"Tu Lê Quốc sẽ đến cầu kiến ư?" Sư Vô Độ ngồi bên đình một tay tự bóc vỏ quýt đưa cho Tạ Đô.
Tạ Đô nằm ườn trên ghế vừa thấy cái tay của ai kia đưa múi quýt tới liền thỏa mãn đưa miệng đón lấy, tiện tay lại liếm lại hương vị còn sót lại trên ngón tay người kia.
Sư Vô Độ bị hắn làm cho giật mình vội thu tay về lườm Tạ Đô một cái.
"Thật đúng là không biết xấu hổ!"
Tạ Đô cười ha hả sau đó nói: "Tình hình hiện tại e là hoàng huynh sẽ cho sứ giả Tu Lê đến ngự yết. Xem ra điều kiện giao hảo giữa hai bên có phần lợi lớn nên mới gấp rút đến như vậy."
Sư Vô Độ liền hỏi: "Nghe nói người làm sứ giả kia là tướng quân đứng đầu bộ lĩnh của Tu Lê quốc, lai lịch người này chắc hẳn không tầm thường."
Tạ Đô chống cằm ngáp a ngáp dài bĩu môi:
"Bùi tướng quân đó nghe nói vừa mới thắng trận ở nước Vũ Sư."
Sư Vô Độ: "Lợi hại tới như vậy sao?"
Tạ Đô lắc đầu tỏ ý không tán thành lắm, "Lợi hại cái gì? Nghe đồn việc thắng trận này là do có một nữ tướng quân nước Vũ Sư vì si tình cái tên Bùi Minh đó mà giao nộp cả bản đồ phản nước của mình khiến cho Tu Lê quốc danh bại thân vong."
"Nữ tướng quân ở Vũ Sư quốc?"
Tạ Đô đáp: "Tên là Tuyên Cơ."
Sư Vô Độ nhíu mày hỏi: "Vậy bây giờ tình hình nước Vũ Sư thế nào rồi?"
"Đế vương Vũ Sư quốc vì sợ hãi người Tu Lê đánh vào trong thành nên đã gấp rút nhường ngôi lại cho công chúa nhỏ xưng đế."
Bỗng nhiên một tiếng nói khác phát ra: "Vì sao?"
Tạ Đô cùng Sư Vô Độ đưa mắt nhìn tới hướng giọng nói kia.
"Quên mất ngươi cũng còn ở đây."
Cố Tư Y không màng để tâm tới nói tiếp: "Nói tiếp đi vì sao tên đế vương kia lại truyền ngôi cho một nữ tử chứ không phải là nam nhân?"
Tạ Đô: "Tu Lê quốc lúc bao vây cả kinh thành đã ra điều lệ hoàng đế Vũ Sư phải tự ra trước mặt bọn họ tự sát, chấp thuận lãnh thổ Vũ Sư từ nay phải cống nạp cho Tu Lê quốc mười phần. Cái tên hoàng đế kia nhu nhược lại sợ chết trong mười đứa con của ông ta trai gái có đủ lại chọn đúng đứa con gái mình đã ghẻ lạnh nhiều năm lên làm nữ đế thay chết cho mình."
Cố Tư Y chần chừ một lát hỏi thêm: "Vậy công chúa đó chết sao?"
Tạ Đô nói tiếp:
"Không, sau khi làm lễ truyền ngôi trong kinh thành. Công chúa Vũ Sư Hoàng của nước Vũ Sư đã tự mình cầm kiếm bước ra trước sự ngỡ ngàng của quân địch, nàng vừa kề kiếm bên cổ muốn làm đúng điều lệ đã đưa ra. Nhưng trong giây phút cuối cùng chính Bùi Minh đã chạy tới gạt phăng cây kiếm trên tay nàng ta ra."
Sư Vô Độ kinh ngạc: "Còn có cả chuyện này sao?"
