sự thù hận: “Ừm, dễ ợt mà.”

Bạn nữ bị kích thích, dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu vài giây. Sau đó một lời khó nói hết mà lại chuyển qua làm bài tiếp.

Giáo viên Toán đi tới bên cạnh cậu, cầm bài thi của cậu nhìn trong chốc lát rồi trước khi thu bài còn hỏi một câu: “Trước đây em học trường THPT số 3* hả?”

THPT số 3

“Vâng.” Thang Quân Hách gật đầu.

Trường THPT số 3 là một trường công lập toạ lạc ở khu vực ngoại ô thành phố Nhuận Thành. Giáo viên được sắp xếp cho và thiết bị dạy học miễn cưỡng ở mức đạt yêu cầu. Ở Nhuận Thành thì chỉ có hạng “bình dân” không có tiền mua nổi nhà trong khu vực tuyển sinh của trường và không có quan hệ để xin cho con học trái tuyến* thì mới có thể tâm bất cam tình bất nguyện mà rảo bước tiến thẳng tới chỗ “Trường học nghèo hèn” kia thôi.

Học trái tuyến

Lúc Thang Quân Hách còn học cấp hai, Dương Thành Xuyên cũng từng nhận lời với Thang Tiểu Niên rằng tương lai nhất định sẽ để Thang Quân Hách vào học trong trường THPT số 1 ở Nhuận Thành. Chỉ là không ngờ vào đêm nghỉ hè trước cuộc thi THPT thì sinh mệnh của mẹ Dương Huyên cũng lụi tàn. Dương Thành Xuyên lại đang phải đối mặt với áp lực của vụ tuyển cử chức phó thị trưởng cho nhiệm kỳ mới nên đương nhiên không dám làm ra chuyện gì để xác nhận vấn đề cuộc sống riêng đang truyền lưu trên phố kia là thật.

Đoạn thời gian đó, Dương Thành Xuyên còn đang bận bịu xây dựng hình tượng liêm khiết chính trực nên tần suất chạy tới chỗ của Thang Tiểu Niên cũng giảm mạnh. Nghĩ tới việc nhét thằng con cả không có kết quả thi THPT kia vào trong trường trọng điểm cũng đã đủ khiến gã sợ mất mật rồi, đương nhiên làm gì còn rảnh mà bận tâm tới thằng con út chưa từng một lần gọi mình là “bố” kia chứ.

Thang Quân Hách đang cúi đầu làm bài thì đột nhiên một cái tay thò tới trên bàn cậu để đưa một tờ giấy nhỏ, người ấy nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Truyền cho Dương Huyên hộ với.”

Tờ giấy nhỏ màu hồng nhạt được gấp chỉnh tề và truyền tới trong trường hợp như thế này thì hẳn là đáp án bài kiểm tra rồi. Thang Quân Hách ngẩng đầu lên liếc mắt một cái thì trông thấy cách cậu hai bàn đằng trước, có một bạn nữ đang cẩn thận mà quay đầu nhìn về phía của Dương Huyên. Nhìn đường nét chỗ cổ căng chặt kia thì hình như là cô nàng đang hơi căng thẳng.

Nếu như nhớ không lầm thì đó hẳn là bạn học nữ ngồi trên sàn nhà cách Dương Huyên gần nhất vào ngày hôm qua.

Thang Quân Hách cúi đầu tiếp tục làm bài, chẳng thèm để ý tới lời đề nghị của bàn đằng trước.

Cái tay kia bị ngó lơ trong chốc lát thì rụt trở lại, cùng với một tiếng “chậc” đầy oán trách thì người ngồi bàn đằng trước cũng thay đổi phương hướng, chuyển tờ giấy qua cho một bạn học ngồi phía khác. Tiếp đó tờ giấy đã thuận lợi mà tới được tay Dương Huyên.

Thang Quân Hách thoáng thấy Dương Huyên bị gọi dậy, anh ngồi thẳng nửa người trên lên, hình như là đã nhận được tờ giấy kia rồi.

Trường trọng điểm của thành phố. Được sắp xếp giáo viên hàng đầu dạy cho. Tranh nhau vỡ đầu cũng phải vào bằng được.

—— Quả nhiên là danh bất hư truyền. Thang Quân Hách thầm mỉa mai trong lòng, sau đó chọn đáp án cho một câu hỏi mang tính đánh lừa trong bài.

Tiết học thứ hai của buổi sáng đã kết thúc, lớp trưởng chạy vội tới bảo cậu đi văn phòng của giáo viên chủ nhiệm để lấy sách bài tập.

Thang Quân Hách đáp một tiếng, hỏi rõ vị trí của văn phòng rồi ra khỏi phòng học.

Vì là giờ giải lao nên người rất nhiều, số lượng học sinh đang chờ thang máy làm cho cả hành lang chật như nêm cối. Chắc chuyến thang máy sau cũng chẳng tới lượt, Thang Quân Hách cúi đầu đi xuyên qua đám người đang chen chúc ấy rồi rẽ vào cầu thang bộ ở bên cạnh.

Lớp học ở tầng ba còn văn phòng của giáo viên lại ở tầng tám, cậu phải bò tận năm tầng nên hơi thở hổn hển.

“Ra khỏi thang máy thì rẽ trái… Cửa thang máy ở đâu ấy nhỉ?” Từ nhỏ thì Thang Quân Hách đã không nhạy cảm lắm với các phương hướng rồi. Mỗi khi tới một môi trường mới thì phải mất một thời gian để làm quen mới có thể phân biệt rõ được phương hướng. Cậu đứng ở cửa thang bộ của tầng tám, đang nhớ lại con đường mà lớp trưởng đã nói với mình thì đột nhiên có một giọng nói truyền tới từ đằng sau: “Rẽ về bên trái.”

Giọng nói ấy cách gần đến mức làm Thang Quân Hách hơi giật mình, trái tim như ngừng đập trong chốc lát. Cậu lập tức nhận ra là mình đang chặn đường người ta bèn dịch người nhường đường cho người đứng đằng sau. Cậu quay đầu thuận miệng nói: “Cảm…”

—— Vậy mà lại là Dương Huyên.

Cậu sững sờ trong giây lát, nửa chữ “Cảm ơn” cứ thế mà kẹt lại trong cổ họng.

Dương Huyên không nói gì, vào lúc cậu nhường đường cũng đã lách qua rồi đi ở đằng trước cậu.

Đúng là cả ngày chạm mặt nhau luôn nhỉ. Thang Quân Hách đứng im nhìn bóng lưng của Dương Huyên mà nghĩ.

Lại còn bảo “Rẽ về bên trái.” nữa đấy. Xem ra anh ấy biết mình muốn đi đâu, vậy hẳn là anh ấy cũng đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.

Thang Quân Hách phỏng đoán như vậy rồi vẫn duy trì khoảng cách vài bước mà đi sau Dương Huyên.

10 giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ rồi chiếu tới trên sàn nhà, đồng thời cũng chiếu vào tấm lưng hơi đong đưa của Dương Huyên. Theo bước chân anh tiến về phía trước, ánh nắng soi rọi vào song cửa sổ đổ thành từng chiếc bóng nghiêng hẹp dài trên người anh.

—— Chàng thiếu niên đang hơi lắc lư đi ở đằng trước kia chính là anh mình. Anh trai ruột.

Không hiểu sao trong đầu Thang Quân Hách lại hiện lên loại ý nghĩ này, khiến cho cậu ngẩn ngơ trong giây lát.

Cậu bỗng có chút ngạc nhiên. Nếu như lúc này mình gọi một tiếng “Anh ơi” với bóng lưng kia thì không biết chủ nhân của bóng lưng ấy sẽ có phản ứng thế nào.

Có dừng lại không nhỉ? Tiếp đó thì sao? Có xoay người lại không hay vẫn tiếp tục tiến về phía trước? Hoặc là sẽ triệt để vờ như không nghe thấy gì, đến cả dừng lại cũng không thèm dừng?

Muốn thử ghê. Thang Quân Hách nhìn bóng lưng kia, đúng lúc ngừng suy nghĩ của bản thân lại.

Đi tới trước cửa một gian văn phòng, Dương Huyên đẩy cửa đi vào rồi biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.

Thang Quân Hách lúc này mới cụp mắt xuống, đi về phía trước vài bước. Cậu đi tới trước cánh cửa kia rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng tên trên cửa sau đó cũng duỗi tay đẩy cửa đi vào.

Vừa vào cửa đã thấy Dương Huyên đứng nghiêng người bên cạnh chiếc bàn kia, anh đưa lưng về phía cửa. Giáo viên bị chắn tầm nhìn, khi nghe thấy tiếng đẩy cửa thì ló đầu ra nhìn về phía cậu: “Tới rồi đấy à?”

“Vâng.” Thang Quân Hách đi về phía kia, khi chỉ cách Dương Huyên có vài bước chân thì cậu đứng lại: “Cô Khâu ơi, em tới để lấy sách bài tập ạ.”

“Tất cả để ở trên cái tủ bên kia kìa.” Giáo viên chủ nhiệm duỗi thẳng cánh tay rồi chỉ về phía trước: “Em xem còn quyển nào mà lúc trước ở trường cũ chưa có thì đều lấy một quyển đi.”

Thang Quân Hách đi tới trước cái tủ thấp kia rồi cúi đầu bắt đầu tìm sách. Cậu nghe được tiếng giáo viên chủ nhiệm ở sau lưng nói: “Vừa hết tiết mà giáo viên dạy toán đã tới báo cáo với tôi rồi. Bài kiểm tra lần này lại nộp giấy trắng nữa? Sao lại thế hả?”

Giọng của Dương Huyên nghe có hơi chớt nhả: “Không biết làm ạ.”

“Không biết làm bất cứ câu nào luôn?”

“Vâng, không biết làm câu nào hết ạ.”

Không phải có người truyền đáp án cho anh ấy sao? Thang Quân Hách ôm mấy quyển sách rồi dịch một bước sang bên. Anh ấy không chép à? Hay là tờ giấy kia thật ra không phải là đáp án? Chắc là sẽ không có ai lại đi gửi thư tình ở trong giờ kiểm tra đâu nhỉ

“Em bảo tôi phải nói với em như thế nào đây hả, những cái gì cần nói thì tôi đều đã nói hết 800 lần rồi.” Giáo viên chủ nhiệm có vẻ tức giận rồi, cô nói: “Tôi ăn ngay nói thật nhé. Đứng lớp nhiều năm như thế rồi nhưng em là thằng nhóc mà tôi thấy có thiên phú nhất đấy. Điều này thì tất cả các giáo viên bộ môn đều đồng ý với tôi. Em nói xem, sao em lại không chịu học hành thế hả… Dương Huyên ơi là Dương Huyên. Hay em lắp não của em vào đầu tôi đi, để tôi đi học thay em nhé?”

“Thiên phú không phải là dùng để lãng phí sao ạ?” Thang Quân Hách nghe được Dương Huyên đứng cách không xa ở đằng sau đã nói như vậy.

“Cái kiểu nguỵ biện quái quỷ gì vậy hả!” Giáo viên chủ nhiệm vỗ bàn một cái, hận rèn sắt không thành thép: “Em nói xem ba em ngày nào cũng đầu tắt mặt tối như thế mà còn phải tự mình năm lần bảy lượt tới trường học đấy. Còn không phải là vì muốn có thể chấn chỉnh lại thái độ học tập của em hả? Em cũng không cần phải chấn chỉnh quá đâu, em chỉ cần chịu học hành tí ti thôi…”

Tất cả mấy quyển sách bài tập chồng lên nhau cũng phải cao tới nửa thước, Thang Quân Hách đặt chúng nó ở trên mặt đất rồi sau đó mới khom người bê lên. Tì cằm vào quyền sách trên cùng kia rồi không nói tiếng nào mà rời khỏi văn phòng.

Dương Huyên hạnh phúc thật đấy. Khi đi ra khỏi văn phòng thì Thang Quân Hách đã nghĩ như vậy.

Có bạn học đưa đáp án cho, có giáo viên khuyên bảo anh học hành cho tốt, còn có một người cha là phó thị trưởng lo sốt vó vì anh, giống như cái gì anh cũng có vậy.

Mà không giống như mình, chỉ có Thang Tiểu Niên.

“Ơ? Thang Quân Hách đâu rồi?” Giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ đến khô cả cổ nên tạm dừng để uống nước, cô nhìn về phía trước: “Sao chẳng nói năng gì mà đã đi rồi, nhiều sách như thế cơ mà. Tôi còn muốn tìm người chuyển giúp em ấy nữa —— thôi vậy, nói tiếp về em đi.” Giáo viên chủ nhiệm thu tầm mắt lại: “Em nói xem mỗi lần ba em tới tìm tôi…”

*

Theo thông lệ của trường THPT số 1 ở Nhuận Thành thì tiết cuối của mỗi ngày đều là tiết tự học. Học sinh chuyên thể dục của đội thể thao trường đi tới sân thể dục để tập luyện, những người khác thì sẽ ở lại trong phòng học để sắp xếp lại các nội dung học được trong ngày.

Nhưng ngày khai giảng đầu tiên lại là một ngoại lệ. Các giáo viên đều đi họp hết nên không ai trông coi, hành lang cũng không có ai tuần tra. Còn chưa tới tiết tự học mà không ít người đã dọn cặp xong xuôi rồi hí ha hí hửng chờ mong tiếng chuông tan học.

“Lát nữa mọi người đừng đi vội nhé. Giáo viên toán sẽ qua đây để trả bài kiểm tra buổi sáng đó.” Cán sự môn toán vội vàng đứng dậy thông báo trước khi chuông kêu.

“Úi giời ơi —— Còn trả làm gì nữa…” Tiếng thông báo kia vừa dứt thì cả lớp đã đầy ắp tiếng thở ngắn than dài.

Chuông tan học vừa vang thì tiếng nghị luận khe khẽ lập tức đã biến thành lớn tiếng ồn ào.

