Đoạn Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng thật lâu không nghe thấy tiếng người hầu đi tới, hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu lên.
Người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cậu.
Đoạn Cẩn không biết Đoạn Du có chuyện gì mà lại tìm cậu, nhưng nhìn Đoạn Du giống như có hơi thất thần, liền nhắc nhở anh một câu.
Đoạn Du lấy lại tinh thần nhếch môi mỏng đi đến, đứng ở bên bàn đọc sách của Đoạn Cẩn, nói: "Anh đến giúp em học."
Đoạn Cẩn hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng lời Đoạn Du nói ở trên bàn ăn chỉ là khách khí, không ngờ anh lại thật sự đến chỉ đạo cậu.
Nhưng vẻ lạnh lùng xa cách trước kia, thậm chí còn mang theo chút chán ghét cũng không giống như làm bộ. Đoạn Cẩn chỉ có thể cho rằng, là vì mình bắt đầu nghiêm túc đi học, không còn là kẻ ngoại trừ gây phiền toái thì không còn tác dụng gì khác trong mắt đại thiếu gia Đoàn gia nữa nên anh mới đối xử với cậu tốt hơn chút.
Cậu cũng không ngờ Đoạn Du là nhân vật mặt lạnh mềm lòng như vậy, chỉ là không biết sau khi sự thật bị vạch trần ra, việc cậu ức hiếp bạn học, còn bị bạn học trưởng thành trả thù thì liệu anh có thất vọng về cậu hay không.
Đoạn Cẩn đi xuống giường, mang dép, cúi đầu tìm kiếm ở trong túi xách, lấy ra bài thi toán học, đưa cho Đoạn Du.
"Chỉ có bài tập toán thôi ạ."
Bởi vì hôm sau là cuối tuần nên Đoạn Cẩn muốn thả lỏng mình một chút, vì vậy cậu chỉ đem bài thi toán học về làm, sau đó liền tắm rửa sớm, nằm ở trên giường.
Thiếu niên buông thõng ánh mắt, nhìn bài thi toán học trong tay, không dám đối mặt với người đàn ông kia nữa, hơi hổ thẹn vì mình lười biếng
Nếu như sớm biết anh trai sẽ đến kiểm tra bài tập, cậu chí ít cũng nên làm xong bài thi toán học mới đúng.
Người đàn ông không nói gì, tiếp nhận bài thi, mở đèn bàn lên, lôi cái ghế ra ngồi ở trước bàn sách.
Anh nhìn rất nhanh, không hề lấy giấy bút thử lại phép tính.
Đoạn Cẩn đứng ở bên tay trái anh, theo ánh mắt của anh cùng kiểm tra bài thi.
Trước đó trong lòng còn có chút xấu hổ, bây giờ đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Người đàn ông ngón tay thon dài chỉ xuống phần chỗ sai.
Đoạn Cẩn cũng đúng lúc thấy được chỗ kia, là bởi vì sơ ý, để thiếu một dấu khai căn.
Không cần người đàn ông kia nói, Đoạn Cẩn liền hơi nhón chân lên, nghiêng người qua cái bàn, cầm lấy cái bút bên tay phải người đàn ông.
Sau đó liền dùng tư thế này cho thêm một dấu khai căn.
Toàn bộ quá trình rõ ràng không đụng phải Đoạn Du.
Nhưng khi mùi thơm hòa với khí ẩm thanh thanh quanh quẩn ở chóp mũi Đoạn Du, anh liền không tự chủ được run lên một cái, ngón tay cong lên, không cẩn thận làm nhàu một góc bài thi.
Đoạn Cẩn không biết xảy ra chuyện gì, có chút kỳ quái quay đầu nhìn anh.
Bả vai của thiếu niên nhỏ hẹp, nằm ở trên bàn, cái cổ cong trắng nõn với đường cong đẹp mắt, khuôn mặt non nớt còn chưa lớn bằng bàn tay anh, cặp mắt đào hoa tỏa sáng mê hoặc nhìn anh.
Lại là loại ánh mắt này ——
Người đàn ông giống như lại nghe thấy tiếng trái tim của mình "bình bịch" nhảy lên, loại cảm giác xa lạ này khiến một người đàn ông trên thương trường làm mọi việc đều thuận lợi không biết phải làm sao.
Anh vươn tay, muốn che lấp đôi mắt của thiếu niên kia, không cho cậu dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn anh nữa.
Bàn tay đến một nửa, người đàn ông mới kịp phản ứng mình đang làm cái gì. Ngoài mặt vẫn không có biểu cảm, chỉ sửa lại phương hướng tay chuyển sang bên trái Đoạn Cẩn.
