Qua một hồi lâu cậu mới trở lại bình thường được sau cơn đê mê chất ngất, Dương Huyên rút từ trong cơ thể của Thang Quân Hách ra và kéo vạt áo blouse trắng đang chất đống trên eo cậu xuống. Sau đó anh lật người cậu lại và bế cậu ngồi lên trên bàn lần nữa. Thang Quân Hách ôm Dương Huyên, cả người mềm như bông mà tựa vào người anh.
Màn hình di động đang đặt trên bàn hơi sáng lên, Dương Huyên duỗi tay lấy di động tới nhìn lướt qua. Giao diện trò chuyện với Nhậm Trạch Khải hiển thị ở trên màn hình đầu tiên, câu cuối cùng mà Thang Quân Hách trả lời là: “Không, nhưng mà bạn trai tôi thì có.”
Nhậm Trạch Khải tức khắc trả lời lại một câu: “… Anh có bạn trai rồi á?”
Sau đó đã không có tin nhắn nào nữa. Dương Huyên tắt màn hình và đặt điện thoại về trên bàn, ngón tay anh luồn vào chỗ tóc sau gáy cậu và xoa nhẹ hai cái.
Thang Quân Hách tựa vào trên vai anh xong chẳng muốn thẳng người dậy. Mãi đến khi Dương Huyên bế cậu vào phòng tắm và cởi chiếc áo blouse bị bẩn ở trên người cậu ra thì cậu mới thẳng người dậy nói: “Thầy Tiết mà biết thì thể nào cũng đuổi thẳng cổ em cho xem.”
Dương Huyên cúi đầu điều chỉnh nước nóng của vòi hoa sen, nghe vậy thì cười.
“Phòng trực ban này là trưởng khoa Tiết phân riêng cho em để viết luận văn đấy.” Thang Quân Hách nói. Khi ấy cậu phải làm thực nghiệm, làm phẫu thuật, viết luận văn, thường xuyên ở lại bệnh viện hết đêm này tới đêm khác mà không về nhà. Cậu nằm bò ở trên chiếc bàn này để lóc cóc gõ luận văn, Tiết Viễn Sơn hết sức vui mừng vì sự vươn lên của cậu nên đặc biệt phê duyệt một căn phòng trực ban cho cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.