Tiếng nước chảy trong phòng tắm kéo dài liên tục không ngừng.

Hơi thở mà rồng toát ra trong thời điểm giao cảm chính là tình yêu tự nhiên và thuần khiết nhất. Chỉ có chút thôi Văn Vũ cũng không chịu nổi.

Cậu nằm trên bồn rửa tay lạnh lẽo ẩm ướt, từ bỏ suy nghĩ, nhắm mắt không nhìn tư thế của mình trong gương, thanh âm của bị chặn quanh quẩn trong phòng tắm. Cậu trao tất cả cho Ứng Thần.

Ban đêm hơi lạnh.

Hai mắt thiếu niên nhắm hờ, nằm thả lỏng trên giường, đầu dựa vào đầu bờ vai rộng lớn của Ứng Thần khàn giọng hỏi: "Bây giờ bị cắn trả anh còn khó chịu không? ”

Ứng Thần hỏi ngược lại: "Là Vinh Địch nói cho em biết à? Hay là em tự nhớ? ”

"Còn khó chịu không?"

Khi Văn Vũ không muốn trả lời, cậu luôn luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Ứng Thần cúi đầu hôn mái tóc còn đọng nước của cậu, khẽ thở dài: "Những thứ đó, so với việc không có em bên cạnh chẳng là gì cả. Quá khứ không thể nhớ ra thì đừng nhớ. Anh và em đã ở bên nhau rồi mà, không phải sao? ”

Văn Vũ kéo áo ngủ màu đen ra cắn vào vai hắn.

Ứng Thần thuận tay vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cậu: "Vinh Địch chỉ nói với em những thứ này thôi à? Anh tưởng y sẽ nói về điểm yếu của anh cơ. ”

Văn Vũ: "Anh cũng có điểm yếu à? ”

Ứng Thần: "Một khi anh động tâm với ai, anh sẽ trở thành của người đó, giống như điện thoại di động của em nhập dấu vân tay của em thì chỉ có thể em mở ra. ”

"Người đó là tâm ma của anh, cũng là kiếp nạn của anh. Sau này đừng bỏ anh nữa, được không? ”

Câu nói cuối cùng như đang thấp giọng cầu xin.

Văn Vũ nằm sấp trên vai hắn cắn một cái, cho đến khi làn da trắng lạnh kia phủ đầy dấu răng đỏ sẫm.

Mỗi lần ở cùng Ứng Thần đều có thể khơi dậy ký ức kiếp trước của cậu. Đặc biệt là trong quá trình vội vàng muốn biết những gì, thời gian ngủ là thời gian mở ra ký ức.

Văn Vũ thấy Ứng Thần Đang nằm trong đại điện u tối.

Tóc hắn như thác nước, da tái nhợt, dù mang vẻ bệnh tật nhưng vẫn đẹp tới mức làm cho trái tim của người ta run rẩy.

Và cậu đang khóc, hỏi: "Ứng Thần, ngươi có còn muốn nghe ta kể chuyện không?"

"Nói đi."

Hồi lâu thanh âm suy nhược của Ứng Thần truyền ra, nhưng rất nhanh rơi vào một vòng ' ngủ say ' mới.

Thiếu niên biết Ứng Thần đã tắt thanh âm, không còn cử động, nhìn qua chỉ là đang ngủ say, thật ra là đang rất đau đớn vì bị cắn trả.

Mỗi lần tỉnh lại, trạng thái của hắn yếu đi rất nhiều.

Mặc dù biết Ứng Thần không nghe được, thiếu niên vẫn không ngừng nói, hỗn loạn lo lắng nói mình cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Một người đàn ông xông vào đại điện có kết giới trùng trùng điệp điệp do Ứng Thần dựng lên.

Chính là Vinh Địch.

Vinh Địch mặt âm trầm, đến gần bọn họ lạnh giọng nói: "Kể chuyện không cứu được hắn đâu. ”

Thiếu niên: "Làm sao chúng ta có thể cứu hắn bây giờ?"

Vinh Địch cười lạnh: "Chịu đựng đi, dù sao cũng không chết được. ”

"Biết rõ phạm giới không thể sát sinh, còn vì một nhân loại vô dụng như ngươi mà giết nhiều người như vậy. Phạt rồi mới biết đường. Đáng đời! ”

Văn Vũ biết Ứng Thần sẽ cứu cậu khi cậu gặp nguy hiểm, lại năm lần bảy lượt chạy đi trêu chọc những người đã hại Văn gia, cố ý để cho mình lún sâu vào nguy hiểm, dẫn tới Ứng Thần lại đi cứu cậu, từ đó giết càng nhiều người.

Cậu dùng loại thủ đoạn này lợi dụng Ứng Thần, báo thù cho gia tộc.

Hiện tại mới biết thì ra thần ma lợi hại như vậy, giết người là chuyện cấm kỵ. Sẽ bị cắn trả, đau không muốn sống.

Ứng Thần biết rõ, còn giúp cậu giết người.

Thiếu niên suy sụp ngồi trước sập, lau mồ hôi lạnh trên trán Ứng Thần, hỏi: "Phải có phương pháp cứu hắn, đúng không? ”

Vinh Địch nhìn cậu đầy ẩn ý: "Phương pháp? Cũng không phải không có. Ngươi có muốn làm điều đó cho hắn không? ”

Đôi mắt rũ xuống của thiếu niên đột nhiên nâng lên: "Phương pháp gì? ”

Vinh Địch: "Nghe nói qua cỏ Tuyết Linh chưa? ”

Thiếu niên trầm tư gật đầu: "Có thể cứu Ứng Thần không? ”

Cậu nghe người ta nói qua Cỏ Tuyết Linh là thần thảo hóa giải hết thảy tội nghiệt, nhưng vẫn cho rằng chỉ là truyền thuyết.

"Có thể."

Vinh Địch khẳng định: "Nó tuy rằng lớn lên ở Tây Linh sơn, nhưng vô luận là thần tiên hay là yêu ma đều không thể tới gần nơi đó, duy chỉ có nhân loại chưa từng phạm tội nghiệt, chưa từng giết qua sinh linh mới có thể. ”

"Ứng Thần thay ngươi giết người gánh vác tất cả tội nghiệt, mà linh hồn của ngươi lại sạch sẽ."

Thiếu niên nhìn thấy một đường sinh cơ, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Ta sẽ đi ngay bây giờ. ”

"Ta đưa ngươi đi."

Trong ý cười của Vinh Địch ẩn chứa hàm ý có thể thành công, thiếu niên không chùn bước.

Chỉ là, đợi đến khi Vinh Địch dẫn cậu đến Tây Linh sơn, cậu cũng giống như Vinh Địch không thể tới gần.

Sắc mặt Vinh Địch đại biến: "Ngươi cũng từng giết người? ”

Thiếu niên: "Không. ”

" Đó là."

Y kề sát vào bên cạnh thiếu niên ngửi ngửi: "Trong cơ thể còn có thứ của con rồng kia. ” ( Ý là tinhdich á =))))

Vinh Địch lần nữa cười lạnh: "Trở về chờ tiêu hoá sạch cái thứ của Ứng Thần rồi quay lại đây.

Thiếu niên hiểu được ý tứ của y, khuôn mặt vốn nghiêm nghị lập tức đỏ bừng.

Cậu đành phải đi theo Vinh Địch trở về đại điện lần nữa. Ứng Thần tỉnh lại từ một vòng hoạn nạn mới, nhìn cậu phong trần mệt mỏi, hỏi: "Tiểu quỷ, ngươi đi đâu vậy?"

Giọng nói yếu ớt nhưng đầy lo lắng.

"Ta"

Vinh Địch dặn dò, không thể để nói cho Ứng Thần biết chuyện cậu có thể hái cỏ Tuyết Linh. Thiếu niên khựng lại, cố gắng chống đỡ một nụ cười nói: "Ta chán, đi dạo chợ."

Ứng Thần nhìn ra cậu đang nói dối, trầm mặc trong chốc lát nói: "Trong lúc ta bị bệnh, ngươi một mình đi ra ngoài gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? ”

Ứng Thần nói xong, kéo quần áo của cậu ra, ngón tay vuốt ve lồng ngực cậu: "Ta cho ngươi một ấn ký. Sau này ngay cả khi ta không ở bên cạnh ngươi, ấn ký có thể bảo vệ ngươi trong lúc nguy hiểm. ”

Thân thể Văn Vũ vội vàng lui về phía sau: "Ấn ký? Nó có đau không? ”

Cậu không thể có bất kỳ hơi thở nào của Ứng Thần trên người, mới có thể tiếp cận nơi cỏ Tuyết Linh sinh trưởng. Lúc này tuyệt đối không thể để Ứng Thần làm ấn ký cho mình.

Cậu biết cậu nói đau, Ứng Thần sẽ theo cậu.

Ứng Thần: "Ấn ký sẽ khắc vào linh hồn của ngươi, đại khái sẽ đau. Nhưng sẽ bảo vệ ngươi, có ấn ký của ta, về sau trong Tam Giới mặc cho ngươi xông thẳng vào, sẽ không có người dám coi khinh ngươi. ”

"Nhưng ta sợ đau, có thể không làm được không?" ——

Văn Vũ bị đánh thức bởi tiếng gọi và nụ hôn nhẹ nhàng của Ứng Thần.

Ký ức kiếp trước trong mơ bị gián đoạn, cậu mở mắt nhìn Ứng Thần đang khẽ hôn lên trán mình, sau đó cậu nhắm mắt nói nhỏ: "Đừng nghịch, em còn muốn ngủ thêm một lát nữa. ”

Thì ra, cậu không muốn ấn ký là vì cứu Ứng Thần.

Kiếp trước của hai người cứu chuộc lẫn nhau, mỗi người đều phải trả một cái giá rất lớn.

Ứng Thần tiếp tục hôn lên trán cậu: "Chỉ là đám bạn của em gọi em 3 cuộc rồi, hình như bọn họ đang chờ em ở ngoài cửa tiểu khu. ”

Văn Vũ:??? Bạn nào??”

Cậu tiếp nhận điện thoại di động Ứng Thần đưa tới vừa nhìn, phát hiện là cuộc gọi của Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng, ngoài ra còn có vài tin nhắn chưa đọc, tin nhắn cuối cùng là:

【Tiểu Vũ, chúng ta đang ở bên ngoài tiểu khu chờ em, mau hồi âm! 】

Văn Vũ mới nhớ tới, bọn Từ Thành mấy ngày trước nói muốn đến nhà cậu hẹn làm tiệc thịt nướng.

Chỉ là khi nghĩ đến chuyện đám người Từ Thành tới đây, cậu phải nghĩ cách giấu Ứng Thần mà cảm thấy phiền muộn, nên là trong tiềm thức vẫn luôn quên mất không nhớ tới.

Cậu vội vã gọi lại: " 2 người nhanh quá vậy? Em sẽ gọi bảo vệ mở cửa cho các anh, anh biết đường đến nhà em không? ”

Trong thanh âm mang theo buồn bực vừa mới tỉnh ngủ.

Từ Thành: "Mới dậy à? Chẳng trách chờ em lâu như vậy, cũng sắp ba giờ chiều rồi, tối hôm qua em thức đêm vẽ tranh đấy hở?"

Văn Vũ lừa gạt anh ừ một tiếng.

Tối hôm qua cậu cùng Ứng Thần làm tới bình minh, sau đó thì ngủ mê man.

Cúp điện thoại, cậu nhìn Ứng Thần vẻ mặt bình tĩnh, thương lượng: "Bạn em bọn họ muốn đến nhà chơi, anh có thể trốn một chút không? ”

Ứng Thần:...

Văn Vũ nói thêm: "Khi họ đi, em sẽ bồi thường cho anh mà."

Đối với bồi thường là gì, không cần nói cũng biết

Ứng Thần nhéo nhéo mặt cậu: "Đến khi nào, anh mới có thể có thân phận quang minh chính đại đây? ”

Văn Vũ: "Bây giờ đột nhiên nói với bọn họ sẽ làm bọn họ sợ hãi, hơn nữa, anh lại là đàn ông."

Ứng Thần sẽ không làm cho cậu khó xử, giang hai tay dùng sức ôm lấy cậu, tủi thân: "Được, anh chờ em. ”

Cần phải trốn cùng Ứng Thần, còn có Vinh Địch đang chơi với Lâm An trong sân.

Vinh Địch vừa nghe nguyên nhân sự việc, vô tình cười nhạo: "Thì ra Ứng Thần mới là kiều* bị giấu đi à? ”

(*Trong câu kim ốc tàng kiều, nghĩa là người đẹp bị giấu đi)

"Ha ha ha, ông cũng có ngày hôm nay, bị người ta không dám cầm ra tay* như vậy. Tiểu quỷ của ông là chê ông ở trước mặt bạn bè của cậu ta làm cậu ta mất mặt đúng không?"

(Ý chỉ xấu hổ, không muốn thể hiện ra)

Lời còn chưa dứt, y bị Ứng Thần mạnh mẽ mang đi. Hai người đàn ông to lớn đứng trước mặt Văn Vũ trong nháy mắt biến mất.

Mà Lâm An lấy thân phận em họ của Văn Vũ, cùng cậu đi nhà kho mang than, dựng quầy nướng thịt.

Đợi đến khi chuông cửa vang lên, Văn Vũ ra mở cửa, ngạc nhiên phát hiện có bốn người đứng bên ngoài.

Ngoài Từ Thành, Triệu Hiểu Lượng còn có hai nữ sinh.

" Người anh em, ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?"

Từ Thành cười haha, giữ chặt tay nữ sinh bên cạnh anh,nói: "Cô ấy là bạn gái của anh Lưu Bồi, sau này em phải gọi người ta là chị dâu đấy."

Văn Vũ: "Chị dâu, chào chị dâu. ”

Lưu Bồi đưa quà và nguyên liệu nấu ăn cho cậu, cười nói: "Văn Vũ, xin chào. ”

Trước khi có thời gian thắc mắc tại sao Từ Thành lại đột nhiên có bạn gái, Triệu Hiểu Lượng cũng cười nói:

"Bạn học lớp 12 Lưu Giai Giai của chúng ta, bây giờ là bạn gái của tớ, hôm qua chúng tớ vừa mới tỏ tình."

Nói xong, hai người Triệu Hiểu Lượng, Lưu Giai Giai đồng thời đỏ mặt.

Văn Vũ:...

Từ Thành là một người giỏi xã giao có bạn gái không có gì lạ, nhưng Triệu Hiểu Lượng, Từ Giai Giai trước kia khi cùng lớp, cũng không nhìn ra manh mối gì, sao mới qua chưa đầy một tháng đã bắt đầu hẹn hò?

Từ Thành: "Em trai, bị dọa rồi à? Bây giờ chúng ta đều là người có bạn gái cả rồi. ”

Còn ổn, nếu cậu móc Ứng Thần ra, đó mới là dọa người.

"Chúc mừngi"

Văn Vũ bình tĩnh cười cười, sau khi chào hỏi hai nữ sinh cũng giới thiệu Lâm An cho bọn họ: "Đây chính là em họ tôi nói với mọi người, Lâm An. ”

Lâm An rất ngoan ngoãn đứng trước mặt mọi người, nói: "Chào các anh, các chị ạ."

Lâm An gầy gò không cao lắm, còn thanh tú trắng nõn, cười rộ lên rất được lòng các anh chị lớn hơn.

Hai cô gái không thể không đi qua nói chuyện với nó: "Wow, đáng yêu quá, em bao nhiêu tuổi? ”

Lâm An suy nghĩ một chút, lời Văn Vũ dạy nó, nói: "Mười lăm tuổi, năm nay học trung học. ”

Lưu Giai Giai: "Trường trung học nào? Nếu chị còn học trung học, thì chị là đàn chị của em á. ”

Lâm An suy nghĩ một chút, Văn Vũ dạy nó, nói: "Em không thi đậu vào trường trung học của anh trai em, quá khó. Anh em nói trước thi vào trường tư thục đã".

Lưu Bồi vội vàng an ủi nó: "Không sao không sao, trường trọng điểm thành phố quả thật không dễ thi, chị và Từ Thành là trường trung học bình thường ra ngoài, hiện tại công việc cũng không tốt lắm. ”

Lưu Giai Giai: "Học tập có gì không hiểu có thể cho chị, chị dạy cho".

Lâm An lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn chị ạ, anh em cũng thường dạy em"

Từ Thành, Triệu Hiểu Lượng trơ mắt nhìn bạn gái mình bị bé đẹp trai câu đi, chậc chậc lắc đầu: "Gen nhà em cũng tốt nhờ, một người họ hàng thôi mà cũng đẹp vậy luôn."

Triệu Hiểu Lượng: "Nhưng người đẹp trai nhất trong đám chúng ta lại vẫn là chó độc thân, Văn Vũ, cậu xem xem, hiện tại cậu một người trưởng thành là chó độc thân đó. ”

Văn Vũ cười cười, dẫn bọn họ đi đến sân biệt thự, chuẩn bị bắt đầu nướng thịt.

Lâm An bên tai nghe được câu này, nó còn tưởng Văn Vũ bị mắng, không vui lặng lẽ hỏi: "Anh, sao bọn họ lại nói anh là chó độc thân? ”

Văn Vũ: "Vẫn còn độc thân, có ý là không có bạn gái. ”

Chỉ vì cái này mà bị mắng thành chó độc thân?

Lâm An rất bất mãn. Vì vậy, đứng ra, nói: "Anh trai em không phải là chó độc thân, anh ấy có bạn trai, trông đẹp trai dữ lắm luôn á."

Đợi đến khi Văn Vũ đi che miệng nó, mấy người Từ Thành đã khiếp sợ đến trợn tròn mắt, miệng há ra có thể nuốt cả quả trứng gà: "Bạn trai?! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play