Chương 02:

Sáng sớm hôm sau, Thang Quân Hách trong lúc mơ mơ màng màng còn chưa kịp mở mắt ra thì đã cảm thấy miệng mình bị nhét vào thứ gì đó. Tối hôm trước cậu chưa ăn cơm đã ngủ nên lúc này bụng cũng đói meo. Còn tưởng là mẹ Thang Tiểu Niên đút đồ ăn cho cậu nên vẫn nhắm mắt lại mà cắn, tiếp đó khuôn mặt nhỏ ngay lập tức bị chua đến nhăn cả lại.

Nước mắt của Thang Quân Hách lập tức trào ra, cậu méo miệng muốn nhổ quả nho chua lè kia ra. Kẻ đầu têu Dương Huyên thì đang ở một bên quan sát vẻ mặt của cậu, còn cười vui khôn tả.

Dương Thành Xuyên mặc xong bộ âu phục, thắt xong cà vạt. Trước khi đi còn không yên tâm mà ngó qua phòng ngủ của hai đứa con —— gã thấy một tình cảnh cực kỳ khiến người ta đau đầu: có hai anh em thì một đứa đang khóc nức nở, đứa khác thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Gã còn vội đi làm nên không có thời gian làm người hoà giải, hấp tấp mà mắng Dương Huyên đôi câu: “Dương Huyên, con đừng có mà bắt nạt em nữa, mau dắt em đi rửa mặt ăn sáng đi!”

Dương Huyên cười ngả nghiêng: “Con, vừa xong con gọi mãi em ấy không dậy… Nên mới nhét một quả nho chua vào miệng em ấy ha ha ha, em ấy bị chua tỉnh cả ngủ luôn ha ha ha ha…”

Thang Quân Hách không hiểu cậu đã làm sai điều gì mà phải bị Thang Tiểu Niên đưa đến đây để chịu phạt. Cậu buồn bã mà rửa mặt một mình, sau đó ăn sáng một cách qua loa rồi lại bận đắm chìm trong niềm bi thương vì bị vứt bỏ mà không chịu nói câu nào với Dương Huyên.

Dương Huyên lấy đồ chơi để dỗ dành nhưng không có hiệu quả nên giận dỗi tự vào thư phòng chơi một mình luôn.

Một ngày đầy lo lắng và sợ hãi cuối cùng cũng coi như kết thúc. Buổi tối, Thang Quân Hách co lại trong chăn thầm nguyện cầu rằng sáng mai mở mắt ra là lại có thể nhìn thấy Thang Tiểu Niên. Cậu nhắm mắt lại giục mình mau đi ngủ, nhưng còn chưa kịp ngủ thì người đã buồn tiểu rồi.

Căn phòng đen kịt, không hề có một tiếng động nào. Cậu hơi sợ, nhưng cậu không muốn đi gọi Dương Huyên ở bên cạnh thức dậy. Đành phải tự mình đánh bạo xuống giường, mò mẫm trong bóng tối đi về phía phòng vệ sinh.

Đi tới cửa phòng vệ sinh, cậu giơ tay muốn bật đèn nhưng chân kiễng tay duỗi cũng không với tới được cái công tắc. Cậu hết cách nên đành tiếp tục mò mẫm đi vào, vừa run rẩy vừa tè.

Cậu đi tè xong thì nhẹ nhõm mà ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ tới có một cái bóng đen đột nhiên nhảy từ sau cửa ra, tiếp đó lại “Hù” với cậu một cái rõ to.

Thang Quân Hách sợ đến quên cả chạy, đứng chết trân tại chỗ rồi “Oa” một tiếng khóc ré lên.

Dương Huyên thì lại ở bên cạnh cười ngả nghiêng.

Thang Quân Hách khóc tới khí thế bừng bừng, như thể gió thổi mưa giông trước cơn bão. Tiếng khóc ấy đã quấy rầy tới Dương Thành Xuyên đang say giấc nồng. Dương Thành Xuyên nghe thấy động tĩnh nên xuống giường rồi ra khỏi phòng, mở đèn xong lại nhìn thấy một cái cảnh tượng y hệt như ban sáng —— một đứa đang khóc, một đứa đang cười.

Dương Thành Xuyên đi tới bắt đầu nạt nộ Dương Huyên. Dương Huyên cũng chẳng sợ, vừa nghe mắng vừa len lén nhăn mặt trêu Thang Quân Hách.