Giống như là vòng lấy người vào trước ngực mình vậy.
Người đàn ông cũng cảm thấy như vậy có chút không đúng, nhưng mà cảm giác được thiếu niên ở trước ngực mình hiện tại khiến anh không hề muốn buông ra.
"Tại sao không làm câu đằng sau."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà từ tính, giống như là từ lồng ngực phát ra, kết hợp với nhiệt khí trên thân người đàn ông làm Đoạn Cẩn hơi mất tự nhiên.
Hơn nữa vì duy trì dáng vẻ, eo của cậu cũng đã bắt đầu mỏi nhừ, run nhè nhẹ.
Cậu lại không biết mở miệng như nào để anh trai thả mình ra ngoài.
Đoạn Cẩn chưa trả lời anh, người đàn ông cũng không vội, ngón tay thon dài dùng biên độ nhỏ vuốt vuốt bài thi, kiên nhẫn chờ đợi Đoạn Cẩn mở miệng.
Đoạn Cẩn do dự cả buổi, không dám bảo anh trai thả mình ra ngoài, cố gắng chịu đựng cái eo mỏi nhừ, nói: "Có hơi khó, em định ngày mai sẽ làm."
Người đàn ông dường như cuối cùng cũng phát hiện cậu khó chịu, nhưng vẫn không rời tay. Mà là ngồi ra phía sau, đem chân trái chuyển qua sau lưng Đoạn Cẩn, để trống một vị trí giữa hai chân.
"Ngồi."
Thấy Đoạn Cẩn bất động, lại bổ sung câu: "Anh dạy cho em."
Mặc dù Đoạn Cẩn bởi vì bẩm sinh yếu ớt nên mới thấp hơn so với bạn cùng lứa tuổi một ít.
Nhưng bất luận là tỉ lệ dáng người hay là ngũ quan xinh đẹp thì cậu cũng sẽ không bị người ta xem như đứa bé.
Cậu cũng luôn tỏ ra thành thục, nghiêm túc, có trách nhiệm, trưởng thành, dùng hình tượng nam tính để thể hiện chính mình.
Bây giờ lại bị anh trai coi như trẻ con, yêu cầu ngồi ở trước mặt.
Đoạn Cẩn nhếch môi, đắn đo thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được phần eo bủn rủn, thận trọng ngồi lên trên cái ghế kia.
Rõ ràng lúc cậu ngồi xuống rất cẩn thận, cũng không đụng phải người đàn ông. Nhưng người đàn ông lại ngại không thoải mái, điều chỉnh dáng vẻ một chút, hai chân thu gần lại, vì nhìn bài thi, người cũng hơi hướng về phía trước.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông hơi cao, nhiệt độ bắp đùi xuyên qua hai tầng vải vóc mỏng manh truyền lên người Đoạn Cẩn.
Trước kia xuyên nhanh, Đoạn Cẩn ở thế giới kia chưa từng có anh chị em, nên nhất thời cũng không biết ứng đối thế nào với tiếp xúc quá trớn thân mật này. Chỉ có thể cứng đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Đoạn Du ngược lại hoàn toàn không có cảm giác khó chịu nào.
Còn anh, anh cảm nhận được từ chỗ kề sát nhau phát ra một loại cảm giác tê tê dại dại, vọt thẳng vào tim anh.
Đoạn Du từ lúc mười tuổi được đón vào Đoàn gia đã bắt đầu thông minh trưởng thành, tuổi còn nhỏ đã quy hoạch được con đường cuộc đời mình, sau đó giống như một người máy đi theo con đường quy hoạch của mình mà lớn lên, với bất cứ chuyện gì cũng chưa từng có cảm xúc nhiệt tình hiếu kì.
Những sự vật từng khiến anh hiếu kì, sau khi được anh chơi chán thì cũng không còn lọt vào ánh mắt của anh nữa.
Giờ phút này, anh lại đột nhiên phát hiện mình say đắm cảm giác ôm thiếu niên này vào trong ngực.
Từ lúc xế chiều trông thấy thiếu niên này thì khát vọng ẩn núp ở trong tiềm thức của anh trước đó hoàn toàn không bị anh phát hiện ra cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn.
Anh thật ra có rất nhiều phương pháp để tránh lãng phí thời gian dành cho Đoạn Cẩn.
Ở trên bàn ăn cố ý lạnh nhạt, làm cho bầu không khí trở nên giằng co, sau đó bà Lý sẽ cáo trạng với Đoàn phu nhân, Đoàn phu nhân sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh phụ đạo học tập cho Đoạn Cẩn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Thời điểm đó anh cũng không ý thức được mình muốn làm cái gì, nhưng mà theo bản năng anh đã làm xong hết thảy.
