Trình Vĩ Bác trông thấy cậu không coi ai ra gì thì liền tức giận. Hắn ta ức hiếp Trình Uyên đã mấy năm, nhưng con mắt Trình Uyên chưa hề nhìn hắn ta lấy một cái, làm hắn ta cảm thấy mình cứ như là một thằng hề vậy. Rõ ràng hắn ta mới đúng là con ruột của ba mẹ, Trình Uyên chẳng qua chỉ là cẩu tạp chủng nhặt về, cha mẹ từ nhỏ cũng không chào đón Trình Uyên, nhưng tại sao mọi thứ của Trình Uyên đều tốt hơn hắn?
Đố kị cộng thêm xếp hạng cuộc thi lần này lại hạ xuống, Trình Vĩ Bác liền đi lên trước, dùng sức đá một cước vào bắp chân Trình Uyên, mắng: "Đồ phế vật câm điếc. Không coi ai ra gì đúng không! Không nhìn thấy Đoạn tiểu thiếu gia tới à?"
Trình Uyên bị hắn đá một cước, không tránh cũng không phản kháng, chỉ là cũng không thèm nhìn Trình Vĩ Bác lấy một cái, đứng dậy rời đi.
"Dừng lại! Ai cho mày đi?" Trông thấy Trình Uyên vẫn không coi hắn ra gì, mặt Trình Vĩ Bác lập tức nhăn nhó. Nghĩ không thể để bản thân mất mặt trước mặt tiểu thiếu gia nữa, thế là hắn lại hô, "Sách mẹ mày để lại, mày không cần nữa đúng không? Không cần thì ngày mai tao sẽ bảo mẹ tao bán đi."
Trình Uyên quả nhiên ngừng lại.
Trình Vĩ Bác hài lòng cười một tiếng, sau đó lại đá một phát vào đầu gối Trình Uyên.
Trước kia Trình Uyên mặc dù kiệm lời lại không để ý tới người khác, nhưng lúc chỉ có một mình, Trình Vĩ Bác cũng không dám trêu chọc Trình Uyên. Trình Uyên cao gần một mét chín, khí chất rất có tính áp bách, luôn luôn ép cho Trình Vĩ Bác không dám động thủ. Cho nên đây cũng là nguyên nhân Trình Vĩ Bác phải nịnh bợ Đoạn Cẩn, lúc một mình hắn đối mặt với Trình Uyên, trong lòng hắn vẫn luôn có một sự sợ hãi mà hắn không muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay Trình Uyên hoàn toàn không phản kháng, thậm chí còn không bảo vệ đầu và bụng như trước ——
Giống như là cố ý để hắn đánh.
Trình Uyên giống như đang muốn chết.
Đoạn Cẩn trông thấy sắc mặt Trình Uyên tái nhợt, biết tổn thương lúc trước của cậu ta vẫn còn chưa khỏi hẳn. Nếu cứ mặc cho Trình Vĩ Bác không nhẹ không nặng đánh như vậy thì sợ là sẽ chết người mất, thế là bèn nói: "Hôm nay để tao giáo huấn nó."
Trình Vĩ Bác lập tức dừng tay, lui sang một bên, lấy lòng cười với Đoạn Cẩn, nói: "Tiểu thiếu gia đừng để bản thân mệt quá."
Đoạn Cẩn đi đến bên cạnh Trình Uyên, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt Trình Uyên.
Thiết lập pháo hôi ức hiếp nhân vật chính công không thể phá bỏ, nhưng thân thể Trình Uyên nếu lại bị đánh nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, Đoạn Cẩn chỉ có thể đi theo con đường "nhục mạ Trình Uyên".
Không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc bị người khác khinh miệt vỗ mặt như vậy.
Quả nhiên, Trình Uyên trước kia dù bị Trình Vĩ Bác khiêu khích, quyền đấm cước đá cũng không nhìn Trình Vĩ Bác lấy một cái, giờ phút này lại hơi mê mang, có chút sốt ruột đưa ánh mắt nhìn về phía Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn lập tức hiểu ánh mắt này chính là phẫn hận.
Đoạn Cẩn đứng lên, một chân giẫm lên ngực Trình Uyên, sau đó cúi người, vỗ vỗ mặt Trình Uyên, nói với ngữ khí khinh miệt: "Về sau trông thấy tao, phải gọi là Đoàn thiếu gia, có biết không?"
Mùi thơm làm cho Trình Uyên đầu váng mắt hoa, thần hồn điên đảo tựa như đang bao bọc lấy cậu ta, cậu ta như là một kẻ nghiện vội vàng hít vào, tham lam muốn hít tất cả mùi thơm này vào trong bụng, tuyệt không để bất kì cái nào thoát đi. Mà cái tay đặt ở trên mặt cậu ta lại mềm mại tinh tế tỉ mỉ, lành lạnh giống như ngọc thạch, chỗ da bị cái tay này đụng vào tựa như bị chạm điện run lên một cái.
Cậu ta thật ra cũng không yếu ớt như vậy, chế phục Trình Vĩ Bác vẫn là một chuyện khá dễ dàng với cậu ta.
Nhưng cậu ta không muốn phản kháng, bởi vì cậu ta khao khát cảm giác tuyệt vời khi sắp tử vong vào ngày hôm đó.
Khi tiểu thiếu gia yếu đuối mảnh khảnh này đi đến bên cạnh cậu ta, cậu ta còn nghĩ, mình cũng có thể dễ như trở bàn tay bẻ gãy cái cổ vị tiểu thiếu gia xinh đẹp này.
Nhưng giờ phút này cậu ta hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
Cậu ta chỉ muốn cầu xin tiểu thiếu gia này ức hiếp ức hiếp cậu ta nhiều hơn nữa, đem cái chân nhỏ kia giẫm lên trên người cậu ta, để cậu ta cảm thụ được trọng lượng của tiểu thiếu gia; hoặc là đá cậu ta một cái, càng hung ác càng tốt, chỉ nhớ phải cẩn thận đừng để chân tiểu thiếu gia bị thương, nếu vậy thì có thể đá vào bụng của cậu ta, chứ không phải là vào chỗ xương cốt cứng rắn; dùng tay, dùng ngôn ngữ tiếp tục làm cho cậu ta nhục nhã, chỉ cần tiểu thiếu gia nói chuyện với cậu ta, chỉ cần ánh mắt tiểu thiếu gia có thể đặt ở trên người cậu ta.
Cậu ta nghĩ, có lẽ cậu ta nên phản kháng một chút, bởi vì nô lệ hoàn toàn thần phục sẽ không kích thích ham muốn ngược đãi của người khác. Nhưng cậu ta hoàn toàn không thể động đậy, đầu óc của cậu ta vẫn còn tồn tại một tia lý trí, tự hỏi phải làm như thế nào để tiểu thiếu gia dừng lại lâu một chút, lâu một chút, nhưng trái tim và thân thể của cậu ta đã hoàn toàn thần phục, đắm chìm trong khoái cảm vô song mà tiểu thiếu gia ban tặng.
Hô hấp Trình Uyên càng ngày càng gấp rút, khuôn mặt lạnh lùng ửng đỏ, con mắt ướt át mê ly nhìn Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn nhìn cậu ta như vậy, lo lắng cậu ta khí cấp công tâm, lại bị mình giẫm lên làm hô hấp không thuận, vội vàng ngồi dậy bỏ chân xuống.
Mặc dù đây là cái kịch bản cần, nhưng làm nhục người khác như vậy vẫn khiến cậu thấy áy náy."Phải vào lớp rồi, trở về đi, để nó ở nơi này suy nghĩ." Đoạn Cẩn lo lắng Trình Vĩ Bác ở lại sẽ tiếp tục đánh Trình Uyên, liền gọi Trình Vĩ Bác cùng trở về.
Trình Vĩ Bác còn chưa phát tiết xong cơn tức giận, vốn muốn ở lại đá Trình Uyên mấy cước nữa, nhưng vì mấy ngày qua lần đầu tiên nghe thấy Đoạn Cẩn nói chuyện với hắn ta, hắn ta lập tức thụ sủng nhược kinh mà đi theo.
Nhưng hắn ta không nhìn thấy, Trình Uyên sau lưng, hai mắt âm u, khuôn mặt hung ác nham hiểm hơn trước đó gấp trăm lần, đang oán độc nhìn hắn.
Lúc chuông vào học còn chưa kêu lên, lớp 11A2 đã rất yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với lớp 10A2 huyên náo dưới lầu.
Đoạn Cẩn đi qua chỗ ngoặt, chủ nhiệm lớp đang đứng ở cửa sau phòng học quan sát các bạn học. Các bạn học đều làm bộ không phát hiện chủ nhiệm lớp, cúi đầu hận không thể chôn đầu vào trong cuốn sách giáo khoa.
【... 】
Chủ nhiệm lớp là một nữ giáo viên ngữ văn ba mươi tuổi, lúc lớp mười một khai giảng đã được điều đến chủ nhiệm lớp Đoạn Cẩn. Năng lực dạy học không thua gì giáo viên có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, lại còn là người có trách nhiệm, không giống với các thầy cô giáo khác sẽ mặc kệ đám nhà giàu, cho nên học sinh lớp 11A2 đều kính sợ cô.
Đoạn tiểu thiếu gia là một ngoại lệ, chủ nhiệm lớp từng gọi cho mẹ Đoàn không ít lần để làm công tác tư tưởng, nhưng Đoàn gia quá mức yêu chiều tiểu thiếu gia, còn nói giáo viên đừng mang đến cho cậu áp lực quá lớn, chỉ cần cậu khỏe mạnh vui vẻ là được rồi, cho nên chủ nhiệm lớp chỉ có thể bất đắc dĩ buông thả vị tiểu thiếu gia này. Tiểu thiếu gia tuy không nghe giảng bài, nhưng cũng chỉ đi ngủ hoặc là trốn học, không làm nhiễu loạn kỷ luật lớp học nên cô cũng đành nhịn xuống.
Đoạn Cẩn có chút xấu hổ, dừng lại, đợi chủ nhiệm lớp đi rồi mới tiến vào phòng học.
Nhưng mà chung quanh lớp 11A2 quá an tĩnh, chủ nhiệm lớp nghe thấy được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Đoạn Cẩn. Chủ nhiệm lớp hơi kinh ngạc, tiểu thiếu gia này trước kia cứ buổi sáng là sẽ không thấy đâu, hôm nay thế mà lại trở về học, có lẽ là cuối cùng cũng đã nhận thức được tầm quan trọng của đọc sách. Thế là cô vội đi qua vỗ vỗ bả vai Đoạn Cẩn, vui mừng cười nói, "Mau vào đi thôi, học tập cho giỏi." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Em ngồi hàng cuối cùng không nhìn thấy bảng, hiện tại chỉ có chỗ bên cạnh Tạ Dật là trống, em lại cùng một tổ hỗ trợ với Tạ Dật. Lát nữa em mang sách giáo khoa và đồ dùng học tập đến ngồi bên cạnh Tạ Dật đi."
Bạn học lớp 11A2 vẫn luôn nhếch lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy tin Đoạn Cẩn dời đến ngồi bên cạnh Tạ Dật, không ít người hít một hơi khí lạnh, hạ giọng ngồi nghị luận.
"Bên cạnh Tạ thần tại sao lại trống không, là vì không ai dám ngồi gần đó đó!"
"Đúng vậy đúng vậy, lúc lớp mười vừa mới vào trường, tớ đúng là tuổi nhỏ vô tri, còn tìm cậu ta hỏi bài. Lúc đó hơi lạnh từ cậu ta làm tớ như muốn chết cóng, ánh mắt cậu ta thì giống như đang nói; loại đề này mà cũng hỏi tôi", sau đó tớ cũng chỉ dám đứng từ xa xa nhìn cậu ta."
"Cái tên lạnh lùng đó thì có cái gì tốt, có bằng được tiểu thiếu gia yếu đuối mỹ mạo của chúng ta không."
"Đúng vậy, tớ thấy nhan sắc của tiểu thiếu gia đúng là có một không hai, mày như mực họa, đôi mắt như làn thu thuỷ, ngũ quan tinh xảo nhưng tuyệt không nữ khí."
"Tiểu thiếu gia đáng thương, rõ ràng là một đóa kiều tiêu ở giữa khói lửa nhân gian, nhưng chủ nhiệm lớp lại bức bách muốn áp bách cậu ấy ngồi cùng bàn với Tạ thần."
"..."
Chủ nhiệm lớp ho lên một tiếng, tiếng thảo luận bỗng nhiên biến mất.
"Nhanh lên đi, trước khi tiết học mới bắt đầu thì mang sách giáo khoa sang ngồi trước, lúc nghỉ trưa hẵng thu dọn những vật khác."
Đoạn Cẩn nhu thuận gật đầu một cái, "Vâng, cảm ơn cô."
Lúc Đoạn Cẩn ngồi xuống bên cạnh Tạ Dật, Tạ Dật đến cả một ánh mắt cũng không phân cho cậu, giống như bên cạnh có người hay không, cậu ta cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Bạn học bên cạnh không nhịn được vụng trộm nhìn cậu.
Tiểu thiếu gia bệnh nặng mới khỏi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch trong suốt, cặp mắt đào hoa hơi mê mang, làn môi nhàn nhạt, cái đầu hơi cụp xuống, không biết đang viết cái gì.
Bộ dạng đáng thương như bởi vì bị Tạ Dật ức hiếp vậy.
Các bạn học nữ lập tức bùng phát mẫu tính, bạn học nam thì giận mà không dám nói gì, chỉ dám lén lút chụp ảnh đăng lên Post Bar.
[ Hôm nay cậu hờ hững lạnh lẽo với tiểu thiếu gia, ngày mai có muốn lại gần tiểu thiếu gia cũng không với nổi (hình ảnh)]
[ Nơi nào có mỹ nhân nơi đó sẽ có tôi! Bên cạnh là Tạ thần? ]
[ Tạ thần không nhìn tiểu thiếu gia lấy một cái? Tiểu thiếu gia sắp bị oan ức chết rồi, thực sự rất muốn dỗ dành cậu ấy]
[ Lớp bên cạnh, vì sao Tạ Dật lại ngồi bên cạnh tiểu thiếu gia thế? ]
[ Chủ nhiệm lớp bảo tiểu thiếu gia đến bên cạnh Tạ thần ngồi, sau đó Tạ thần liền lạnh mặt như vậy ]
[? ? ? Nếu như là tôi có thể ngồi cùng bàn với tiểu thiếu gia thì nằm mơ cũng sẽ bị cười tỉnh đó, Tạ thần bị gì vậy? ]
[Tiểu thiếu gia bảo bối, Tạ thần không để ý tới con nhưng mà mẹ yêu con, mẹ cũng không để ý tới cậu ta! ]
[ Ha ha, tôi sẽ chờ cái ngày Tạ thần hạ mình cầu xin tiểu thiếu gia có thể nhìn cậu ta một cái]
[l S+1]
Đoạn Cẩn lại cảm thấy không có gì. Dù sao thì thiết lập của Tạ Dật cũng là cao lạnh, Đoạn tiểu thiếu gia lại là thiếu gia ăn chơi mà Tạ Dật cực kì ghét. Đi ngủ, trốn học, ức hiếp bạn học, không gì không giỏi, không để ý tới cậu là rất bình thường. Chỉ cần không liên quan tới nhau, bình thường làm theo kịch bản, làm xong nhiệm vụ là được rồi.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
【 Kịch bản kế tiếp có liên quan đến ngài là du lịch mùa thu trong hai tuần nữa, ngài có thể nghỉ ngơi một chút hoặc là đi chơi đâu đó, không phải thời gian trong kịch bản thì túc chủ có thể thoải mái tự do. 】
Tiểu thiếu gia Đoàn gia thường vui đùa bằng cách cùng đám hồ bằng cẩu hữu đi hát Karaoke. Chỉ cần không uống rượu hút thuốc, Đoàn gia sẽ không cấm cản. Đoạn Cẩn cảm thấy hoạt động lần này cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa cậu cũng không muốn điểm số của mình kéo thấp bình quân của cả lớp.
Đây là ngôi trường phổ thông quý tộc tốt nhất toàn tỉnh, các giáo viên giảng bài đều khá là sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trật tự rõ ràng. Đoạn Cẩn lúc này cũng không phải Đoạn tiểu thiếu gia ngu ngốc trước kia. Cho nên sau khi nghe bài chăm chú thì đã dần dần tìm được đúng đường.
Chỉ là cậu bản thân bệnh nặng mới khỏi, thân thể cũng không tiện, cho nên sau khi tập trung tinh thần nghiêm túc nghe giảng hai tiết, cậu đã thực sự tinh bì lực tẫn.
Cánh tay trắng trắng đỡ lấy đầu, nâng lên rồi hạ xuống, cặp mắt xinh đẹp đào hoa nửa khép, vùng vẫy cả buổi, cuối cùng vẫn không thể chống cự lại, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Mặc dù Tạ Dật không thèm để ý đến tiểu thiếu gia, nhưng cậu ta cũng biết tiểu thiếu gia này đã giả bộ nghe giảng hai tiết.
Trong lòng cười nhạo một tiếng, không giả bộ được còn cố làm gì.
Đoạn Cẩn không biết là giai đoạn trước của thế giới này chủ yếu là tập trung vào Trình Uyên, bên Tạ Dật xảy ra chuyện gì thì trên tư liệu đều không cho. Cho nên cậu còn tưởng là mình và Tạ Dật không liên quan đến nhau, nhưng trên thực tế hồi đầu khi Đoạn tiểu thiếu gia vào học thì đã nhìn trúng Tạ Dật lạnh lùng cao ngạo, còn cầu xin cha đổi cho mình vào cùng lớp Tạ Dật, quấn quít theo đuổi Tạ Dật thật lâu. Chỉ là gia thế Tạ gia và Đoàn gia tương xứng, Đoạn tiểu thiếu gia cũng không dám chọc giận Tạ Dật nên dù có theo đuổi cũng chỉ dám vụng trộm. Ngoại trừ Tạ Dật và Đoạn tiểu thiếu gia thì không ai biết việc này.
Cái tên thiếu gia vô dụng này muốn tán tỉnh cậu ta, giả bộ như mình thích học tập, đúng là tự cho mình thông minh.
Tạ Dật dò xét Đoạn Cẩn, ánh mắt lập tức dừng lại trước hàng lông mi dày vểnh lên của Đoạn Cẩn.
Cậu ta theo bản năng giơ ngón trỏ lên, trong phút chốc muốn sờ một cái.
Nhưng cũng chỉ là trong một chớp mắt, sau đó cậu ta liền tỉnh táo lại, nhíu mày, thu hồi ánh mắt.
Đoạn Cẩn ngủ một giấc, trực tiếp đến tận khi chuông tan học vang lên.
Khuôn mặt non nớt bị quần áo ép lên từng dấu đỏ, hai mắt cũng bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà ướt át nhu nhuận.
Cậu vuốt vuốt mặt, trông hơi ngốc.
Trên lối đi nhỏ, một nữ sinh nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào cánh tay của cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu... Đoàn thiếu gia, cậu có cần mượn vở ghi chép của tớ hay không?"
Đoạn Cẩn không ngờ quan hệ nguyên chủ với bạn học lại tốt đến thế, bèn đưa tay nhận quyển sổ, nói: "Cảm ơn, tớ chép xong sẽ trả lại cho cậu."
Hai mắt nữ sinh tỏa sáng, kích động còn muốn nói gì đó với Đoạn Cẩn, nhưng lại bị ánh mắt Tạ Dật lạnh lùng lướt qua, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Quay người lại, chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Ồ, bình thường tan học dù có nói chuyện đùa giỡn, lớn tiếng đến đâu cũng không quấy nhiễu đến Tạ thần, sao hôm nay Tạ thần lại đột nhiên phản ứng với ngoại giới vậy.
Không phải là bởi vì không còn ngồi cùng một cái bàn nên tức giận đấy chứ...
Tiểu thiếu gia ngồi bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng có thể tức giận sao! Nếu như, nếu như Tạ thần ức hiếp tiểu thiếu gia, cô sẽ đi tìm giáo viên xin giáo viên cho tiểu thiếu gia ngồi ở chỗ cô.
App TYT & Cirad Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT