Quả nhiên vừa mới đẩy cửa thì Thang Tiểu Niên đã thò đầu từ trong bếp ra rồi đi nhanh về phía cửa: “Về rồi à con? Vết thương còn đau không?” Mồm thì quan tâm nhưng tay bà đã duỗi tới tóc trên trán Thang Quân Hách rồi: “Ngày mai dắt con đi bệnh viện xem có thể bỏ băng gạc ra chưa, cứ băng mãi thì mẹ thấy cũng không tốt đâu.”
Thang Quân Hách vừa cởi đồng phục vừa quay đầu nhìn về phía Dương Huyên, cậu thấy Dương Huyên đổi giày xong thì một tay cầm theo hộp bánh kem đi về phòng.
“Nhìn cái gì đấy hả?” Thang Tiểu Niên nhìn theo tầm mắt cậu rồi trông thấy tay Dương Huyên đang cầm theo hộp bánh kem, bà hơi cao giọng lên: “Hôm nay mẹ tới trường của mấy đứa đấy.”
Thang Quân Hách lập tức quay đầu hỏi: “Mẹ đến làm gì ạ?”
“Để hỏi về đống vết thương trên người con chứ sao nữa, mẹ hỏi rõ hết rồi, là cái thằng Phùng Bác ở lớp con nó giở trò với con đúng không?” Thang Tiểu Niên nói ra những lời này trước khi Dương Huyên vào phòng, chờ đến khi Dương Huyên đóng cửa phòng thì bà lại nhìn về phía ấy rồi khẽ cười lạnh nói: “Cố ý giả vờ không nghe thấy cơ đấy.”
Thang Quân Hách biết Thang Tiểu Niên lại hiểu lầm rồi, cậu nhăn mày bênh Dương Huyên: “Mẹ à, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu.”
“Không phải như mẹ nghĩ thì là như nào?” Thang Tiểu Niên lườm cậu một cái, hạ giọng mắng cậu: “Sao con cứ bênh nó chằm chặp thế hả? Ngày nào đấy bị nó bán thì con còn đếm tiền hộ nó nữa đúng không? Con có hiểu thế nào là thấy ăn chạy đến, thấy đòn chạy đi không hả? Lúc nào cũng tung ta tung tăng mà chường cái mặt ra, con bảo mẹ phải nói con như thế nào đây hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.