"Hừ! Tưởng gì? Hoá ra cũng chỉ là một thằng nhãi Omega! Sao gia đình chúng ta lại sinh ra thứ nghiệt chủng như vậy chứ?"
Phu nhân Carlsson cầm trên tay bản xét nghiệm giới tính đến lần thứ năm của con trai út, bà ta đay nghiến, nhìn Cancer một cách căm phẫn. Cậu lúc này mới chỉ 12 tuổi, run rẩy, sợ hãi không dám lên tiếng. Chẳng lẽ cứ phải là Alpha sao? Cancer không hiểu nổi, tại sao mẹ mình lại chỉ coi trọng Alpha? Mặc dù dòng họ Carlsson từ trước đến nay đều sinh ra Alpha hoặc Beta, chưa từng có Omega trong tiền lệ. Bởi vì cậu là người đầu tiên phá vỡ quy luật đó, vì cậu làm ô nhục thanh danh gia đình?
Phu nhân Carlsson vò vò bản xét nghiệm ném vào thùng rác, ngay từ lần đầu có kết quả, Cancer là một Omega. Bà ta không muốn tin, làm náo loạn cả bệnh viện, đòi bác sĩ kiểm tra lại. Nhưng đến tận lần thứ năm, vẫn là kết quả đó, nó không hề thay đổi. Ngay cả cha Cancer cũng có định kiến với Omega, bọn họ đều cho rằng, Omega sẽ chẳng làm lên được trò trống gì, ngoài việc sinh con đẻ cái. Bị khống chế bởi kì [email protected] tình sẽ không thể phát huy toàn bộ điểm mạnh. Omega, chính là vết nhơ của dòng họ Carlsson!
"Mày chỉ là thứ dư thừa thôi. Đủ 18 tuổi thì cút ra khỏi nhà đi! Đồ Omega yếu đuối, nhu nhược!"
Cancer bật dậy trong cơn mê, toàn thân cậu nóng rực, mồ hôi túa ra như suối. Lại là giấc mơ đó, giấc mơ đã ám ảnh cậu suốt từ khi còn niên thiếu đến bây giờ. Cancer buồn bã, tâm trạng trùng xuống, nhưng cậu chợt giật mình, vội sờ ra sau gáy, thấy vẫn bằng phẳng, mềm mịn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may quá! Xem ra thực sự được người tốt cứu giúp. Mặc dù thân thể vẫn còn hơi nóng, nhưng không khó chịu như lúc trên đường về. Cancer nghĩ người kia chắc đã tiêm cho mình thuốc ức chế khẩn cấp?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì Taurus tiến vào với một đĩa thức ăn trên tay, khắp phòng toàn là pheromone hương rong biển làm cậu nhăn mày. Cancer thấy Taurus mặc độc một cái qυầи ɭóŧ xuất hiện thì hốt hoảng, vội vàng kéo chăn lên che người cảnh giác. Taurus buồn cười, đặt đĩa mỳ ống sốt cà chua thịt bằm lên bàn cạnh cậu, còn buông lời trêu đùa. "Sợ cái gì? Nếu tôi là Alpha, thì cậu nghĩ cậu còn toàn vẹn sao? Hương rong biển ngon lắm! Rong biển cũng là món khoái khẩu của tôi. Đáng tiếc, là một Omega giống cậu, tôi không thể ăn được!"
Cancer nghe từ rong biển thì hơi run, nhưng về sau đã khiến cậu hết sợ. Cancer buông chăn ra, tròn mắt nhìn Taurus. "Cậu cũng là Omega?"
"Phải. Bộ nhìn tôi giống Alpha, Beta hay thứ gì khác à?"
Taurus chống hông, Cancer chớp chớp mắt nhìn cơ ngực mảnh mai, trắng nõn mềm mại giống mình thì mới xác thực. Cậu không còn rụt rè như lúc trước, liếc mắt sang đĩa mỳ đang toả khói nghi ngút trông vô cùng hấp dẫn. Taurus nhún vai. "Nấu cho cậu đấy! Thèm thì ăn đi, đừng có nhỏ nước miếng như vậy."
"..."
Cancer vừa ăn mỳ vừa nghĩ, có ai nói cho Taurus biết là cậu ta quá thẳng tính không? Cái gì cũng biết, mà cái gì cũng huỵch toẹt ra hết trơn. Hương vị mỳ thơm ngon, quện với nước sốt cà chua đập đà, thịt bò cũng rất tươi, lần đầu Cancer được ăn món ngon như vậy. Từ khi cậu rời khỏi nhà, chưa bao giờ cậu được nếm lại hương vị kiểu này. Cancer không kìm được nước mắt, tại sao, mặc dù cha mẹ không yêu thương cậu, nhưng cậu vẫn rất nhớ hơi ấm gia đình từ họ? Taurus thấy Cancer đột nhiên nức nở, cậu đưa tay xoa đầu cậu ta. "Không ngon sao?"
"Không...ngon lắm! Cảm ơn cậu đã cứu tôi, còn cho tôi ăn nữa."
Cancer biết mình thất thố, vội lau nước mắt. Taurus ngồi xuống cạnh cậu. "Mặc dù không biết cậu đã trải qua chuyện gì. Nhưng mà, cuộc sống là của chính cậu. Tôi chỉ khuyên cậu một câu, hãy cứ làm những gì cậu muốn đi, vì đâu biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Sống tốt hiện tại, là đã tôn trọng bản thân mình rồi."
Cancer gật đầu, nhưng không nói gì. Taurus lục lọi trong ngăn kéo ra một túi thuốc đưa cho cậu. "Lần sau nhớ cẩn thận, đây là thuốc ức chế, chu kì của cậu không được ổn định. Vừa nãy tôi đã tiêm cho cậu một mũi khẩn cấp, dùng nhiều không tốt nên nhớ uống thuốc đều đặn. Còn nếu không muốn uống, thì tìm bạn tình nào đó đủ tin tưởng mà giải quyết. Một Omega đang
[email protected] tình đi trên đường là mồi ngon của đám côn đồ đấy. Tôi đập chúng nó không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa chừa. Lần sau chắc phải xẻo luôn cái của quý của chúng đi mới được!"
"..."
Taurus cằn nhằn, lại còn nói rất nhiều. Nhưng Cancer không khó chịu, cậu phì cười. "À...tôi còn chưa biết tên cậu?"
"Tôi là Green Taurus. Còn cậu?"
"Tôi là Carlsson Cancer."
Taurus nhìn nhìn Cancer, híp mắt nghi ngờ. "Cậu là sinh viên trường Đại học Mangus đúng không?"
"Đúng vậy."
"Quào, giỏi nhỉ? Tôi thì chỉ học trung cấp xong ra bán hàng thôi."
"Cũng chỉ là học được thôi. Ngược lại là cậu, trẻ tuổi mà đã có nhà riêng rồi. Tôi thật ngưỡng mộ cậu đấy."
Cancer ăn xong đã cảm thấy khoẻ hơn nhiều. Taurus cười tươi rói, dọn đi đĩa thức ăn của cậu. Taurus hướng Cancer. "Cậu muốn xuống xem nhà hàng của tôi không?"
"Nhà hàng?"
Cancer bất ngờ, mặc dù nhìn căn phòng rộng rãi, lại lắm đồ đắt tiền cậu biết Taurus rất giàu, mà không ngờ lại có hẳn nhà hàng riêng. Taurus đi trước dẫn đường. "Đây là phòng ngủ của tôi thôi. Nhà hàng ở tầng dưới."
Cancer theo gót Taurus ra khỏi phòng, bên ngoài, hành lang rộng trải dài như khách sạn. Taurus bấm thang máy xuống tầng 10 làm cậu ngỡ ngàng. Hoá ra bọn họ vẫn luôn ở tầng cao nhất. Taurus biết Cancer bị doạ sợ, tươi cười giới thiệu. "Từ tầng 1 đến tầng 10 là nhà hàng ăn, phục vụ 24/24 giờ, cậu và bạn bè có thể đến ăn bất cứ lúc nào, nhân viên của tôi sẵn sàng tiếp đón. Từ tầng 11 đến tầng 40 chúng ta đang đứng, là các phòng trống đầy đủ tiện nghi. Riêng tầng 40 là chỗ ở của tôi, còn các tầng khác để tiếp khách nghỉ qua đêm."
Taurus thao thao bất tuyệt giới thiệu, Cancer thật sự bị làm cho kinh hãi. Taurus nói chỉ học trung cấp xong ra bán hàng, nhưng nhìn mức độ sa hoa giàu có của toà nhà này...Taurus rốt cuộc giàu đến mức nào chứ? Taurus như hiểu được ý nghĩ của Cancer, cậu búng tay một phát ra cả xấp tiền, phe phẩy như quạt. "Tôi không có gì ngoài tiền và tiền."
"..."
Cancer muốn ngất xỉu. Taurus đỡ cậu, thang máy dừng ở tầng 10. Trước khi mở cửa, công nghệ thay đổi phục trang biến lên người Taurus một bộ đồ che đi
[email protected] thể trắng nõn chỉ độc một cái qυầи ɭóŧ trước đó của cậu. Cancer nhìn Taurus nghi hoặc. Cậu gãi đầu cười trừ. "Dù tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là sở thích của tôi, nhưng trước mặt nhân viên và khách hàng thì phải giữ hình tượng chứ nhỉ?"
Thang máy mở ra, Taurus kéo Cancer đi tham quan hàng ăn ở tầng 10. Các nhân viên thấy cậu thì cúi đầu chào. Cancer ngửi mùi đồ ăn thơm phức liền biết các món ở đây cũng không hề rẻ. Khách hàng đông nghịt, hầu như bàn nào cũng có người. Taurus dẫn Cancer lượn một vòng sau đó hỏi. "Cậu thấy sao?"
"Thật tuyệt! Cuộc sống của cậu thật đáng mơ ước!"
Cancer ngưỡng mộ, so với việc học giỏi, thi vào đại học lớn, Taurus đã làm cậu mở mang tầm mắt. Taurus liếc trái, liếc phải, sau đó ghé sát mặt Cancer hỏi nhỏ. "Cậu...là dị nhân đúng không?"
"Á!"
Cancer hét lên, Taurus vội bịt tai nhăn mày, may mà chưa bị thủng màng nhĩ. Cancer hốt hoảng nhìn Taurus, lắp bắp nói. "Sao...sao cậu biết?"
Taurus thấy Cancer đã bình tĩnh, cậu bỏ bịt tai ra, thản nhiên. "Lúc đó, tôi đã thấy vài tia nước trên tay cậu. Nếu tôi không giúp, chắc đám côn đồ đó cũng không toàn thây dưới tay cậu đâu nhỉ?"
Cancer gãi gãi má, ngượng ngùng, không nghĩ lại bị Taurus để ý kĩ như thế. Cậu khẩn cầu. "Cậu làm ơn giữ bí mật!"
"Yên tâm đi! Năng lực của cậu chắc phải thuộc loại A hoặc...loại S, tôi biết. Tôi rất yêu quý các dị nhân! Hơn nữa..."
Taurus cười nham hiểm, Cancer toát mồ hôi. "Tôi cũng vậy mà. Đồng loại sẽ không tàn sát lẫn nhau."
Cancer lại bị làm cho kinh hoảng. Gì? Gì cơ? Đồng loại? Taurus...không lẽ...
"Cậu là dị nhân?"
Taurus gật đầu một cách thản nhiên. Cancer há hốc mồm, đây là sự thật à? Mặc dù các thể loại dị nhân không thiếu, nhưng tự nhận mình là dị nhân...nói chung cũng quá tự tin đi. Cancer nhỏ giọng. "Dị năng của cậu là gì?"
Taurus mặt đáng đánh đòn. "Là may mắn!"
"..."
Đấy cũng được gọi là dị nhân sao? Cancer đang có ngàn chấm trên đầu. Taurus thấy vẻ mặt thộn của cậu thì phì cười. "Ha ha, đùa thôi. Sau này cậu sẽ biết!"
Taurus tiếp tục đi, Cancer phía sau mặt kiểu, chơi tôi trông cậu vui vẻ quá ha gì? "Nè, cậu là sinh viên năm mấy?"
"Tôi năm hai."
Taurus vuốt cằm, chu chu mỏ. "20 tuổi à? Vậy kém tôi một tuổi. Ha...quyết định rồi! Tôi sẽ nhận cậu làm em trai nuôi."
"..."
Cancer thầm nghĩ, có ai nói rằng anh rất kì quái không Taurus? Taurus khoác vai Cancer, ôm ấp, yêu chiều. "Mềm mại quá! Lại còn là dị nhân! Đúng chuẩn hình mẫu em trai lí tưởng mà anh đang tìm kiếm! Mùi rong biển thơm ngon!"
"..."
Cancer đẩy đẩy Taurus, muốn thoát, khó hiểu hỏi. "Nhưng sao đột nhiên anh muốn tôi làm em trai chứ?"
"Nếu anh nói anh quá giàu, cần người tiêu tiền hộ thì có được không?"
"..."
Cancer bó tay. Trên đời này còn có người muốn người khác tiêu tiền hộ mình sao? Nhưng cậu không phải kẻ hám tiền ăn bám. "Dừng lại đi. Tôi không tiêu tiền người khác cho đâu! Ai cũng có lòng tự trọng mà!"
Taurus bị đẩy ra thì hơi buồn, nhưng ngay sau đó đã tươi rói. "Vậy em làm ở đây! Anh trả lương chịu hơm?"
"Hừm..."
Cancer đang suy nghĩ lời đề nghị này, nói thật, cậu cũng đang thiếu thốn lắm. Tiền phòng trọ còn chưa trả hết, may mà đại học Mangus không cần đóng học phí nên mới đỡ. Chưa nói có đồng ý hay không, Taurus đã lấy ra ở đâu một đống tiền ném lên người Cancer. Cậu bị chôn vùi trong tiền suýt ngạt thở, tròn mắt nhìn Taurus. Taurus khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng ông chủ nói. "Lương tháng đầu tiên. Nhớ đi làm đúng giờ nha em trai yêu quý!"
"..."
Cancer không thể nào hiểu nổi sóng não của Taurus, cậu nhìn đống tiền trên người mình, anh ta trả lương một tháng hay mười năm vậy? Đột nhiên trên trời rơi xuống anh trai nuôi giàu có, thật không biết là phúc hay hoạ? Trái với sự nghi ngờ của Cancer, Taurus đúng thật đang tìm người tiêu tiền hộ mình và hơn thế nữa, vì cậu là dị nhân giống Taurus nên Taurus muốn giúp đỡ. Thế thôi!
(au: Tau ơi, cho mẹ tiền với! Taurus ném cả biển tiền vào mặt tác giả!, au suиɠ sướиɠ bơi trong tiền.)
*Pheromone của Cancer: vị rong biển. (Taurus hít hà: thơm ngon!, Cancer...)
*Bật mí: dị năng của Taurus liên quan đến tiền, nhưng nó không phải tiền :v!