Lái xe vừa nhìn thấy Đoạn Cẩn đang phải cõng người trên lưng, lung la lung lay từ lầu dạy học đi ra thì liền vội vàng chạy tới đón Trình Uyên.

Hành trình sau đó, Đoạn Cẩn gần như cũng đã mất đi ý thức, mắt không nhìn thấy đường, đại não cũng không còn suy nghĩ, trong tai tràn ngập âm thanh vù vù to lớn, thân thể mất đi tri giác.

Hoàn toàn chỉ dựa vào một hơi, cưỡng ép đi ra khỏi lầu dạy học.

Đoạn Cẩn miễn cưỡng mở miệng, thanh âm nhỏ yếu: "Nhất định không thể để cho cậu ta biết là tôi tiễn cậu ta đi bệnh viện..."

Nói xong, hai mắt cậu tối đen, triệt để mất đi ý thức.

Khi Đoạn Cẩn tỉnh lại, chóp mũi cậu tràn ngập mùi nước khử trùng.

Cậu nhìn trần nhà trắng noãn, không kịp phản ứng xem mình đang ở đâu.

Thân thể vừa nặng vừa đau, đầu cũng choáng váng...

"Bệnh nhân phòng số 3 đã tỉnh." Chị y tá trông thấy người thiếu niên tỉnh lại, vội vàng ấn thông báo gọi bác sĩ phụ trách.

Chị y tá đi tới, ôn nhu nói: "Em tỉnh rồi à, trước tiên đừng nhúc nhích, trên tay em vẫn còn đang cắm kim tiêm đó. Em tạm thời không thể uống nước, chờ một lát nữa, bác sĩ sẽ đến kiểm tra tình huống của em."

Đoạn Cẩn mở to mắt nhìn chị.

Chị y tá bị cậu chọc cười, "phì" một tiếng, gương mặt xuất hiện hai cái lúm đồng tiền, nói: "Nghe nói em thấy việc nghĩa, làm hăng hái đến mức té xỉu, thật sự là người mỹ tâm thiện."

Ai mỹ tâm thiện... Cậu cũng không phải là con gái.

Đoạn Cẩn bị chị gái xinh đẹp đùa giỡn, mặt hơi đỏ lên, cặp mắt đào hoa lấp lánh nước mắt không có chút sức lực nào nhìn chị y tá.

Chị y tá giúp cậu sửa sang chăn mền, nói: "Được rồi, em cũng biết thân thể mình như nào đúng không? Thế mà lại cõng một đứa con trai nặng như vậy, thật sự không sợ bị đè bẹp luôn sao. Đáng lẽ em nên gọi 120, hoặc là gọi hai bạn học khác đến giúp. Em không biết mẹ của em sốt ruột như nào đâu, cô ấy ở bên ngoài trông em một ngày một đêm, người tiều tụy đi rất nhiều, vừa mới bị bác sĩ bắt đi nghỉ ngơi đó."

Đoạn Cẩn hơi áy náy.

Mặc dù cậu còn chưa gặp mẹ cậu ở thế giới này, nhưng lòng cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau.

Nghĩ đến mẹ mình trước kia ở trước giường bệnh rơi nước mắt...

Trái tim Đoạn Cẩn lại đau đớn, hai mắt mờ mờ hơi nước, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Cậu không muốn rơi nước mắt trước mặt cô gái kia, bèn điên cuồng chớp mắt, muốn thu nước mắt trở về.

Chị y tá nhìn thiếu niên xinh đẹp nằm trên chiếc giường tinh xảo, hốc mắt chóp mũi đều hồng hồng, đôi lông mi đen nhánh vểnh lên rung động thì liền đau lòng, nhẹ nhàng sờ lên tóc Đoạn Cẩn, nói: "Hiện tại em đã tỉnh, mẹ em cũng không cần lo lắng nữa. Yên tâm yên tâm, nào, cười một cái đi."

Đoạn Cẩn thấy chị dùng phương thức dỗ dành trẻ con để dỗ mình, vừa tức vừa buồn cười, chút nước mắt kia cũng lập tức biến mất.

"Cậu ta... biết..." Đoạn Cẩn chật vật phun ra ba chữ.

Cậu vẫn chưa bị đá ra khỏi thế giới, Trình Uyên hẳn là còn chưa biết đã được cậu cứu, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận một chút.

"Nam sinh kia vừa tỉnh dậy đã điên cuồng chạy xuống giường, kim trên tay vạch ra một vết máu thật lớn cũng không quan tâm, nắm lấy người liền hỏi là ai đưa cậu ta tới. Cuối cùng phải cần một viên thuốc an thần mới khiến cho cậu ta an tĩnh lại." Y tá vừa nói vừa lấy dụng cụ ra để kiểm tra, "Yên tâm, theo lời em nói, bọn chị không nói với cậu ta là em cứu cậu ta đâu, tiểu đồng chí Lôi Phong ạ."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nói xong, cô thở dài: "Đứa bé kia hình như đã gặp chuyện gì không tốt, sau khi tỉnh nữa thì không hỏi nữa, cũng không nói chuyện, trên thân chẳng còn chút sức sống nào cả."

Đúng vậy, thân thế của nhân vật chính công rất bi thảm.

Cha mẹ nuôi bởi vì thèm thuồng gia sản của cha mẹ ruột nên đã phóng hỏa thiêu chết cha mẹ ruột của cậu. Cha mẹ nuôi từ nhỏ cũng không coi Trình Uyên như là con người, chẳng những muốn cậu làm trâu làm ngựa, ôm đồm việc nhà, còn biến cậu thành thùng rác để hả giận, tùy ý đánh chửi.

Ở nhà không được người nhà yêu mến, đến trường học còn bị em kế ức hiếp, nhưng cũng may là cậu không vì vậy mà hận thù xã hội...

Hệ thống không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: 【 Duy trì thiết lập rất quan trọng, hơn nữa cực khổ ngày hôm nay chính là tài phú tương lai của cậu ta, mỗi một nhân vật chính của từng thế giới đều sẽ bị tôi luyện như vậy. 】

Đoạn Cẩn nói: 【 Tôi biết, tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. 】

Lúc Đoạn Cẩn sắp ngủ, bác sĩ rốt cuộc cũng đến, kiểm tra các chỉ tiêu của cậu xong liền kê thuốc cho cậu.

Bác sĩ vừa đi, Đoạn Cẩn liền không ngăn được cơn mệt mỏi nữa, mê man ngủ thiếp đi.

Lần bệnh này của Đoạn Cẩn trực tiếp nằm ba ngày.

Lúc trở lại trường học, từ xa xa, cậu đã thấy Trình Uyên đi về phía phòng học.

Trình Uyên bị tổn thương nặng như vậy, mà còn khỏe nhanh hơn cậu, ngoại trừ vết máu ứ đọng trên trán còn chưa tiêu thì hoàn toàn không nhìn ra là ba ngày trước cậu ta từng bị thương nặng.

Chỉ là phần giữa lông mày đã trở nên hung ác nham hiểm hơn nhiều so với trước đó.

Thỉnh thoảng cậu ta sẽ giương mắt lên, hoảng hốt như đang tìm kiếm thứ gì trong đám người, một lát sau, lại rủ mí mắt xuống, ánh mắt vô hồn.

Đoạn Cẩn quan sát cậu ta một lát rồi liền nói với hệ thống: 【 Trình Uyên hình như không đúng lắm. 】

Hệ thống quét qua số liệu của Trình Uyên, nói: 【 Chỉ số khỏe mạnh không có vấn đề, nhưng mà chỉ số cảm xúc rất thấp. 】

"Đoàn thiếu gia, anh tới trường rồi sao?" Trình Vĩ Bác chờ đợi suốt ba ngày, vừa nhìn thấy Đoạn Cẩn đi vào trường thì đã liền bu lại. Nhìn gương mặt tinh xảo và da thịt trắng nõn non mịn của Đoạn Cẩn, Trình Vĩ Bác cố gắng khắc chế rung động trong lòng, chỉ dám hơi xích lại gần, dùng ánh mắt mịt mờ và khát vọng vụng trộm nhìn Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn không nhận thấy được ánh mắt làm cho người ta buồn nôn của Trình Vĩ Bác, nhưng cậu cũng không thích cái tên tiểu nhân âm hiểm Trình Vĩ Bác này, cho nên những lúc không có trong kịch bản, đến cả ánh mắt cậu cũng chẳng muốn cho hắn.

Đoạn Cẩn không để ý tới hắn, trực tiếp đi qua hắn, tiến vào phòng học.

Lúc cậu bước vào phòng học, phòng học đột nhiên an tĩnh, Tạ Dật ngồi ở bàn đầu đang chuyên tâm viết đề đột nhiên có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu xuống nghiêm túc đọc sách.

Đoạn Cẩn ngồi vào chỗ ngồi, nhìn Tạ Dật ngồi phía trước đang chuyên tâm đọc sách, ngũ quan rõ ràng, ôn nhuận tuấn mỹ, khí chất vô cùng cao lãnh, giống như không ở cùng một thế giới với người chung quanh.

Đoạn Cẩn nghĩ đến chuyện xảy ra ba ngày trước, liền hỏi hệ thống: 【 Nhân vật chính thụ không cứu nhân vật chính công, kịch bản có bị chếch đi không? 】

【 Khó mà nói, thiết lập của Tạ Dật là cao lạnh chính trực, rất là chướng mắt mấy tên thiếu gia ăn chơi cậy mạnh hiếp yếu, chỉ trợ giúp những người cần giúp đỡ. Lần này có thể là Tạ Dật đã không phát hiện Trình Uyên, lần sau sau khi ức hiếp Trình Uyên, cậu phải nghĩ biện pháp để Tạ Dật đi cứu cậu ta, bổ sung cái này vào thì kịch bản hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn. 】

Đoạn Cẩn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng lập tức lại có chút khó xử. Cậu thật sự là không đành lòng đánh người ta lắm.

5654 giống như là biết lo lắng của cậu, bèn an ủi: 【 Cách ức hiếp một người không chỉ có duy nhất bạo lực, khi nào có cơ hội thì tùy cơ ứng biến là được. 】

Chủ nhiệm lớp theo tiếng chuông vang lên đi vào phòng học, cầm một xếp phiếu ghi điểm, nói "Bài thi giữa kỳ đã trả về, cô tin các em đã biết được xếp hạng của mình. Các em đã học lớp mười một, còn non nửa năm nữa sẽ lên lớp mười hai. Lần này thi giữa kỳ, có không ít bạn học đã biết tầm quan trọng của học tập, dần dần tiến bộ, nhưng mà có mấy bạn học vẫn còn không nhận thức được. Cô biết các em đều là con em nhà giàu, ngoại trừ thi đại học thì còn những đường ra khác, nhưng mà học tập không phải chỉ là vì điểm thi, cô càng không hi vọng các em sống uổng phí thời gian học sinh như vậy. Cho nên lớp chúng ta sẽ thành lập tổ hỗ trợ học tập, hạng nhất và hạng cuối cùng một tổ, hạng hai và hạng hai đếm ngược một tổ, cứ thế mà suy ra. Bạn học thành tích tốt cũng đừng cảm thấy lãng phí thời gian, trợ giúp người khác có thể giúp mình vui hơn, dạy bảo người khác cũng là cách học tập rất tốt, nếu như cộng tác không nghe lời không tập trung thì trực tiếp tới văn phòng phản hồi cho cô."

"Hiện tại cô gọi đến tên ai thì đi lên lấy thành tích, ngoại trừ mười hạng đầu, các hạng sau đều tráo thứ tự. Hạng nhất, Tạ Dật."

Đoạn Cẩn mấp máy môi. Mặc dù nói là đã tráo thứ tự, nhưng mà thân thể này của cậu trước kia cứ lên lớp là không nghe giảng, lúc đi thi cũng nhiều lần đi ngủ không làm bài, đến cả câu trắc nghiệm cũng chẳng buồn động bút một cái, cho nên trong lớp ai cũng biết người đứng sau cùng sẽ là ai. Dù cho không phải là vấn đề của Đoạn Cẩn, nhưng khi cậu đi lên cầm thành tích, nhìn thấy ánh mắt chủ nhiệm lớp như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cậu mặc dù ngoài mặt vẫn khá là thanh lãnh, nhưng trên vành tai trắng nõn của cậu đã ửng đỏ, nội tâm của cậu cũng rất là quẫn bách.

Mà cậu phát hiện, các bạn học đều đang nhìn cậu, mặc dù không có người nào biểu hiện ra vẻ phản cảm hoặc là chán ghét, nhưng Đoạn Cẩn vẫn cảm thấy hổ thẹn. Cậu khẽ cúi đầu, cầm bài thi đi vội về chỗ.

Khi đi ngang qua Tạ Dật, Đoạn Cẩn có nhìn cậu ta một cái. Sách Tạ Dật đọc toàn là chữ tiếng Anh và công thức vật lý, không phải là sách giáo khoa phổ thông bình thường.

Bạn học chung quanh cậu đều tìm hiểu xem ai cùng tổ với mình, chỉ có Tạ Dật hình như là không quan tâm chút nào, vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm túc đọc sách ——

Đúng vậy, từ lúc bài thi còn chưa phát ra, tất cả mọi người cũng đều biết hạng nhất là ai và hạng sau cùng là ai.

Nhiệm vụ của Đoạn Cẩn ở thế giới này chỉ có Trình Uyên, cho nên cậu chỉ cần quan tâm Trình Uyên, còn hiện tại cậu lại quan tâm đến Tạ Dật cũng là bởi vì cậu đã làm chệch hướng kịch bản. Nhưng lòng hiếu kỳ ít ỏi đó cũng chỉ xảy ra duy nhất lần này mà thôi.

Cậu và Tạ Dật ở trong kịch bản chỉ có lúc ức hiếp Trình Uyên mới gặp nhau, cho nên dù có hợp thành tiểu tổ học tập với Tạ Dật thì cậu cũng sẽ không giao lưu với cậu ta, chỉ cần không liên quan tới nhau là được.

Tiết học vừa mới kết thúc, Trình Vĩ Bác liền vọt vào phòng học hỏi Đoạn Cẩn có muốn đi đánh Trình Uyên một trận hay không.

Đoạn Cẩn không nói nên lời, nhưng bởi vì hạn chế của thiết lập nên cậu đành phải đi cùng Trình Vĩ Bác đi tìm Trình Uyên.

Hơn nữa cậu cũng muốn đi xem một chút xem thân thể Trình Uyên thế nào.

Trình Uyên ngoại trừ lên lớp thì thời gian tự học còn lại đều không ở trong phòng học. Bọn họ đi ra công viên nhỏ phía sau trường liền tìm được Trình Uyên.

Trình Uyên ngồi ở trên ghế dài, nhìn lên bầu trời, mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

App TYT & Cirad Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play