Đám học sinh nữ quây thành một vòng tròn cách đó không xa, họ đang cùng nhau hát mấy bản tình ca của nhóm Twins, hát xong “Mát-xcơ-va không có nước mắt” rồi lại hát “Tình yêu lớn hơn trời”.
Thang Quân Hách ở trong lều một mình nghe tiếng hát truyền tới từ nơi xa, ngắm một khoảng sao trời nhỏ với trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng qua chiếc cửa sổ trên đỉnh lều. Đến bây giờ mà cậu vẫn chẳng biết được anh Dương Huyên của cậu có ghét cậu hay không. Nếu ghét thì sao anh ấy lại muốn cõng cậu từ trên đỉnh núi xuống, lại còn giúp cậu xử lý miệng vết thương nữa? Nếu không ghét thì sao anh ấy luôn gắt gỏng với mình vậy? Chẳng lẽ tất cả những gì anh ấy làm chỉ vì thứ quan hệ máu mủ của họ thôi sao, bởi vì anh muốn hoàn thành nghĩa vụ của người anh cả, hoặc là bởi vì anh muốn hoàn thành lời sai bảo của Dương Thành Xuyên trước khi ra ngoài à?
Thật ra vừa rồi cậu đã nói dối Dương Huyên, chỗ bị ngã trầy da không chỉ có trên trán, khuỷu tay và mắt cá chân, mà còn có cả trên đùi và trên lưng cũng bị trầy không ít, toàn thân đau rã rời, chỉ cần vừa cựa quậy là lại đau đến nhíu mày —— Nhưng cậu lại không dám để Dương Huyên biết vì sợ Dương Huyên sẽ thấy cậu phiền phức vô cùng.
Thang Quân Hách mơ mơ màng màng mà ngủ mất, giấc ngủ của cậu cũng chập chờn. Cảnh lúc còn nhỏ và hiện tại xuất hiện lẫn lộn ở trong giấc mơ của cậu, cuối cùng, thế mà cậu lại mơ thấy Chu Lâm. Trong mơ, Chu Lâm chưa chết mà chỉ núp vào đâu đó rồi lợi dụng mọi cơ hội để đến gần cậu, cái loại ánh mắt còn mãnh liệt hơn so với khi xưa lại dính vào trên người cậu.
Cậu giãy giụa tỉnh lại từ trong cơn mơ, ngực phập phồng một cách dồn dập, vừa mở mắt thì đã đối diện với ánh mắt của Dương Huyên. Dương Huyên không biết đã vào từ bao giờ, lúc này anh đang nhìn cậu, trong ánh mắt anh chẳng hề có chút ấm áp nào nhưng đã khiến cho cậu bình tĩnh trở lại một cách nhanh chóng.
“Mơ thấy ác mộng à?” Dương Huyên nhìn cậu hỏi.
Thang Quân Hách nằm gật gật đầu. Cậu hơi do dự không biết có nên kể với Dương Huyên về giấc mơ kia không, nếu kể thì có phải sẽ đụng chạm tới sự thất bại mà Dương Huyên không muốn nhắc đến? Dẫu sao thì cũng vì điều đó mà anh mất đi tư cách vào đội tuyển của tỉnh. Cậu nghĩ nghĩ xong vẫn không nói ra khỏi miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.