Văn Vũ bị câu nói này của Ứng Thần làm cho giật mình, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu, vội vàng hỏi: "Anh có ý gì? ”
Ứng Thần ôm mặt cậu, nhẹ nhàng hôn một cái: "Giả sử có thể sống đến 80 tuổi, vậy chúng ta còn 62 năm nữa có thể ở bên nhau, phải không? Anh đã quen với những năm tháng buồn tẻ dài đằng đẵng, nhưng nghĩ rằng 62 năm cuối cùng có thể được với nhau mỗi ngày, cùng em già đi, hạnh phúc đến mức giờ anh chết luôn cũng được."
Văn Vũ khó tin nhìn hắn: "Ý anh là, anh cũng sẽ già đi, sẽ…"
"Từ bay giờ, anh sẽ giống như em." Ứng Thần gật đầu, ánh mắt dịu dàng không nói nên lời: "Anh lớn tuổi hơn em, sẽ già hơn em, đến lúc đó em có ghét anh không?"
Cổ họng Văn Vũ bị nghẹn lại, mũi chua xót. Thì ra Ứng Thần đã nghĩ đến chuyện như vậy từ lâu, cũng chuẩn bị tâm lý cùng mình già đi.
62 năm, nghe có vẻ rất dài.
Nhưng mỗi ngày tiếp theo phải trân trọng gấp bội mới được. Văn Vũ kiễng mũi chân, vòng tay qua cổ Ứng Thần: "Mặc kệ anh dùng cách gì, nhưng không được làm tổn thương bản thân được không? ”
Bầu trời dần tối, hơi nóng trong phòng kéo dài đến rạng đông mới dần tan biến, Ứng Thần ôm thiếu niên trong ngực, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cậu. Đợi đến khi thiếu niên ngủ say, mới rón rén xuống giường rời khỏi phòng.
Hắn đi đến một phòng ngủ khác, mở nắm tay ra, một thứ màu đen có kích thước như nút áo xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Là một máy nghe lén, lần đầu tiên hắn sử dụng thứ này. Bởi vì đối phương là Vinh Địch, hắn không thể dùng linh lực của mình nghe lén y và Văn Vũ nói cái gì.
Cho nên, ban ngày hắn lặng lẽ bỏ nó vào túi sau quần Văn Vũ, sau đó tìm một cái cớ biến mất, để Vinh Địch mượn cơ hội này buông xuống đề phòng.
Sau khi đưa vào máy tính, cuộc đối thoại giữa Văn Vũ và Vinh Địch từ từ hiện ra.
Văn Vũ: [Lúc trước là Vinh tiên sinh là cố ý nói cho tôi biết chuyện cỏ Tuyết Linh sao?]
Vinh Địch: [Cậu muốn cứu con rồng kia, tôi chỉ đường cho cậu mà thôi. Cậu hỏi như vậy, là nhớ tới cái gì rồi à? 】
Văn Vũ: [Vậy cuối cùng tôi có cứu được anh ấy không? 】
Vinh Địch: [Cậu chết rồi. Là do ngã từ trên vách núi xuống mà chết, bởi vì chỗ đó tôi và Ứng Thần đều không thể đến được, cho nên Ứng Thần không tìm thấy thi thể cậu, tôi cũng không có nói cho hắn biết cậu đi đâu!Cậu khiến Ứng Thần giết người chịu tội nghiệt, cho nên, cậu chết, việc hắn bị cắn trả cũng được cởi bỏ.]
Màn hình máy tính chiếu rọi, sắc mặt Ứng Thần tái xanh, trong đôi mắt hiện lên vẻ sắc bén cực kỳ nguy hiểm ——
Khai giảng đại học.
Văn Vũ phải sống trong khuôn viên trường hơn nửa tháng vì đợt huấn luyện quân sự.
Cùng ky túc xá với cậu còn có năm tân sinh viên, những chàng trai cùng trang lứa từ khắp nơi trên đất nước nhanh chóng làm quen với nhau. Từng chiếc giường đặt cạnh nhau cũng dễ dàng nhìn thấy bạn cùng phòng làm gì trên giường.
Văn Vũ nghĩ, nếu như nửa đêm Ứng Thần ẩn thân quấn lấy cậu, chỉ cần động một tí là có thể bị nhìn sạch sẽ. Cậu cực kỳ lo lắng Ứng Thần sẽ tới.
Đêm đầu tiên, sau một ngày dài huấn luyện quân sự mệt mỏi, cậu nằm trên giường nghĩ: Nếu Ứng Thần thật sự đến, cậu sẽ mắng hắn một trận. Kết quả là, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đêm thứ hai, cậu may mắn nghĩ Ứng Thần có thể nhịn được không đến quấy rầy cậu. Sau hai ngày huấn luyện quân sự,cậu thực sự rất mệt mỏi, cơ bắp toàn thân đau nhức, nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ ba, mặt trời vô cùng độc ác, cậu cũng giống như các bạn học trong đợt huấn luyện quân sự, khuôn mặt không đội mũ của cậu bị rám nắng, trên trán chỉ có một vòng tròn màu trắng, trông vô cùng buồn cười. Buổi tối sau khi tắm xong nằm trên giường, làn da bị cháy nắng có chút đau đớn. một người bạn cùng phòng nhận được hộp kem dưỡng sau khi phơi nắng từ các cô gái, chia sẻ cho sáu người bạn trong ký túc xá sử dụng cùng nhau.
Văn Vũ không từ chối, chỉ cảm thấy thứ này bôi lên mặt mát mẻ thoải mái.
Lúc này, cậu chợt nhớ Ứng Thần mang đến cho cậu cảm giác mát mẻ cả mùa hè, nếu như lúc huấn luyện quân sự Ứng Thần ẩn thân đi theo bên cạnh cậu, ban ngày nhìn thấy cậu đứng dưới ánh mặt trời độc ác, nhất định sẽ mang đến cho cậu chút khí lạnh. Cậu chắc chắn sẽ không bị cháy nắng.
Ở bên Ứng Thần trong mấy tháng qua khiến cậu quên mất mùa hè ở thành phố S rất nóng.
Tại sao anh ấy không đến thăm mình? Đúng rồi, cậu chỉ nói không cho Ứng Thần đến buổi tối, ban ngày thì có thể tới tìm cơ mà.
Thiếu niên nghĩ, cơ thể mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trở lại.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu thiếu niên lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.
Ứng Thần không đúng.
Người thương mình như vậy, không có khả năng liên tục mấy ngày không liên lạc với cậu, cũng không đến thăm cậu.
Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Văn Vũ nghĩ đến, Ứng Thần nói muốn cùng cậu già đi, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
Cậu cầm di động lập tức nhắn tin cho Ứng Thần: [Ứng Thần, ngủ chưa?]
Ứng Thần: [ Anh đang nằm nghỉ ngơi trên gối mà em đã ngủ. Có mùi của em trên đó.]
Văn Vũ: Ừm, vẫn là Ứng Thần có chút biến thái.
Nhưng cậu vẫn lo lắng: [Gọi điện thoại không?]
Sau khi gửi đi, Ứng Thần gọi tới ngay lập tức: "Đang làm gì vậy? Có mệt không?"
Thanh âm quen thuộc thông qua micro truyền vào trong tai, giống như bông gòn mềm mại xoa dịu trái tim, thân thể đang căng thẳng của thiếu niên cũng buông lỏng xuống. Cậu tìm một tư thế thoải mái nằm xuống: "Em đang chuẩn bị đi ngủ."
"Sao lần này anh nghe lời thế, bảo anh không tới thì anh không tới luôn."
Ứng Thần: " Muốn anh đến với em bây giờ à?” "Giọng nói thả lỏng mang theo chút ý cười trầm thấp.
Văn Vũ: "Đừng, không cần! Anh đợi em thêm vài ngày nữa, em về sẽ thưởng cho anh. ”
Ứng Thần: "Thưởng cho anh cái gì? ”
Văn Vũ: "Em mua quà cho anh, được chứ?"
Giọng nói của cậu có nhỏ đến đâu cũng có thể bị đám con trai ở cùng ký túc xá nghe thấy, kết quả đám con trai chen chúc bên dưới chơi game nháy mắt, hướng lên giường cậu hỏi: "Văn Vũ, giọng điệu gọi điện thoại này nghe không đúng, bạn gái đấy à? ”
Văn Vũ:...
Cậu không gặp Ứng Thần đã lâu, vừa nghe được giọng nói của hắn, toàn tâm toàn ý đều để ý hắn, hoàn toàn quên mất lời cậu vừa nói đã bị nghe được.
Thiếu niên đỏ mặt, nhàn nhạt nói: "Đừng náo loạn, im lặng một chút. ”
Kết quả là đám con trai càng làm loạn hơn: "Hình như là bạn gái thiệt. Còn tưởng ký túc xá của chúng ta toàn là chó độc thân, kết quả có một người phản bội chúng ta chạy ra khỏi hàng ngũ độc thân. nói đi, là em gái của trường nào. ”
Ứng Thần ở đầu kia cũng có thể nghe được đối thoại bên này, tâm tình rất tốt nói: "Em nói cho bọn họ biết, anh là bạn trai của em. ”
Văn Vũ:...
Ứng Thần: "Nếu em không nói, tối nay anh tới tìm em. ”
Văn Vũ:...
Ứng Thần lạnh nhạt uy hiếp: "Quấn lấy em cả đêm. ”
Văn Vũ:!!
Ứng Thần nói một câu, không làm cho cậu tức giận, ngược lại thân thể đang rời rạc đột nhiên cảm thấy khô nóng, lập tức mặt đỏ lên.
Ngón chân ẩn dưới chăn của Văn Vũ co quắp, không thoải mái nhìn đám bạn ở giường dưới, nói: "Là, là điện thoại đối tượng của tớ."
"Hoohoo, cậu có nghe thấy không, đúng là con gái mà!"
Đám con trai hét lên nửa đùa nửa thật: "Em gái, em phải chăm sóc bạn trai của em thật tốt, mới khai giảng được ba ngày, tân sinh viên toàn trường chúng ta đều biết học viện mỹ thuật có một tân sinh viên tên là Văn Vũ. Các đàn chị đang bầu chọn cho cậu ấy làm tân sinh viên đẹp trai đó* ”
"Em gái, em phải thường xuyên đến trường chúng tôi lộ diện, để cho các nữ sinh trường chúng tôi biết cỏ* trường mới đã có chủ. Nếu không sẽ bị cướp mất."
*Gốc là hệ thảo (xi cao) dùng để chỉ nam sinh đẹp trai và bảnh bao nhất được tất cả các khoa trong trường đại học công nhận hoặc bầu chọn.Văn Vũ: Em gái….
Cậu lo lắng Ứng Thần vị thiên cổ thần ma này nghe được người ta gọi như vậy, có thể giận chó đánh mèo hay không.
Kết quả Ứng Thần tâm tình càng tốt: "Bọn họ nói đúng, anh phải đến trường các em lộ diện, để cho bọn họ đều biết em là người có chủ. ”
Cúp điện thoại, Văn Vũ lại cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, đôi mắt nhắm lại giữa hai hàng lông mày nhướng lên một nụ cười: Có chút nhớ Ứng Thần.
Thật ra hắn có thể thật sự đến ký túc xá tìm cậu, chỉ cần đừng làm quá mức là được.
Ngày đó sau khi gọi điện thoại, Văn Vũ cảm thấy cậu không nghiêm túc yêu cầu Ứng Thần không được đến trường học. cho nên, Ứng Thần đại khái sẽ đến thăm cậu, ban ngày lúc huấn luyện, lúc đi căng tin ăn cơm, thậm chí lúc đi vệ sinh, chỉ cần có chút khoảng trống cậu sẽ nghĩ, giờ phút này Ứng Thần có thể đột nhiên xuất hiện hay không.
Kết quả, lại qua hai ngày, Ứng Thần vẫn không đến.
Văn Vũ nhìn thời gian nhắn tin cuối cùng của hai người trong điện thoại di động, khóe môi đè xuống. Vì không muốn mình suy nghĩ lung tung, lần này cậu lựa chọn gọi điện thoại cho Lâm An
"Anh!"
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ngạc nhiên của Lâm An vang lên bên tai: "Anh ơi, anh rốt cuộc có thời gian gọi điện cho em không? Em nhớ anh lắm, bao giờ anh về?"
"Còn 3 ngày nữa."
Văn Vũ không khỏi nhẹ giọng nói.
Lâm An rất nghe lời cậu, cậu nói với nó sau khai giảng sẽ rất bận rộn, nó thật sự không dám gọi điện quấy rầy cậu nữa. Văn Vũ hỏi nó: "Ở trường thế nào rồi? Có quen được không? ”
Lâm An xấu hổ: "Hoá với Lý khó lắm luôn, nhưng em sẽ cố gắng chăm chỉ.'
Văn Vũ vốn không yêu cầu Lâm An phải có thành tích cao, cậu chỉ muốn Lâm An thích ứng với xã hội hiện đại, cười nói: "Học không tốt cũng không sao, miễn là em có thể quản lý mối quan hệ tốt với bạn học và giáo viên là được rồi. Thế nào, có kết bạn được với ai không? ”
"Bạn ạ? Coi như cũng có, em vẫn muốn ở bên anh, anh ơi, khi nào em có thể học cùng trường với anh? ”
Văn Vũ: "Nếu em có thể thi vào, lúc em học năm nhất, anh học năm 4, anh sẽ là tiền bối của em
Lâm An: "Vậy em nhất định sẽ thi đậu!"
Văn Vũ cười cười không cho là đúng, trường của cậu không phải nói thi là có thể vào. sau khi trò chuyện một lúc, cậu hỏi: "Ứng Thần đâu?" .
Ngôn Tình Xuyên KhôngLâm An: "Anh ấy à, mấy ngày nay em không gặp được ảnh luôn."
Văn Vũ sửng sốt: "Anh ấy không ở nhà à?"
Lâm An: "Em cũng không biết. Em đi học cả ngày, chắc là ban ngày ảnh ở nhà ý. ”
Thật ra Ứng Thần thích hoạt động ban đêm hơn, lúc chán nản thường ngồi trên ghế ngoài trời để ngắm sao. Lâm An không thể không nhìn thấy hắn.
Nếu không có ở nhà thì hắn đi đâu?
Trái tim Văn Vũ treo lơ lửng, bất an. cúp điện thoại, cậu nhắn tin cho Ứng Thần: [Anh đang ở đâu? 】
Một lát sau, Ứng Thần mới khôi phục: [Đang nghỉ ngơi.]
Nếu như không phải vừa rồi gọi điện thoại cho Lâm An, Văn Vũ sẽ cảm thấy Ứng Thần đang nghỉ ngơi ở nhà. Không nói dối cậu, nhưng câu trả lời rất mơ hồ.
Cậu định gửi: [Nghỉ ở đâu?] Sau đó lại xoá. suy nghĩ một hồi, lại nhắn: [Em nhớ anh.]
Sau khi gửi đi, Văn Vũ nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp thoại của hai người.
Cậu không có nói thẳng như vậy với Ứng Thần, tuy rằng chỉ là vì điều tra trạng thái của hắn, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng.
Ứng Thần sẽ phản ứng trước những lời này của cậu như thế nào?
Hộp thoại không hề có động tĩnh, cả hai bên đều không ở trạng thái đang nhập. Lẳng lặng qua một phút, hai phút, năm phút sau, Văn Vũ bắt đầu hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cậu chủ động, nhưng Ứng Thần không trả lời cậu.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Văn Vũ rời khỏi khung thoại, đang muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Ứng Thần, bỗng nhiên thân thể nặng nề, ngay sau đó cảm giác quen thuộc một linh hồn lạnh lẽo nặng nề vờn quanh cậu, ở bên cạnh cậu cuốn đi tất cả khô nóng.
Ứng Thần!
Cậu hét lên trong lòng, nỗi nhớ mười ngày không gặp đã sụp đổ vào giờ phút này, cho dù ở ký túc xá của cậu có bao nhiêu người đi chăng nữa, hiện tại cậu tham lam mà hít thở một tia mát mẻ này.
[Sao anh lại ở đây! 】
Cậu vội vàng gõ mấy chữ trên điện thoại di động.
"Không phải nói nhớ anh à?"
Chỉ có cậu có thể nghe thấy giọng nói êm dịu và trầm thấp vang lên bên tai mình.
Cậu không nhìn thấy Ứng Thần, nhưng cũng có thể từ sức nặng đè lên thân thể mà biết được, Ứng Thần đang ghé vào vai cậu, hít hít cổ cậu: "Anh muốn quấn quýt lấy em cả đêm. ”
Những lời này vừa dứt, hơi thở Văn Vũ dồn dập, lý trí cực kỳ nhanh khiến cậu lập tức che miệng trước khi phát ra âm thanh kỳ quái.
Không nhìn thấy Ứng Thần, căn bản không biết hắn sẽ đột nhiên động đến chỗ nào.