Dương Thành Xuyên mắng xong Dương Huyên rồi lại tống hai đứa về trên giường. Gắng mãi mới dỗ dành được Thang Quân Hách, gã tắt đèn đi về phòng. Gã vừa đi thì Dương Huyên đã nhoài tới, anh ở trong bóng tối nhìn Thang Quân Hách rồi nhỏ giọng nói: “Phòng này á, buổi tối có ma đấy…”

Thang Quân Hách rụt cổ lại, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Anh nói dối.”

“Thật mà.” Dương Huyên thần thần bí bí như thật: “Nó đi vào từ cái cửa sổ kia kìa. Trông to dã man, mà cũng chẳng thấy bóng của nó đâu cơ. Rồi lúc nó đi vào cũng không cần mở cửa sổ, không hề có tí tiếng động gì luôn…”

“Em thèm vào mà sợ.” Thang Quân Hách sợ đến co quắp lại mà trốn ở trong chăn.

Dương Huyên thực hiện được trò quỷ của mình xong lại giả vờ như ông cụ non mà vỗ vỗ cậu an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ. Anh với nó là bạn thân từ lâu rồi… Ngoan nào, ngoan nào, không có gì phải sợ…” Còn chưa an ủi được mấy câu mà chính anh đã ngả đầu ngủ trước rồi.

Thang Quân Hách bị dọa đến nửa đêm mới ngủ được, trước khi ngủ cậu còn mơ mơ màng màng mà nghĩ chỗ này đáng sợ quá đi mất. Anh trai này cũng thật đáng sợ, cậu phải nghĩ cách chạy trốn thôi. Thang Tiểu Niên không cần cậu nữa thì cậu sẽ tự mình đi tìm Thang Tiểu Niên.

Dùng xong bữa trưa ngày hôm sau, cậu đã nằm ở trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ. Đợi được tới khi Dương Thành Xuyên đi làm, Dương Huyên ngủ trưa chưa dậy thì cậu mới rón rén xuống giường. Cậu đi tới cạnh cửa, mở cửa ra rồi len lén chạy ra ngoài.

Cậu đi xuống lầu, chỉ lo có người đuổi theo nên cắm đầu chạy mà chẳng thèm lựa hướng. Chạy mãi một lúc rồi mới dừng lại bắt đầu đi dọc theo ven đường. Cậu vừa đi vừa thở hồng hộc mà nhớ lại con đường hôm trước đi qua, kết quả cứ đi rồi lại đi, đi thành lạc đường luôn.

Dương Huyên tỉnh giấc trưa, tinh thần dồi dào nên lại muốn đi dọa dẫm Thang Quân Hách tiếp. Chẳng ngờ là tìm khắp phòng, ngay cả gầm giường cũng tìm mà người thì chẳng thấy đâu. Anh nằm sấp ở trên sàn nhà, hơi động não mà trong lòng đã dâng lên một luồng dự cảm không lành —— nguy rồi, nhóc mít ướt chạy rồi!

Dương Huyên chính là một đứa bé nghịch ngợm trăm phần trăm, nhưng lại có ý thức trách nhiệm từ sớm. Nếu bố anh đã giao em trai để anh trông chừng thì anh không thể để lạc mất em được.

Anh vội vàng từ trên sàn nhà bò dậy rồi cuống cuồng chạy xuống lầu. Anh nhìn xung quanh một vòng, sau đó chạy tới chỗ góc tòa nhà có mấy cụ bà đang đứng hóng gió rồi khoa tay múa chân hỏi các bà ấy có thấy một đứa bé trai trắng trắng, vóc dáng bé bé chỉ cao đến cằm của anh chạy ngang qua không.

“Có một đứa đấy.” Một cụ bà trong đó chỉ hướng cho anh: “Nó chạy hướng kia kìa. Chao ôi, hai cái chân có một mẩu mà như lắp dây cót ấy, chạy nhanh lắm nhé…”

Không đợi cho bà cụ nói xong thì Dương Huyên đã bỏ lại một câu “Cảm ơn bà ạ.” rồi chạy như bay về hướng kia.

Thang Quân Hách vẫn đang đi không ngừng nghỉ, cậu cảm thấy như mình đã lạc vào một cái mê cung khổng lồ vậy. Đi kiểu gì cũng không thoát ra được, đi thế nào cũng giống như đang vòng vèo tại chỗ. Đã không tìm được Thang Tiểu Niên lại còn không nhớ ra được đường để mà quay về nữa.