Cuối cùng cho anh một cơ hội thuận lý thành chương, có thể thuyết phục là mình chỉ là "Bị ép".
Anh miễn cưỡng nhẫn nại trái tim điên cuồng vận động, mặc kệ khát vọng mới dâng trào còn nhiều hơn trước, ánh mắt xẹt qua mi mắt dày đậm của thiếu niên trong ngực, không dám dừng lại thêm, bắt đầu giảng bài.
Giáo viên ở trường Đoạn Cẩn đều rất có kinh nghiệm dạy học, cho nên Đoạn Cẩn dù gần như không có cơ sở cũng có thể nghe hiểu được.
Đoạn Du hiển nhiên lợi hại hơn nhiều so với những giáo viên chuyên nghiệp kia.
Anh dùng một cách trực tiếp, nhanh chóng, tư duy hiệu suất cao để giải đề.
Đoạn Cẩn nghe mà mê mẩn, đi theo mạch suy nghĩ của người đàn ông nhanh chóng viết từng chữ xuống, hoàn toàn quên hết cảm giác xấu hổ cùng khó chịu ở trong ngực người đàn ông.
Tất cả đồng đề khó đằng sau tiêu tốn rất nhiều thời gian thế mà bây giờ còn nhanh hơn mấy bài dễ trang trước mà Đoạn Cẩn làm.
Người đàn ông hơi hối hận, đáng lẽ nên giải đề theo phương pháp phức tạp hơn chút.
Anh không muốn bị thiếu niên nhìn ra manh mối để rồi cậu sẽ chán ghét mà sợ hãi vứt bỏ anh. Cho nên sau khi thiếu niên ghi đán án cuối cùng xuống, anh chủ động đứng lên dự định trở về phòng, nghĩ đến việc lần tiếp theo nên dùng lý do gì để về nhà phụ đạo thiếu niên học tập.
Nhưng sau đó thiếu niên lại ngồi trên ghế, ngẩng đầu, sùng bái nhìn anh, nói: "Anh ngày mai có thể đến chỉ đạo cho em được không?" Thiếu niên mở to mắt nhìn, nhớ tới cái gì, lại bổ sung: "Anh làm việc xong, có thời gian rảnh có thể đến chỉ em học không?"
Ánh sáng từ đèn bàn phát ra sau lưng thiếu niên, cổ họng người đàn ông căng lên, cố gắng đè xuống câu nói "Được thôi, em trai ngoan.” để nói ra một chữ ngắn gọn: "Được."
Đoạn Cẩn tắt đèn, nằm ở trên giường, hôm nay cậu làm xong việc sớm hơn một giờ so với bình thường.
Hấp thu quá nhiều kiến thức mới khiến cậu có chút mệt mỏi.
Nhưng mà hai mắt cậu vẫn sáng lấp lánh, hơi hưng phấn hỏi 5654: 【 Nếu tôi trở thành học sinh giỏi thì có làm hỏng thiết lập không? 】
Đoạn Cẩn bình thường đều lạnh lùng, mặc dù ôn hòa lễ phép, nhưng có lẽ là bởi vì thân thể không thể chịu đựng được cảm xúc quá cường liệt, cho nên vẫn luôn tỉnh táo biết kiềm chế, không hoạt bát giống như học sinh cấp ba khác.
Lúc này còn khá là ngây thơ.
5654 do dự trong việc nên dỗ cậu hay là nói thật, cuối cùng vẫn tuân theo quy tắc, trả lời: 【 Ngài không thể vượt qua Tạ Dật và Trình Uyên. 】
Đoạn Cẩn nghe vậy, nhớ đến Tạ Dật lên lớp chưa từng nghe giảng, nhưng ngoại trừ ngữ văn thì các môn khác đều đạt điểm cao nhất, thành tích kinh khủng, trên bàn thì đều là sách tiếng Anh và công thức chuyên ngành phức tạp, nên cũng không bởi vì 5654 nói mà cảm thấy thất vọng.
Chỉ là khi nghe thấy tên Trình Uyên, cậu lại hơi bất ngờ, hiếu kỳ nói: 【 Trước cậu nói chỉ số cảm xúc của Trình Uyên không đúng là sao vậy? Gần đây đã xảy ra chuyện gì à? 】
5654 không giống thường ngày trả lời vấn đề của cậu, chỉ nói: 【 Cần phải quan sát một chút. 】
Đoạn Cẩn biết đây chắc là dính đến bí mật thế giới nên cũng không hỏi nữa, nói một tiếng ngủ ngon rồi liền nhắm mắt lâm vào mộng đẹp.
App TYT & Cirad Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT