Con đường núi sỏi đá lởm chởm cũng không dễ đi, Thang Quân Hách dùng cả tay chân để bám vào vách núi gồ ghề chênh vênh, cố hết sức mà leo lên đỉnh núi.
Ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể thấy rừng cây tầng tầng lớp lớp khoác lên mình tấm áo sặc sỡ, những cây phong đỏ rậm rạp chen lẫn giữa một mảnh xanh um, chúng che kín mít ngôi miếu nhân duyên kia.
Cậu chẳng có lòng dạ nào mà ngắm cảnh xung quanh, chỉ không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi. Một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể khiến cho cậu run sợ mà tưởng rằng đó là Dương Huyên và Ứng Hồi.
Lá cây dính nước mưa phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt dưới trời hoàng hôn, sắc trắng ấy cực kỳ giống với bóng dáng mặc áo thun trắng mà cậu đã nhìn chằm chằm cả ngày hôm nay.
Cậu không dám ngừng nghỉ mà đi nhanh về phía đỉnh núi, cậu nhớ như in ngày hôm nay Ứng Hồi mặc một chiếc váy màu quả quýt giống như rừng lá phong đỏ hơi rung rinh trên đỉnh núi kia như đúc. Có lẽ bây giờ bọn họ đang nắm tay nhau đi ở trên đó, Thang Quân Hách thần hồn nát thần tính mà nghĩ về cảnh tượng ấy, sau đó cảm giác nôn nóng hoảng hốt lại trào lên trong lòng.
Mặt trời treo giữa sườn núi đang thong thả lặn dần về Tây, đầy trời mây lửa đắm mình trong ánh chiều tà, dịu dàng nồng nàn mà ôm lấy ngọn núi nhỏ vùng ngoại ô này.
Chàng thiếu niên ở giữa cái ôm ấy lại không trông thấy bóng hoàng hôn này, cậu ngửa đầu nhìn qua, tầm mắt chỉ dừng tại ngôi đền nhân duyên trong tưởng tượng của cậu, sau đó lại cúi đầu nhìn con đường núi gập ghềnh nhấp nhô dưới chân, thở hồng hộc mà tiếp tục leo lên trên. Cậu chỉ cảm thấy ánh mặt trời càng ngày càng tối, bóng cậu càng ngày càng dài, cây xanh lá đỏ trên đỉnh núi dần dần lẫn lộn thành một khối mơ hồ mờ mịt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.