Cậu đi tới mức mệt bở hơi tai, toát hết cả mồ hôi. Nhưng cứ đi một lúc là lại quành tới cửa một trung tâm mua sắm, chỗ đó có hai mô hình Transformers to đùng đứng bất khuất giữa đất trời mà lườm cậu.

Nhìn người lớn qua lại tấp nập trên đường, Thang Quân Hách vừa đi vừa quýnh đến chảy nước mắt mà nhớ lại những câu chuyện lừa bán trẻ em trước đây Thang Tiểu Niên thường kể. Cậu cố nén nước mắt không để cho mình khóc, nhỏ giọng cổ vũ cho chính mình: Nhất định sẽ tìm được mẹ, chắc chắn sẽ tìm được mẹ thôi…

Cậu đi một mạch đến khi trời tối, đi tới độ chân như không phải là của mình nữa. Thang Quân Hách tuyệt vọng mà ngồi ở ven đường nhìn trời càng ngày càng tối, rốt cuộc bắt đầu khóc tu tu, không ngừng giơ cánh tay nhỏ để lau nước mắt.

Có người đi đường tốt bụng dừng lại hỏi có phải là cậu đi lạc không thì cậu lại chỉ lắc đầu nguầy nguậy mà chẳng chịu nói năng gì hết. Thang Tiểu Niên đã dặn cậu, nếu không tìm thấy mẹ thì nhất định không được nói chuyện với người xa lạ. Chỉ cần cậu chờ ở tại chỗ thì mẹ sẽ tới tìm cậu.

Nhưng mà mẹ đang ở đâu vậy… Thang Quân Hách càng nghĩ càng đau lòng. Cậu không nhịn được mà nghĩ tới cuộc sống sau này của mình có thể sẽ trở thành một nhóc ăn mày bẩn thỉu phải xin ăn dọc đường…

Dương Huyên chạy tới đầu đầy mồ hôi, cơ hồ đã chạy khắp trung tâm thành phố T này rồi nhưng vẫn không tìm thấy đứa em mới tới kia đâu cả. Chạy đến độ trời cũng nhá nhem tối, anh cũng chợt nhớ tới câu chuyện lừa bán trẻ em mà mẹ hay kể, hoảng đến độ suýt khóc tới nơi.

Nếu em trai đi lạc thật thì đó nhất định là trách nhiệm của anh. Dương Huyên tự trách mà nghĩ, là do mình hù doạ làm em ấy chạy mất thì phải làm sao đây trời…

Anh nôn nóng mà chạy quanh trên đường, muốn gọi tên Thang Quân Hách nhưng lại không nhớ ra ba chữ ấy thế nào nên buộc phải thay cách gọi thành “Em ơi.”

Nhóc Thang Quân Hách vừa mệt vừa đói, ngồi bên đường một cách đầy tuyệt vọng. Cậu cho rằng sẽ không còn được gặp lại Thang Tiểu Niên nữa nên đang khóc rấm rứt, chợt nghe được từng tiếng gọi “Em ơi—— Nhóc ơi ——” từ nơi xa truyền tới.

Tuy rằng còn chưa hoàn toàn nhớ được giọng của Dương Huyên nhưng cậu đã ngay lập tức nhớ tới người anh xấu xa vẫn luôn hù doạ mình trong hai ngày qua. Giờ khắc này cậu đã hoàn toàn quên tiệt đi những sự tích ác liệt mà Dương Huyên đã từng gây ra với mình, cậu đứng phắt lên, khóc lóc gọi: “Em ở đây —— Em ở đây này—— Anh ơi ——

Dương Huyên đã chạy tới mệt đứ đừ nhưng khi nghe thấy giọng của Thang Quân Hách thì lại hăng hái lên. Anh chạy lê từng bước tới bên cạnh Thang Quân Hách, vừa mừng vừa sợ mà nói: “Anh tìm thấy em rồi!”

Thang Quân Hách oà khóc, tủi thân cực kỳ. Tay của cậu rất bẩn, còn tự lau mặt mình thành nhọ nhem như mèo.

Dương Huyên áy náy cúi đầu lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc, đừng khóc nữa nhé, xin lỗi em mà…”

Thang Quân Hách không nói câu nào, khóc đến thở không ra hơi.

Dương Huyên nắm tay cậu, dắt cậu đi về nhà. Đi cả đoạn đường, Thang Quân Hách cũng khóc hết cả đoạn đường ấy.

Sau khi về tới nhà, Dương Huyên sợ buổi tối cậu mách tội với Dương Thành Xuyên nên lại lấy cái vẻ như ông cụ non ấy ra để dỗ dành cậu, còn cầm thêm một cái khăn lông trắng phau ra để lau mặt cho cậu nữa. Nhưng Thang Quân Hách vẫn cứ khóc, dỗ kiểu gì cũng không nín.

Dương Huyên luống cuống mà nói: “Em đừng khóc nữa mà, đã về đến nhà rồi còn khóc lóc cái gì nữa hả.”

Thang Quân Hách khóc nấc lên, nói: “Em đói, em đi suốt một buổi trưa, đói meo rồi đây này.”

“Để anh nấu cơm cho em, em đừng khóc nữa nha.” Dương Huyên nói.

Dương Huyên mới có sáu tuổi, thứ duy nhất mà anh biết làm là món trứng ốp la. Anh dùng chiếc chảo con mà mẹ mình mua cho ốp sạch năm quả trứng gà còn sót lại trong tủ lạnh, mỗi cái đĩa con đựng một quả trứng đã được ốp. Có cái còn chưa chín, có cái thì cháy đen, tất cả đều được đẩy tới trước mặt Thang Quân Hách.

Nhìn thấy đồ ăn thì cuối cùng Thang Quân Hách cũng nín khóc. Cậu lau lau nước mắt, hít hít nước mũi rồi bắt đầu ăn trứng ốp la mà Dương Huyên nấu cho cậu. Kết quả ăn được ba cái rưỡi xong cậu lại bắt đầu khóc.

Dương Huyên đau hết cả đầu, nói: “Sao em lại khóc nữa rồi.”

Thang Quân Hách khóc lóc nói: “Nhiều quá em ăn không hết được.”

Dương Huyên nhìn cậu chằm chằm: “Ăn không hết thì thôi không phải ăn nữa!”

Thang Quân Hách lại vừa khóc vừa nói: “Nhưng mà không ăn sẽ lãng phí thức ăn.”

Dương Huyên kéo chiếc đĩa sứ nhỏ trước mặt Thang Quân Hách qua, nói: “Để anh ăn cho, anh cũng sắp chết đói rồi đây này.” Dứt lời đã xử gọn nửa quả trứng gà còn lại trong vòng hai ba miếng.

Anh ăn nhanh như gió, làm cho Quân Hách trố mắt ra nhìn quên cả khóc, mắt vẫn vương nước mà vui vẻ nói: “Anh ăn nhanh thật đấy.”

Dương Huyên chớp một đôi mắt to đầy chân thành nhìn Quân Hách nói: “Anh tìm được xong lại dắt em về nhà, còn nấu cơm cho em ăn nữa. Rồi lại giúp em ăn nốt phần cơm thừa, thấy anh tốt không?”

Quân Hách nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, nói: “Vừa rồi thì tốt.”

Dương Huyên lo sốt vó, đập bàn quát: “Có mỗi vừa rồi là tốt thôi á?”

Thang Quân Hách bị anh quát sợ, ánh mắt né tránh nói: “Anh toàn doạ em sợ thôi, nên chẳng tốt tí nào cả.”

Dương Huyên giơ cánh tay nhỏ của mình lên: “Sau này anh sẽ không hù doạ em nữa.”

Thang Quân Hách có vẻ chẳng tin anh lắm, vẫn nhìn anh đầy sợ sệt. Đôi mắt cậu như hai viên mã não đen to tròn, phản chiếu bóng dáng Dương Huyên ở bên trên một cách đầy rõ ràng.

“Thật mà.” Dương Huyên do do dự dự: “Ừm, vậy tẹo nữa em đừng mách bố anh là buổi chiều anh để em đi lạc mất nhé…”

Thang Quân Hách nhìn anh rồi bi bô cò kè mặc cả: “Sau này anh không dọa em nữa thì em sẽ không mách.”

“Sau này anh chắc chắn sẽ không dọa em nữa!” Dương Huyên thề một cách chắc nịch, sau đó thì nhéo mặt Thang Quân Hách hỏi: “Em tên gì ấy nhỉ? Vừa rồi anh đi tìm em, muốn gọi tên em mà chẳng nhớ ra được.”

Thang Quân Hách ngoan ngoãn nói cho anh, Dương Huyên lặp lại mấy lần rồi nói: “Sao mà khó nhớ thế, quên đi, anh vẫn gọi em là em trai thôi.”

Sau khi việc đi lạc này xảy ra thì Thang Quân Hách lại bắt đầu bám dính lấy Dương Huyên. Cậu đối với chốn Nhuận Thành này vẫn lạ nước lạ cái, hơn nữa việc lạc đường lần này đã tạo ra ám ảnh trong lòng cậu nên càng dính kè kè với Dương Huyên một tấc cũng không rời.

Tuy rằng hai người chỉ kém nhau một tuổi thôi nhưng nhìn qua thì Dương Huyên lại lớn hơn Quân Hách không ít. Thang Quân Hách phát triển chậm hơn so với trẻ em cùng lứa, sợ người lạ lại còn không thích nói chuyện. Dương Huyên lại là thủ lĩnh của đám trẻ con, mới bé tí mà đã có uy với đám con nít trong vùng. Anh cũng cao lớn hơn so với bạn cùng lứa, hai cái chân vừa dài vừa thẳng, mỗi lần chạy đều như một làn khói chẳng thấy tăm tích đâu.

Mấy lần mới đầu khi Thang Quân Hách ra ngoài chơi với anh cũng chẳng mấy chốc là lại cuống cuồng đi tìm anh. Sau đó khi biết được Dương Huyên cứ một lúc là lại chạy về tìm cậu, cho nên cậu sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ để chờ Dương Huyên.

Tóc của Thang Quân Hách rất mềm, mặt cũng trắng nõn phúng phính. Suốt ngày Dương Huyên cứ dùng cái tay bẩn mà sờ mặt cậu, cho nên đùa nghịch cả một ngày xong, mặt anh thì sạch sẽ nhưng Thang Quân Hách lại thành nhóc lọ lem.

Sau khi bị Dương Thành Xuyên mắng cho mấy lần thì mỗi lần anh dắt cậu về nhà xong đều sẽ lấy khăn mặt lau mặt sạch sẽ cho cậu.

Trong mắt Dương Huyên thì Thang Quân Hách không phải bạn tốt của anh, cũng chẳng phải em trai anh. Mà cậu là món đồ chơi nhỏ nhắn của anh.

Nửa tháng trôi qua, Thang Quân Hách vẫn cảnh giác với Dương Thành Xuyên như cũ, không chịu gọi gã một tiếng bố nào nhưng lại dính Dương Huyên như sam, cái miệng cứ anh ơi anh à suốt.

Cái ngày mà Thang Quân Hách bị đưa đi, Dương Huyên đứng ở dưới lầu tiễn cậu. Nhìn cậu bị ôm vào trong xe thì vô cùng hiểu chuyện mà nói chào tạm biệt.

“Được rồi, con về nhà đi.” Trước khi Dương Thành Xuyên lên xe đã dặn Dương Huyên: “Tự mình khóa kỹ cửa vào nhé, bố đưa em nó về nhà đã rồi tối nay bố về.”

“Vâng.” Dương Huyên cúi đầu ủ rũ, lưu luyến không thôi. Lại đột nhiên như nhớ ra cái gì mà tươi tỉnh hơn, ánh mắt cũng sáng lên nói: “Bố chờ con một chút, con về lấy cái này đã.”

Dương Thành Xuyên ngồi vào trong xe, thắt chặt đai an toàn rồi mà vẫn chưa thấy Dương Huyên đi ra. Nhìn trời cũng sắp tối đến nơi nên gã bèn khởi động xe rồi chầm chậm lái ra khỏi nhu nhà.

Thang Quân Hách quay đầu nhìn về đằng sau, cậu còn đang đợi Dương Huyên, Dương Huyên nhất định sẽ đi ra mà. Nhưng cậu lại không dám bảo Dương Thành Xuyên dừng xe lại, đối với cậu mà nói thì Dương Thành Xuyên vẫn chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Xe đã đi được 200 mét thì Thang Quân Hách nhìn thấy Dương Huyên chạy từ cửa khu nhà ra rồi chạy nước rút về phía bọn họ.