Tạ Đô: "Vũ Sư Hoàng được thiên hạ đồn rằng có sắc đẹp nghiêng nước phải nói là như tiên nhân. Bùi Minh lòng dạ từ lâu háo sắc vừa nhìn thấy nàng liền ưng ý lại ra lệnh đổi hiệp ước. Hoàng đế Vũ Sư phải đồng ý phục tùng cho Tu Lê quốc bảo toàn lại tính mạng của hoàng thất, ban hôn công chúa nhỏ đó cho Bùi Minh như là hôn ước chính trị."
Cố Tư Y: "Chính vì thế bây giờ Vũ Sư quốc vẫn còn tồn tại bình an không có ác chiến sao?"
Tạ Đô gật đầu nói thêm: "Còn nữ tướng quốc Tuyên Cơ kia sau khi biết được mưu đồ phản nghịch đã bị cho bắt giam vào ngục khiến đầu óc mơ hồ điên loạn."
Cố Tư Y buồn chán lấy một trái nho bỏ vào trong miệng nói:
"Thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn!"
Sư Vô Độ từ tốn đáp: "Si tình cả thôi."
Tạ Đô lại liếc nhìn Cố Tư Y hỏi: "Còn ngươi tại sao không về biên cương Hòa An đi? Từ lúc theo ta đến Vĩnh An đến bây giờ cũng không chịu về là sao?"
Cố Tư Y bị hỏi ngược lại bắt đầu có chút lúng túng nhưng vẫn tỏ vẻ hống hách nói: "Dù sao biên cương Hòa An cũng đã có cha ta quản thúc, ta ở đó cũng chỉ là rong chơi chán mãi thôi không có gì làm ở kinh thành thì đã sao?"
Sư Vô Độ như nhìn thấu hồng trần tiện miệng hỏi Cố Tư Y:
"Chứ không phải ngươi vì Dương cô nương mà mới ở đây sao?"
Cố Tư Y bị nói trúng tim đen đứng dậy đập bàn, "Vớ vẩn! Sao ta có thể vì nàng ta mà ở đây được?"
Tạ Đô ngồi dậy nhướng mày nhìn Cố Tư Y trong lòng như tỏ tường nói: "Ồ? Không phải vì thái tử điện hạ lần trước chấp thuận cho Dương cô nương vào kinh thành học y viện nên ngươi mới ở lì trong phủ của ta sao? Ta nghe nói ngày nào ngươi cũng chạy tới Thái Y viện kiếm nàng ta mà?"
Cố Tư Y đanh mặt nói: "Ta mới không có!"
"Ngươi có."
"Không có!"
"Ngươi có."
"Không có!"
"Ngươi..."
"Đủ rồi! Có tin ta bẻ đầu hai người các ngươi không?" Sư Vô Độ bị hai người kia làm cho ầm ĩ liền nhức đầu không thôi.
Cố Tư Y phồng má quay chỗ khác, Tạ Đô cũng không thèm để ý tới nàng ta. Lúc này Sư Vô Độ mới thở dài nói:
"Ba ngày nữa Thanh Huyền sẽ trở về."
Tạ Đô kinh ngạc nhìn y hỏi:
"Ba ngày nữa sao?"
"Ừ. Nó vừa mới gửi thư cho ta."
Tạ Đô tặc lưỡi: "Chậc, đi theo cái tên Minh Nghi kia trấn giữ Tây An cũng đã được năm năm rồi bây giờ mới trở về sao?"
Sư Vô Độ: "Dù sao lần đó nó cũng nằng nặc đòi ta phải cho đi theo cùng Hạ Huyền hắn bị nó làm nháo loạn hết mấy ngày ta mới chấp thuận đồng ý thôi."
Cố Tư Y: "Nghe nói Tây An đang đào kênh mương rạch đúng chứ?"
Sư Vô Độ gật đầu: "Đúng vậy, tiện cho việc đào tạo đánh thủy binh vì con sông ở Tây An dạo này thủy triều có hơi dao động."
Tạ Đô gác hai tay trên đầu nói: "Nếu đệ đệ của ngươi về kinh thành thì cũng cùng lúc sứ giả Tu Lê quốc sẽ đến đây."
Sư Vô Độ: "Xem ra lại có kịch vui rồi."
...
Quốc sư điện.
"Điện hạ việc sứ giả Tu Lê đến Tiên Lạc kinh của chúng ta con có ý kiến gì không?"
Tạ Liên cầm một con cờ trắng đặt lên bàn cờ lắc đầu nói:
"Con cũng không biết, mọi việc đều đã được nội các phòng lo liệu hết rồi."
Mai Niệm Khanh cầm một con cờ đen nhìn qua bàn cờ một lượt rồi thở dài.
"Chuyện này là hệ trọng, bọn họ muốn kết giao với nước ta thì phần lợi cả hai bên đều tốt. Chỉ có điều ta sợ bọn chúng lật lọng như Bán Nguyệt quốc thì sẽ rất khó đối phó."
Tạ Liên: "Sư phụ, con cũng nghĩ như vậy nhưng thật tâm không biết phải nên đề phòng họ bằng cách nào."
Mai Niệm Khanh đặt cờ vây xuống bàn, "cạch" một tiếng rồi nói:
"Lần kiến nghị này là tên Quốc lão đầu kia đề cử xem ra lão đã có chủ đích khác con phải càng nên thận trọng hơn."
"Vâng." Tạ Liên đặt chiếc cờ trắng lên mặt bàn.
Mai Niệm Khanh: "...."
Sao lại thua nữa rồi?
Tạ Liên nhìn sắc mặt của Mai Niệm Khanh liền nhịn cười nói: "Sư phụ, con lại thắng người rồi."
Mai Niệm Khanh buồn bực quăng miếng cờ đen kia vào trong thố.
"Chậc, điện hạ con cũng không biết nhường ta nữa."
Tạ Liên bất đắc dĩ: "Đánh trận với nhau làm gì có chuyện nhún nhường?"
Mai Niệm Khanh nghe câu nói đó liền quay đầu lại nhìn y nói:
"Sai rồi."
Tạ Liên: "Sao cơ?"
"Đánh trận với nhau đúng là sẽ không có chuyện nhún nhường của đối phương. Nhưng điện hạ con phải biết không phải lúc nào chúng ta xông pha là sẽ dành chiến thắng, tình thế của một trận đánh giống như cái bàn cờ này vậy. Ai có thể làm chủ được suy nghĩ của mình thì sẽ nắm lợi thế. Đôi khi chuyện nhún nhường sẽ cho ta biết cách hành động của đối phương để họ ra tay trước tất nhiên sẽ có khuyết điểm, con có biết vì sao không?"
Tạ Liên: "Có phải khi họ muốn đánh ta trong đầu sẽ chỉ nghĩ đến việc giết mà sẽ không có phòng thủ nào sẽ sơ suất lộ ra sơ hở để chúng ta đánh vào?"
Mai Niệm Khanh gật gù tấm tắc khen: "Chính xác."
"Điện hạ, con quả nhiên là đã biết nhìn đời một cách thấu đáo. Có lẽ bây giờ con sẽ chưa gặp đến nhưng tới lúc nào đó việc nhúng nhường sẽ tạo lợi thế cho chúng ta."
Tạ Liên chấp tay nói: "Con đã hiểu."
Sau cuộc trò chuyện ấy, Tạ Liên liền rời khỏi điện.
Vừa bước ra cổng Tạ Liên đã gặp một thị vệ hối hả chạy đến tâu:
"Thái tử điện hạ! Thủy Hoành đại nhân muốn mời người đến phủ Ly Thân Vương một chuyến nói là có chuyện hệ trọng cần bàn."
Tạ Liên nhíu mày hỏi: "Là chuyện gì?"
"Thưa, Đàm Hà Phong đã tự cắn lưỡi tự sát."
Tạ Liên kinh hoàng quay phắt người đi.
Vậy mà y không biết rằng phía sau lưng y đã có người bận triều phục đỏ, đầu đội mũ chuồn nhếch miệng cười nhìn.
Một thái giám bên cạnh hỏi:
"Quốc đại nhân, ngài đang cười cái gì vậy?"
Quốc Liễm nhàn nhạ đáp:
"Cuộc vui bây giờ mới bắt đầu."
------------ CÒN TIẾP ----------