Một ngày lại một ngày nghiêm túc học tập, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Sau khi lần lượt lấy cớ cho tiểu thiếu gia mượn vở, tất cả mọi người trong lớp học đều phát hiện Đoạn tiểu thiếu gia không còn giống tên thiếu gia ăn chơi tùy hứng giống như hồi lớp mười nữa.
Mặc dù cũng không thích nói chuyện, nhưng ôn hòa lễ độ, khiêm tốn hiếu học hơn rất nhiều.
Không người nào có thể không thích khi được con mắt thanh tịnh chân thành của tiểu thiếu gia nhìn, sau đó khẽ mỉm cười, nói cảm ơn cả.
Đoạn Cẩn cũng rất vui mừng vì đã có thể dung nhập được vào tập thể.
Cậu nhận ra chuyện này là từ khi cậu bắt đầu nghiêm túc đi học, bạn học nào cũng vì muốn nâng điểm cho lớp mà không ngại trợ giúp cậu, muốn cậu thoát khỏi biệt danh “tiểu thiếu gia không điểm”.
Nhưng mà cũng có chuyện khiến cậu buồn rầu, ví dụ như luôn có bạn học cho cậu đồ ăn vặt hoa quả, cậu ăn không được, nhưng lại không muốn lãng phí hảo ý của người khác, uyển chuyển nói với bạn học cho cậu đồ ăn vặt vài câu, trả lại cho người ta.
Kết quả sáng ngày thứ hai đến trường học, trên mặt bàn và trong ngăn kéo, lại có đủ loại đồ ăn vặt hoa quả, cũng không biết là ai cho vào. Cậu đành phải mượn hai cái túi nhựa, cho vào chuyển về nhà, nhờ bà Lý làm rất nhiều bánh gatô nhỏ phân cho các bạn học ăn.
Còn một điều nữa, chính là Tạ Dật hình như càng ghét cậu hơn, mỗi lần có người tới tìm cậu nói chuyện, Tạ Dật đều sẽ trầm mặt. Mặc dù không nói gì, thậm chí ánh mắt cũng không di chuyển, nhưng lại phát ra một cảm giác ghét bỏ mãnh liệt làm không người nào có thể không để ý được.
Đoạn Cẩn nghĩ, có lẽ mình nên cãi nhau với cậu ta một trận. Mặc dù con đường kịch bản biến cậu thành tên cặn bã sẽ bị Trình Uyên và Tạ Dật trả thù ngược, còn phải khiến Tạ Dật ghét cậu đang đi rất thuận lợi, nhưng Đoạn Cẩn vụng trộm nhìn mấy lần, thầy Tạ Dật lúc nào cũng đọc sách tiếng Anh chuyên ngành rất dày, nghĩ đến việc trên tư liệu, cậu ta cũng được thiết lập học bá, cậu cũng ngại quấy rầy Tạ Dật học tập. Thế là sau giờ học, Đoạn Cẩn sẽ gục xuống bàn đi ngủ, vừa có thể giảm bớt quấy nhiễu cho Tạ Dật, lại có thể bổ sung tinh thần.
Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng học là cậu sẽ lại bị ánh mắt quấn quýt si mê rình mò, mặc dù ánh mắt kia càng ngày càng khát vọng, nhưng cũng không làm gì với cậu cả, cho nên cậu cũng dần dần không còn để ý chuyện này nữa.
Đảo mắt đã đến thứ sáu tan học. Bởi vì sau đó chính là cuối tuần nên tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
Trình Vĩ Bác sau giờ học liền chạy tới lớp 11A2 chặn đường Đoạn Cẩn.
Cả tuần này, chỉ cần nghỉ giữa giờ là Đoạn Cẩn đều sẽ ngủ, tan học thì trực tiếp về nhà, mỗi lần Trình Vĩ Bác tới tìm cậu rủ cậu cùng đi ức hiếp Trình Uyên thì đều bị cậu cự tuyệt.
Trình Vĩ Bác nói hết từng chuyện từng chuyện một mà cả tuần này Trình Uyên đã ức hiếp hắn nói cho Đoạn Cẩn biết. Từ lúc đi ngang qua cố tình đụng sách vở đồ dùng học tập của hắn rớt xuống đất, đến lúc vô tình hoặc cố ý giẫm lên chân hắn. Sáng hôm nay còn thừa dịp hắn đi đổ rác đẩy hắn vào thùng rác.
Không phải Trình Vĩ Bác không tức giận, nhưng mà vừa đối đầu với ánh mắt đen âm trầm của Trình Uyên là hai chân hắn như nhũn ra, đến lời uy hiếp cũng không dám nói.
Giống như bây giờ đã chuyển thành hắn bị Trình Uyên bắt nạt vậy.
Buổi chiều lên lớp, lúc Trình Uyên đi ngang qua bàn học của hắn, cậu ta lại không hung hăng đá hắn nữa mà chỉ mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, hai con ngươi tĩnh mịch.
Toàn thân lông tơ Trình Vĩ Bác đều dựng lên, đột nhiên có cảm giác Trình Uyên sẽ giết hắn.
"Đoàn thiếu gia, cuối tuần chắc là anh sẽ có thời gian đúng không? Tên phế vật Trình Uyên này càng ngày càng quá đáng, không trị nó, lần sau có lẽ nó sẽ trực tiếp bò lên trên đầu anh đấy." Trình Vĩ Bác vẫn mang trên mặt nụ cười lấy lòng như thường ngày, nhưng ánh mắt lại đen kịt, không hề chớp mắt nhìn Đoạn Cẩn.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Bởi vì biết 5654 vẫn luôn giám sát tình trạng sinh mạng của Trình Uyên, một khi đến giá trị nguy hiểm sẽ thông báo cho cậu, lại thêm kịch bản kế tiếp ở tận chuyến du lịch mùa thu nên Đoạn Cẩn vẫn trầm mê vào học tập, không quan tâm đến nhân vật chính công nữa.
Lần này, cậu cũng không muốn lãng phí một ngày cuối tuần quý giá, đi cùng Trình Vĩ Bác ức hiếp Trình Uyên.
Cậu vừa định chuẩn bị mở miệng cự tuyệt Trình Vĩ Bác thì liền nghe thấy 5654 nói: 【 Đồng ý với cậu ta đi. 】
Đoạn Cẩn đành phải gật đầu với Trình Vĩ Bác một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Bởi vì Đoạn Cẩn không hỏi nguyên nhân mà nghe lời vô điều kiện nên 5654 cũng hơi cao hứng, âm điệu vốn không cảm xúc lúc này mang theo chút ý cười, giải thích nói: 【 Vừa mới kiểm tra một chút, chỉ số cảm xúc của Trình Uyên không đúng lắm, phải đi quan sát một chút, phòng ngừa cậu ta làm hại bản thân mình. 】
Trình Vĩ Bác thấy Đoạn Cẩn đồng ý, trong mắt cuối cùng cũng có một chút ý cười, nói: "Chủ nhật Trình Uyên sẽ đến tiệm lẩu sau trường học làm việc, mười một giờ ở cửa trường gặp mặt nhé."
Đoạn Cẩn mặc dù cũng không ham ăn lắm, nhưng mà cậu rất thích cái cảm giác được bà Lý hiền từ cưng chiều mình, cũng rất thích uống canh thuốc ấm áp bà Lý nấu, cho nên cậu ở trước mặt bà Lý sẽ thể hiện ra mình là một đứa cháu thật ngây thơ yêu chiều.
"Bà, cháu về rồi, hôm nay uống canh gì ạ?"
"Tiểu thiếu gia vất vả rồi, ngày mai cuối tuần, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng có thể ngủ được nhiều hơn. Một tuần này cậu tập trung học hành làm bà Lý đau lòng lắm đó. Đến đây, nhanh đi rửa tay đi, vừa vặn uống canh với đại thiếu gia."
Đoạn Cẩn lúc này mới phát hiện trên ghế sa lon phòng khách có một người. Người đàn ông này thân hình cao lớn thẳng tắp, đôi tay thon dài hữu lực đang gõ gõ trên bàn phím laptop, khớp xương rõ ràng.
Nghe thấy bà Lý nhắc tới mình, anh liền quay đầu nhìn về phía Đoạn Cẩn, gọi: "Tiểu Cẩn."
Âm thanh không có cảm xúc, ánh mắt cũng lạ lẫm mà xa cách, đồng hồ tinh xảo màu bạc trong tay phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Mặc dù đọc trên tư liệu cũng nhìn ra được quan hệ của hai anh em Đoàn gia không thân cận, nhưng thấy Đoạn Du khách khí lạnh lùng như vậy, giống như thái độ đối mặt với một người xa lạ, cũng khiến Đoạn Cẩn trong lúc nhất thời không biết đáp lại như nào.
Quá thân thiện có vẻ sẽ xấu hổ, quá lạnh nhạt thì lại không lễ phép.
Ngón tay nhợt nhạt buông thõng bên cạnh chiếc quần baro chẳng hiểu sao lại hơi cong lên, đôi lông mi cong cong khẽ run rẩy, nét mặt và thanh âm lại tận lực duy trì vẻ bình ổn: "Em chào anh."
Người đàn ông kia tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói cái gì, quay đầu lại tiếp tục làm việc.
Bà Lý và người hầu khác cũng không cảm thấy kinh ngạc với không khí xa cách của hai anh em nhà này, sau khi giúp cậu đổi giày thì liền dẫn cậu đi rửa tay.
Bên trên bàn ăn gỗ lim, Đoạn Cẩn và Đoạn Du ngồi đối mặt với nhau uống canh.
Mặc dù bây giờ là lúc thích hợp nhất để trò chuyện, nhưng hai người lại không nói gì. Thậm chí bởi vì lễ nghi bàn ăn mà lúc uống canh, đến cả tiếng vang thìa đụng vào bát cũng không buồn vang lên.
Đoạn Cẩn cũng không quá cảm thấy xấu hổ trước không khí quá mức an tĩnh này, nhưng sống lưng chẳng hiểu sao lại thẳng tắp lên, mọi cử động đều tỏ ra rất nghiêm túc.
Còn bà Lý, thấy tiểu thiếu gia nhà mình không được thả lỏng giống như trước kia, vốn đang đau lòng tiểu thiếu gia học hành vất vả một ngày, bây giờ trông thấy tiểu thiếu gia về đến nhà còn không được tựa vào thành ghế, vừa phải cùng bà cười cười nói nói chuyện ở trường học, vừa ăn canh, trong lòng liền có chút bất mãn. Phu nhân nghe nói đại thiếu gia ở công ty ở một tuần, cố ý gọi điện thoại bảo anh về nhà chăm sóc tiểu thiếu gia, kết quả chẳng những không chăm sóc được tiểu thiếu gia mà thậm chí còn khiến tiểu thiếu gia ở nhà mà còn không thể thả lỏng.
Thế là bà bèn mở miệng giải vây nói: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia một tuần này đều chăm chỉ học tập, tiến bộ hơn nhiều rồi."
Đoạn Du không tin người em trai từ nhỏ đã bị làm hư này của mình sẽ đổi tính nghiêm túc học tập, nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ ra, nói tiếp: "Tiểu Cẩn đúng là không tệ." Nghĩ đến việc mẹ dặn là anh phải chăm sóc tốt em trai, đồng thời tỏ vẻ sẽ thỉnh thoảng hỏi han tình huống của em trai, anh phải cố đè xuống bực mình trong mắt, nói bổ sung "Tiểu Cẩn có chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi anh."
Nói thì nói như thế, nhưng ai cũng biết đây chỉ là khách khí. Đoạn Cẩn ngoan ngoãn đồng ý, Đoạn Du cũng không còn nói cái gì nữa, hai người lại an tĩnh tiếp tục uống canh.
Mặt trăng lên cao, bầu trời đêm yên tĩnh, Đoạn Cẩn vừa mới tắm rửa xong ngồi dựa vào trên giường, định lấy vở ra ôn tập một chút, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Tưởng rằng người hầu đưa cho cậu quần áo ngày mai, Đoạn Cẩn không xuống giường, chỉ nói: "Mời vào."
Bà Lý đau lòng tiểu thiếu gia ở nhà cũng không thể tự tại, cố ý hòa hoãn quan hệ hai anh em, liền gọi điện thoại cho mẹ Đoàn, nói tiểu thiếu gia gần đây rất là vất vả. Mẹ Đoàn rất vui khi Đoạn Cẩn đã trưởng thành biết lo nghĩ, nhưng cũng đau lòng cậu đọc sách mệt mỏi, bèn gọi điện thoại cho Đoạn Du, dặn dò anh giúp em trai phụ đạo bài tập.
Mặc dù Đoạn Du cảm thấy chuyện này lãng phí thời gian của anh, nhưng anh vẫn đồng ý.
Nhưng điều làm Đoạn Du không ngờ chính là, lúc mở cửa phòng, Đoạn Cẩn vốn tưởng là sẽ đang chơi trò chơi hoặc dùng điện thoại di động, lúc này lại đang ngồi dựa vào trên giường, hai con ngươi thủy nhuận đen nhánh chuyên chú nhìn vào quyển vở.
Thiếu niên này có thân thể nhỏ hơn một vòng so với nam sinh cùng tuổi, tứ chi thon dài. Vừa mới tắm rửa xong, trên tóc còn mang theo hơi nước, tóc cắt ngang trán ẩm ướt mềm mềm rủ xuống, da thịt trắng noãn có hơi lộ ra một chút màu hồng nhạt.
Đoạn Du giống như trông thấy một giọt nước từ trên tóc Đoạn Cẩn nhỏ xuống, thuận theo cái cổ mảnh khảnh, dừng lại trước xương quai xanh tinh xảo.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trông thấy là anh, hơi kinh ngạc mở to hai mắt, trong con mắt phản chiếu ra hình dạng của anh, bờ môi phấn nộn khẽ nhếch lên, nhu hòa kêu một tiếng: "Anh?"
Đoạn Du giống như nghe thấy trái tim của mình "bịch" lên một tiếng.
App TYT & Cirad Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT