"Em nói gì?"

Ứng Thần thoạt đầu không hiểu ý của Văn Vũ, mờ mịt hỏi một câu rồi lập tức nắm lấy tay cậu, kinh ngạc nói: "Em nghiêm túc! ”

Văn Vũ gật đầu.

Bất ngờ đến quá đột ngột khiến Ứng Thần không thể tin nổi, ngập ngừng hỏi: "Em thật sự tự nguyện? ”

Văn Vũ thản nhiên hỏi ngược lại: "Anh không muốn à? Lần này không in thì không có cơ hội nữa đâu. ”

Ứng Thần nắm chặt tay Văn Vũ, muốn nói lại thôi. Để lại ấn ký của mình cho Văn Vũ là chuyện mà hắn đã mơ ước từ lâu. Nhưng bây giờ chỉ muốn xác định Văn Vũ rốt cuộc có phải nhất thời hứng khởi hay không. Hắn giữ lý trí vào phút cuối nói, "Anh sợ em sẽ hối hận".

Con người ai cũng muốn sống lâu hơn, nhưng những năm tháng dài đằng đẵng và tẻ nhạt sau khi trường sinh bất tử mới là một loại cực hình. Mặc dù mấy chục năm cuộc đời của Văn Vũ đối với hắn rất ngắn, nhưng hắn sẽ cho cậu đủ điều kiện và tình yêu để cậu vô tư vui vẻ suốt đời.

Văn Vũ nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của hắn trong lòng buồn cười, cố ý lạnh mặt nói: "Em đếm đến ba, nếu anh không in thì em ngủ. Một, hai"

"Văn Vũ!"

Ứng Thần bức thiết ngăn cậu lại, trong mắt cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy được hắn rất muốn in, lại sợ, lo lắng Văn Vũ sẽ hối hận mà mâu thuẫn.

"Ba."

Thanh âm Văn Vũ vô tình hạ xuống.

Ứng Thần buông tay cậu ra, giống như mất đi tất cả thất hồn lạc phách tựa vào bên giường, trong mắt là lo được lo mất buồn bã.

"Cho anh cơ hội anh không cần, giờ lại mất hứng."

Văn Vũ nắm lấy tay hắn, ấn mạnh vào ngực mình: "Được rồi, em sẽ cho anh một cơ hội khác. ”

Ánh mắt Ứng Thần ảm đạm đột nhiên mở to, khó hiểu nhìn Văn Vũ.

Văn Vũ không hề đùa giỡn với hắn nữa, nói ra lời thật lòng của mình: "Anh có biết kiếp trước của em vì sao không cần ấn ký của anh không? Vì nếu mang ấn ký của anh thì em không thể vào nơi đó lấy thuốc cho anh được. Vậy nên, em mới lừa anh là em sợ đau. ”

"Thật ra em muốn. rất muốn được ở bên nhau mãi mãi, bất kể năm tháng dài như thế nào. ”

Thiếu niên cười nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo có ánh sáng dịu dàng: "Ứng Thần, cho em đi. ”

"Văn Vũ."

Ứng Thần nghẹn ngào, bàn tay vuốt ve lồng ngực thiếu niên khẽ run rẩy.

Quá trình in đơn giản đến không ngờ.

Ứng Thần ôm chặt lấy cậu trong lòng, bàn tay đặt trên ngực cậu nhẹ nhàng như sợ làm cậu đau. Văn Vũ chỉ nhìn thấy một tia sáng chói mắt phát ra từ lòng bàn tay của Ứng Thần, chói mắt đến mức cậu phải nhắm chặt hai mắt.

Đợi đến khi ánh sáng chói lọi tan biến, Văn Vũ thấy cả người mình đều bị bao phủ bởi một vầng hào quang, thật lâu không tan. Thân thể cảm giác hết thảy vẫn như cũ, không có gì khác thường.

Ứng Thần ôm cậu nằm xuống, nhằm vào chỗ hắn in ấn ký hôn liên tục. Văn Vũ nhìn thấy mí mắt của hắn đỏ lên, đáy mắt ươn ướt.

"Vậy là xong rồi à?" Cậu hỏi.

Ứng Thần thấp giọng: "Đau không?"

"Không có cảm giác gì"

Văn Vũ nghi ngờ: "Chỉ có vậy sao? Sau này em thật sự có thể giống như anh sẽ không già đi, còn có thể sống mấy trăm năm? ”

Ứng Thần: "Chỉ cần em muốn, mấy ngàn năm đều có thể. ”

"Thật sao!"

Văn Vũ vô cùng ngạc nhiên đẩy Ứng Thần trên người ra, hưng phấn nhảy xuống giường, đánh giá mình từ đầu đến chân: "Một ngàn năm nữa, vậy em có phải sẽ nhìn thấy thế giới tương lai không? Nói không chừng sau này còn có thể chuyển đến mặt trăng sao Hỏa sinh sống?"

Ứng Thần nở nụ cười: "Nếu em muốn lên mặt trăng, bây giờ cũng được. ”

Văn Vũ: " Anh có thể đưa em bay lên mặt trăng à?"

Ứng Thần một lời khó nói hết: "Ngồi tàu vũ trụ, có, có thể. ”

Văn Vũ:...

Chỉ lo đắm chìm trong phấn khích và vui sướng, hoàn toàn không cảm thấy câu hỏi của cậu có bao nhiêu ngu ngốc.

Đột nhiên, cậu nghĩ ra một câu hỏi quan trọng: "Đúng rồi, anh có bao nhiêu tiền? Có đủ cho chúng ta tiêu xài mấy đời không?"

Sau khi hỏi xong suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, nhưng không sao, sau này em cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Chúng ta có thể sống tốt".

Ứng Thần nghe xong, lập tức tìm một xấp tài liệu trong tủ sách phòng ngủ của bọn họ cho Văn Vũ xem: "Rất nhiều bất động sản và khoáng sản dưới tên anh đều ở nước ngoài. Đây là bằng chứng chủ sở hữu. Đây là bằng anh sưu tập.

Cuối cùng cầm máy tính mở vài tài khoản của mình: "Đây là số dư tiền gửi vài ngân hàng ở nước ngoài, nếu em cảm thấy không đủ sử dụng anh sẽ tìm cách."

Văn Vũ:...

Cậu cảm thấy xấu hổ vì mình đã lo quá nhiều về tiền bạc.

"Đúng rồi!"

Cậu nghĩ thêm một câu hỏi: "Linh hồn em in ấn ký của anh thì có phải giống như một loại quan hệ hợp đồng phụ thuộc không? Em có giống như bác Triệu, không thể từ chối bất kỳ lệnh nào của anh? ”

Nếu thật sự như vậy, với trình độ biến thái của Ứng Thần nhất định sẽ ở một chuyện nào đó được một tấc tiến một thước, mà cậu còn không thể cự tuyệt. Văn Vũ vừa kinh sợ, còn có chút chờ mong bí ẩn.

Ứng Thần nhịn cười: "Em muốn thử xem không? ”

Văn Vũ vẻ mặt trịnh trọng, gật đầu: "Anh ra lệnh cho em thử xem. ”

Ứng Thần chỉ ngón tay về phía phòng tắm: "Văn Vũ, anh ra lệnh cho em đi vào bên trong soi gương nằm sấp xuống."

Quả nhiên!

Văn Vũ đỏ mặt, đá qua một cước: "! ”

Ứng Thần cười lăn hai vòng trên giường, trở về ôm chặt lấy cậu ——

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Ứng Thần đều lái xe đưa Văn Vũ đi học.

Buổi sáng lúc đi, cậu sẽ bảo Ứng Thần dừng lại ở cách trường một con phố, tự mình đi đến trường học.

Mà khi tan học, dù cậu có dặn bao nhiêu lần đi chăng nữa, Ứng Thần vẫn công khai lái chiếc xe sang bắt mắt kia của hắn, dừng ở cổng trường chờ cậu.

Không quá mấy ngày, rất nhiều người trong trường đều biết sinh viên năm nhất của bọn họ Văn Vũ, mỗi ngày đều được một người đàn ông đẹp trai lái xe sang đưa đón.

Do vậy, nhiều người trong diễn đàn trường đã đăng bài suy đoán: Mối quan hệ giữa hai người là gì?

Hôm nay Văn Vũ ngồi trong lớp học lướt bài viết về cậu. Trong bài viết còn kèm theo một tấm ảnh của cậu: Địa điểm là cổng trường, lúc Ứng Thần đón cậu, trên mặt cậu có chút tức giận. Đứng ở trước xe nói gì đó với Ứng Thần.

Mà Ứng Thần rũ mắt cười nhìn cậu, đang giúp cậu mở cửa xe.

Trong ảnh Ứng Thần chỉ là nghiêng mặt, hơn nữa ảnh hơi mơ hồ. Nhưng dáng người, nét mặt và khí chất vẫn hiện hữu, ở cổng trường đông đúc học sinh, vẫn làm cho người ta chú ý. Cũng khó trách mới mấy ngày như vậy, bọn họ đã ồn ào thành như thế.

Trong lòng Văn Vũ tức giận Ứng Thần rêu rao khắp nơi, âm thầm nặc danh trả lời bài viết, muốn bình tĩnh thảo luận tẩy trắng cho mình: [Mọi người đừng đoán mò, người kia là anh trai cậu ấy. ]

Topic có nhiệt độ thảo luận rất cao, liên tục có người trả lời cậu:

Tầng 180: [Thật sự là anh trai cậu ấy sao? Tôi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau cứ không đúng kiểu gì ấy. 】

Tầng 181: [Luận, luận loan à?]*

(Từ gốc là 骨科 - Khoa chỉnh hình. Có một tin đồn rằng có 2 anh em ruột yêu nhau, sau đó bị ba đánh gãy chân phải vào khoa chỉnh hình. Từ đó chỉnh hình là một cách nói về luận loan)

Tầng 185: [Này, các cậu có đoán mò đấy à?Không biết điều này sẽ mang lại bao nhiêu rắc rối cho người trong cuộc! Khuyên quản trị viên nên xóa bài đăng.]

Tầng 189: [Không phải tụi tui đoán mò đâu, là hai người thật sự quá đẹp trai. Nếu thật sự là anh em, tui có thể yên tâm theo đuổi em giai Văn Vũ sòi.]

Tầng 190: [Miễn là cậu không sợ trở thành kẻ thù công cộng của các nữ sinh trong trường.]

Tầng 198: [Ha ha, bài viết này toàn là con gái, ai cũng muốn theo đuổi em trai lớp dưới.]

Văn Vũ:...

Trong tòa nhà đang cao dần, đột nhiên có một người khác gửi bình luận kèm theo hình ảnh.

[Chụp được trước cổng trường!! Có bằng chứng thật rồi! Các chị em đều hết hy vọng!]

Văn Vũ:?? Bằng chứng gì vậy???

Linh cảm chẳng lành, cậu mở tấm hình lớn ra, nhìn thấy xe của Ứng Thần công khai dừng ở cổng trường.

Chẳng qua trong bức ảnh lần này, xuyên qua cửa sổ xe có thể thấy một bó hoa hồng đỏ rực đặt ở ghế lái.

Bình luận trong bài viết đó cũng bùng nổ:

[A a a a, quả nhiên là hai tên trai đẹp yêu đương, đây là tiết tấu muốn tỏ tình sao?]

[Đi cổng xem a a. 】

[Aaaa, tiết sau của tôi còn có tiết học, vị nào tốt bụng quay video cho chúng ta, quỳ cảm ơn. 】

Trong phòng học lớn của Văn Vũ, còn có các bạn học đang lén lút xem diễn đàn, lặng lẽ quay đầu nhìn Văn Vũ.

Văn Vũ:....

Không hiểu tại sao Ứng Thần lại đặt một bó hoa hồng đỏ trong xe, trở thành tiêu điểm trên mạng lẫn hiện thực.

Cậu lập tức thu dọn cặp, tìm một góc nhỏ ít người trong trường, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Ứng Thần: "Anh ở đâu?"

Ứng Thần: "Ở cổng trường của em, em tan học chưa? ”

Văn Vũ: "Anh để một bó hoa ở ghế xe à?"

Ứng Thần: "Em thấy anh à? Em đang ở đâu? ”

Văn Vũ: "Sao anh lại mua hoa! Bây giờ có bạn cùng lớp chụp ảnh anh cũng truyền lên diễn đàn của trường rồi, bọn họ đều nghĩ anh muốn…anh mau đi đi, em bắt taxi về nhà! ”

Ứng Thần không có chút giác ngộ gây họa nào, cười nói: "Không phải nói tối nay tổ chức tiệc mời chú Lưu và bạn bè của em hả? Ở nhà nhất định phải có thứ gì đó để trang trí."

Văn Vũ: "Vậy cũng không cần là hoa hồng!"

Còn là hoa hồng đỏ!

Tối nay, cậu mời chú Lưu, Từ Thành, Triệu Hiểu Lượng đến nhà ăn cơm. Cũng nhân cơ hội này nói cho họ biết quan hệ của cậu và Ứng Thần.

Vốn là một chuyện khó xử, hiện tại Ứng Thần thế nhưng còn cao giọng nói mình mua hoa hồng đỏ khiến cậu phải cắm mặt dòm sang đó.

Cậu lại hung dữ dặn dò: "Đừng có mà lấy hoa hồng ra, anh cũng nhanh rời đi đi, đừng để bạn học chụp được anh nữa. Em tự gọi xe về nhà! ”

Cúp điện thoại, Văn Vũ vì bảo hiểm cố ý chờ thật lâu mới ra khỏi cổng trường, hơn nữa còn đi cửa sau.

Trong lúc đó lại nhận được điện thoại của Hạ Mộc, cậu vừa đi vừa nhận: " Thầy Hạ, Vinh tiên sinh thế nào rồi? ”

Mấy ngày nay, cậu vẫn giữ liên lạc với Hạ Mộc, mỗi ngày hỏi thăm tình huống của Vinh Địch. Bác Triệu ở lại nơi đó cũng dùng đủ loại biện pháp không để trạng thái Vinh Địch tiếp tục xấu đi.

Hạ Mộc: "Bác Triệu nói, Vinh Địch đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng y vẫn đang hôn mê."

Lúc anh ta nói có hơi ngập ngừng, như có điều muốn nói nhưng lại khó mở miệng.

Văn Vũ hỏi: "Có gì muốn tôi giúp à?"

"Đúng vậy."

Hạ Mộc có chút khó nói: "Bác Triệu nói, nếu như có thể nhờ linh lực của Ứng tiên sinh phụ trợ, Vinh Địch có lẽ sẽ tỉnh nhanh một chút. ”

Anh ta ở chỗ bác Triệu biết chuyện kiếp trước của Văn Vũ, cho nên trong lòng biết rõ Ứng Thần hận Vinh Địch như nào. Anh không dám cưỡng cầu Ứng Thần có thể hỗ trợ cứu Vinh Địch, nhưng còn muốn ôm một tia hy vọng cuối cùng tìm Văn Vũ.

Văn Vũ cau mày: "Tôi thử xem. ”

Dù sao, đêm đó cậu tốn đủ loại tâm tư, vừa cứng vừa mềm vừa mới thật vất vả mới làm cho Ứng Thần không đi giết Vinh Địch nữa, nếu lại khuyên bảo hắn đi cứu y, Văn Vũ cảm thấy khó khăn lắm đây.

Hạ Mộc thở dài cười nói: "Không sao, Vinh Địch có thể sống sót chúng tôi đã rất biết ơn cậu rồi. Y có tội bị vậy xứng đáng, đáng đời giờ hôn mê bất tỉnh. ”

Văn Vũ: " Anh cũng đừng quá lo lắng, mạng bọn họ rất lớn, cũng đừng quá khổ sở, tôi tin tưởng chỉ cần anh ở đây, Vinh tiên sinh nhất định sẽ tỉnh lại vì anh. ”

Cậu chỉ lo thấp giọng an ủi Hạ Mộc, không chú ý tới tình huống xung quanh.

Đợi đến khi nghe được tiếng reo hò vang dội, phát hiện mình đã đứng trước tầm mắt của rất nhiều người. Mọi người ngoài cổng đều nhìn cậu, mỉm cười cổ vũ.

Văn Vũ kỳ quái, ngẩng đầu nhìn.

Thoáng nhìn, đã thấy bóng dáng quen thuộc giữa đám đông. Ứng Thần một thân áo đen quần đen, ôm một bó hoa hồng đỏ rực nhìn cậu cười.

Những người xung quanh càng lúc càng lớn tiếng, Văn Vũ còn nghe thấy có người hô: Chúc phúc 2 người, bạch đầu giai lão!

Văn Vũ bỗng nhiên căng thẳng, trái tim nhảy dựng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play