“Anh ơi!” Thang Quân Hách kêu ra tiếng.

Dương Thành Xuyên ngồi trên ghế lái hơi sửng sốt —— đứa con út này của gã còn chưa lớn tiếng mà nói chuyện như vậy trước mặt gã bao giờ. Gã nghiêng đầu nhìn về phía sau: “Làm sao vậy Quân Hách?”

“Anh đang đuổi theo chúng ta kìa.” Thang Quân Hách quỳ ở ghế sau, hăng hái đập cửa sổ xe đằng sau. Cậu quay đầu nhìn về phía Dương Thành Xuyên rồi gọi: “Chú ơi, chú dừng xe lại một xíu đi ạ!”

Tiếng “chú” này gọi cho Dương Thành Xuyên cảm xúc lẫn lộn. Gã giẫm phanh rồi dừng xe lại, mở cửa xuống xe, cách thật xa mà kêu Dương Huyên: “Con chạy chậm thôi, đừng để bị ngã đấy.”

Dương Huyên đuổi theo, há miệng thở hổn hển, mỗi tay cầm một con Transformers nói: “Cái này cho, cho em ấy, để em ấy mang về nhà chơi…”

Thang Quân Hách ngồi trong xe, cậu muốn mở cửa xuống xe nhưng loay hoay một lúc lâu cũng chẳng thành công, hoảng đến toát cả mồ hôi.

Dương Thành Xuyên đi tới mở cửa xe giúp cậu, vì Dương Huyên chạy tới nên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng. Anh nhét cả hai con Transformers vào trong ngực Quân Hách, nói một cách đầy hào phóng: “Chẳng phải em thích chơi thứ này sao, tặng cho em đấy.”

Thang Quân Hách ôm lấy hai con Transformers siêu ngầu kia, thích lắm nhưng lại chưa dám nhận, từ chối cho có lệ: “Mẹ em dạy là không được tuỳ tiện nhận đồ của người khác…”

Dương Huyên hào khí ngút trời: “Anh trai em thì dạy, cho em thì em cứ việc cầm!”

Nên Thang Quân Hách cứ vậy mà ôm hai con Transformers giá thành xa xỉ từ nơi thành thị phồn hoa lầu cao san sát vể tới chốn ngoại ô tiêu điều đang không ngừng bị phá dỡ và di dời, cũng là về tới bên người mẹ Thang Tiểu Niên của cậu.

Sau khi Thang Quân Hách được đưa về nhà thì luôn tóm lấy Thang Tiểu Niên hỏi hết lần này tới lần khác là bao giờ mới có thể gặp lại anh trai, khi nào thì mới mời anh ấy đến nhà mình chơi.

Mấy lần đầu, Thang Tiểu Niên còn sẽ trả lời qua loa tượng trưng mấy câu, bị hỏi nhiều quá cũng đâm ra buồn. Mỗi lần nghe thấy câu hỏi ấy đều sẽ làm lơ cậu, có đôi khi còn lén gạt nước mắt.

Dưới lời miêu tả non nớt không chút kiêng kỵ nào của Thang Quân Hách, nhà của Dương Thành Xuyên hiện lên với khung cảnh là một toà cung điện tráng lệ huy hoàng. Mà Dương Huyên chính là chàng hoàng tử nhỏ với cuộc sống nhung lụa trong cung điện ấy.

Hai con Transformers mà Dương Huyên tặng cho Thang Quân Hách bị yên lặng mà bày ở trên chiếc kệ TV đã tróc sơn, chúng như thể một sự khinh thường trắng trợn đối với các thứ đồ được bày trí trong căn phòng cũ kỹ rách nát này vậy.

Thang Tiểu Niên trông quầy quần áo cho người ta ở trung tâm thương mại nên số lần bà đi ngang qua khu dành cho trẻ em ở trung tâm thương mại cũng nhiều vô kể. Giá các món đồ chơi ở đó đắt líu cả lưỡi, mỗi lần bà đều cúi gằm xuống mà bước nhanh qua, không dám dừng lại dù chỉ là một giây.

Mà giá cả của hai con Transformers do Thang Quân Hách mang về này so với mấy thứ bên trong trung tâm thương mại kia còn cao hơn nhiều. Đồ càng tinh xảo thì đương nhiên giá cũng sẽ càng đắt, nhưng con trai của Dương Thành Xuyên vừa tặng mà đã tặng luôn cả hai con, điều này khiến Thang Tiểu Niên càng cảm thấy cuộc sống của bản thân trải qua vừa uất ức lại vừa khó coi.