Thang Quân Hách làm lơ sự hỗn loạn xung quanh mình, cậu vẫn đang tiếp tục làm đề thi toán Olympic. Cậu cảm thấy đáp án của câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng bị sai nên đang thử tính lại phép tính đó trên giấy nháp. Doãn Tông ngồi cùng bàn thò qua tới nói chuyện với cậu, thấy dáng vẻ cậu tích chữ như vàng nên biết điều mà lên hàng phía trước tìm Ứng Hồi.

Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi nhưng đột nhiên có một quả bóng rổ bay tới rồi không nghiêng không lệch mà va “bộp” một cái vào cốc nước đặt ở trên bàn của Doãn Tông. Cái cốc không có nắp đậy cũng theo tiếng “bộp” kia mà đổ xuống, nước trong cốc văng đầy ra bàn. Đồng thời cũng bắn đến cả trên mặt, trên đồng phục và còn có quyển sách bài tập đang mở ra của Thang Quân Hách.

“Ồ, đường bóng đẹp đấy!” Trần Hạo lập tức hoan hô tán thưởng.

“Cá độ chính xác với tao ấy hử?” Phùng Bác ngồi ở trên bàn học, dáng vẻ quyết phải đòi bằng được mà cười nhìn cậu “Móc một trăm tệ ra đây nhanh nào.”

Thang Quân Hách giơ tay lau nước trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Phùng Bác giơ một trăm tệ mà Trần Hạo vừa đập vào tay mình, quay đầu lại nói với Thang Quân Hách: “Ngại quá người anh em ơi, không ngờ lại ném chuẩn thế, nếu không chia cho mày một nửa nhé?”

Câu nói này chắc chắn là một sự khiêu khích trắng trợn, nhưng Trang Quân Hách lại như làm lơ cậu ta mà đứng lên rồi đi nhặt quả bóng rổ ở đằng sau phòng học.

“Ê ê ê đừng kích động nhé, đập trúng người khác là không xong đâu đấy.” Phùng Bác cho rằng cậu muốn ném bóng lại đây, giả vờ giả vịt mà giơ một cái tay lên che mặt.

Cả lớp chợt im bặt đi rồi quay đầu lại nhìn Thang Quân Hách.

Thang Quân Hách chỉ cầm quả bóng rổ kia ngồi về chỗ, giũ sạch nước trên sách bài tập rồi cất vào cặp sách. Sau đó cậu đeo cặp sách qua vai trái, cầm bóng đi ra ngoài phòng học.

“Cái đệt, cmn mày trả bóng cho tao ngay!” Phùng Bác gào lên với cậu, nhảy phắt từ trên bàn xuống rồi đuổi theo ra ngoài.

Mới vừa chạy ra đã thấy Thang Quân Hách kéo cửa sổ hành lang sang một bên rồi vứt thẳng quả bóng rổ trong tay ra ngoài cửa sổ. Quả bóng ấy bị vứt tới chỗ ngọn núi vắng vẻ không ai qua lại đằng sau trường học. Sau đó Thang Quân Hách đeo cặp đi luôn về phía cửa cầu thang bộ.

“Vãi lìn! Đấy là quả bóng rổ của Dương Huyên đấy, cmn chứ mày ——” Phùng Bác đuổi theo rồi giật cổ áo của Thang Quân Hách từ đằng sau, nắm đấm nhắm thẳng vào trên mặt cậu.

Thang Quân Hách nghiêng đầu đi khiến Phùng Bác đấm hụt, khó khăn lắm cậu mới né được cú đấm ấy.

“Mẹ nó chứ chạy xuống nhặt về trả bố mày ngay.” Phùng Bác hơi chật vật mà thu tay lại, một cái tay khác nắm lấy cổ áo cậu rồi hung tợn chỉ vào ngoài cửa sổ nói.

Thang Quân Hách bình tĩnh mà nhìn cậu ta hỏi: “Vì sao tôi lại phải nhặt nhỉ?”

“Đứa đéo nào ném xuống thì đứa đấy đi nhặt!” Phùng Bác thẹn quá thành giận. Cậu ta là thằng con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ tới lớn đã quen được cưng chiều. Còn chưa có ai dám thái độ lồi lõm với cậu ta ở trước mặt mọi người cả.

“Ai cần bóng thì đi mà nhặt.” Thang Quân Hách nói.

“Cái đcm ——” Lời của Phùng Bác còn chưa nói ra khỏi mồm đã nghe thấy giọng của Dương Huyên truyền tới từ đằng sau: “Sao đấy?”

Dương Huyên tập luyện xong ở sân thể dục, mới vừa lên lầu đã trông thấy màn đánh giáp lá cà này, anh đi tới hỏi: “Vụ gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play