Editor: Tiên Sinh
Chương 12
Dương Huyên nói xong câu này thì bỏ lại Ứng Hồi mà đi thẳng lên sân khấu, anh cúi người nói gì đó với tay guitar tóc dài kia. Người nọ gật gật đầu rồi đứng lên, đưa đàn guitar trong tay cho Dương Huyên, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng anh, sau đó đi xuống ngồi trên một chiếc ghế dưới góc sân khấu.
Phùng Bác huýt sáo với âm cuối ngân cao, chụm hai tay lại bên miệng rồi kêu về phía trên sân khấu: “Anh Huyên nhất định phải hát bài kia nhé!”
Dương Huyên làm thinh, duỗi tay chỉnh cho chiếc microphone cao hơn một chút, sau đó đàn một đoạn ngắn để thử giai điệu.
“Anh Huyên ơi, không hát thì méo phải người nữa.” Có người hô lớn.
Dương Huyên cúi đầu bắt đầu đàn guitar, ngón tay anh lướt qua dây đàn, một đoạn nhạc dạo tuôn ra như nước chảy mây trôi theo đầu ngón tay của anh. Khúc nhạc dạo hơi dài, Dương Huyên mãi vẫn chưa hé miệng, những người không hiểu thì tò mò rồi sôi nổi mà châu đầu ghé tai nhau: “Muốn hát bài gì vậy?”
Thang Quân Hách chú ý tới những ngón tay thon dài đang gảy dây đàn kia —— chúng cũng là những ngón tay đã chơi bóng rổ nhiều năm. Khi những ngón tay ấy chạm vào mu bàn tay của cậu còn làm cậu cảm giác được vết chai hơi thô ráp trong lòng bàn tay anh. Cậu không dằn lòng được mà dùng tay phải nhéo nhéo mu bàn tay trái của mình, cũng là nơi mà khi nãy bàn tay anh đã từng đụng vào.
Ứng Hồi đứng dựa vào chiếc bàn cạnh cậu, cậu trông thấy móng tay cô bấm vào cạnh bàn từng tí rồi từng tí, đó là động tác thuộc về bản năng khi con người đang trong trạng thái căng thẳng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).