Lúc Thang Tiểu Niên mang thai thì vội vàng tìm một khu nhà cũ kỹ gần Nhuận Thành để ổn định cuộc sống. Nơi này ngoài mỗi cái tiền thuê nhà rẻ ra thì chẳng được cái nước gì nữa cả —— đâu đâu cũng là mấy ngôi nhà lụp xụp xây san sát nhau. Mùa đông thì khô, mùa hè lại ẩm. Chỉ có khoảnh khắc hiếm hoi vào buổi trưa hàng ngày thì mới có thể thấy được ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.

Nhưng hai năm vừa rồi, bên trên đã hạ xuống chính sách. Cái khu rách nát già cỗi này bỗng chốc lắc mình biến hóa thành địa bàn của Nhuận Thành. Giá phòng tăng vọt còn nhanh hơn cả tên lửa, đương nhiên tiền thuê cũng theo đó mà tăng lên. Điều này càng làm cho Thang Tiểu Niên phải bớt ăn bớt mặc, ngay cả mua giấy vệ sinh cũng phải đứng trước kệ hàng trong siêu thị mà phân vân so sánh một lúc lâu.

Cũng không phải Thang Tiểu Niên không có cơ hội để “thoát nghèo”. Năm ấy khi Dương Thành Xuyên tìm tới đây thì câu nói đầu tiên chính là: Sao em lại ở cái chỗ như này, đây mà là chỗ dành cho người ở à? Đi, đi thôi. Anh tìm chỗ ở cho em, việc gì phải ở đây cho khổ ra.

Thang Tiểu Niên lúc đó cực kỳ có khí khái mà liếc xéo gã: “Ở đâu đến thì cút về chỗ đấy đi, ai thèm mấy cái đồng dơ bẩn của anh.” Cứ thế mà làm cho Dương Thành Xuyên nén hết những lời muốn nói còn lại về trong bụng.

Có một ngày buổi tối, Thang Tiểu Niên nấu món sườn xào chua ngọt cho Thang Quân Hách. Thang Quân Hách vừa ăn vừa liếm tay nói: “Mẹ ơi, lần sau mình cũng gọi anh Dương Huyên tới nếm thử đi.”

Thang Tiểu Niên vừa nghe thì sự xót xa trong lòng đã men theo thực quản mà trào ngược lên cuống họng. Bà để đũa xuống rồi cầm lấy cánh tay Thang Quân Hách, hỏi cậu: “Con nói với mẹ xem là nhà của anh ấy có to không?”

Thang Quân Hách giơ hai cánh tay trắng như ngó sen để múa may: “To lắm ạ.”

Thang Tiểu Niên lại hỏi: “Thế quần áo anh ấy mặc có đẹp không?”

Thang Quân Hách nghiêm túc gật đầu: “Đẹp lắm ạ, anh ấy cũng đẹp nữa ạ.”

Thang Tiểu Niên lại đột nhiên lã chã nước mắt, bà quay đi gạt lệ: “Những thứ kia lẽ ra đều phải là của con, con có hiểu không?”

Đương nhiên là Thang Quân Hách không hiểu, nhưng cậu mơ mơ màng màng mà nhìn Thang Tiểu Niên, gật gật đầu một cách rụt rè.

Từ sau lần đó, Thang Quân Hách đã không nhắc tới Dương Huyên trước mặt Thang Tiểu Niên nữa. Cậu biết là chỉ cần nhắc tới anh ấy là mẹ sẽ khóc, cậu không thể làm cho mẹ đau lòng được.

Nhưng ngoài miệng không nhắc thì cậu vẫn thường luôn nhớ tới Dương Huyên.

Bởi do Thang Tiểu Niên nên những bạn nhỏ khác trong ngõ đều bị dặn là không được chơi với Thang Quân Hách. Thang Quân Hách không có bạn bè, ngoài Thang Tiểu Niên ra thì cũng chưa từng có ai đối xử tốt với cậu cả. Chút ý tốt của Dương Huyên đã trở thành tia sáng duy nhất trong tuổi ấu thơ của cậu, khiến cho những tháng ngày khác trở nên lu mờ ảm đạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play