Từ đó đến giờ đã qua ba ngày, trong ba ngày này tinh thần của Nghiêm Hoa Miểu luôn có gì đó không đúng, hốc mắt hắn thâm sâu tựa như bị bao trùm bởi suy nghĩ nào đó, dấu vết từ nắm đấm mà Huyết Thần lưu lại đã biến mất nhưng dấu vết trong lòng vẫn còn lưu giữ.
Nghiêm Hoa Miểu không có tinh thần, ngay cả tinh thần thể của hắn cũng vậy, hôm nay Ngân Bạch lại càng nôn nóng hơn bình thường, từ hôm đó đến giờ nó vẫn bất thường như vậy, nhưng lúc này Nghiêm Hoa Miểu còn chưa biết bản thân bất thường chỗ nào, hắn mở miệng nói: "Ngân Bạch, bình tĩnh chút đi."
Con sói trắng cứ đi tới đi lui trong góc lúc này mới quay đầu ngao với hắn một tiếng: trả cục bông trắng lại đây, không phải lúc trước đã nói nếu ta trả lại nó cho chủ nhân của nó thì sau này mỗi ngày đều có thể gặp nó hay sao?
Nghe thấy Ngân Bạch lên án, Nghiêm Hoa Miểu cũng chẳng biết phải làm sao, tình huống lúc đó có chút đặc biệt, Ngân Bạch cứ giữ lấy tinh thần thể của người ta không trả, thế nên hắn mới lừa Ngân Bạch để nó thả tinh thần thể kia ra, mặc dù hắn cũng thấy tinh thần thể kia vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nỡ buông tay.
Ngân Bạch đi đến cạnh Nghiêm Hoa Miểu rồi nhảy lên giường, vẻ mặt bất mãn, Nghiêm Hoa Miểu cũng chẳng biết làm sao mà vuốt lông nó, trong lòng thì đang tự hỏi không biết dẫn đường kia giờ đang làm gì nhỉ? Hắn theo bản năng thả ngũ cảm đi tìm kiếm đối phương nhưng lại bị một lớp lá chắn đánh ngược trở lại, trong lòng có một loại bực bội không biết tên, hóa ra yêu cầu của hắn bị đối phương cự tuyệt, bị liệt vào danh sách những người cần phòng bị rồi sao? Đau thương liền lan tràn trong tim.
Nghiêm Hoa Miểu còn chưa biết thứ gì đang nhiễu loạn lòng mình, hắn chỉ biết sự quan tâm của bản thân với dẫn đường kia đã vượt qua mức bình thường, bởi vì đối phương rất đặc biệt sao? Hắn biết bản thân không nên như vậy, hắn không nên bị một dẫn đường làm cho tâm loạn, rõ ràng hắn coi tất cả dẫn đường đều như nhau mà.
Hắn vừa nghĩ như vậy, nhưng cũng đồng thời không nhịn được mà tự hỏi, dẫn đường kia nói cậu ấy tên gì ấy nhỉ? Bản thân hắn đến giờ vẫn chưa biết, Nghiêm Hoa Miểu có chút bối rối, chính hắn cũng không biết bản thân muốn gì nữa.
"Ngân Bạch, chúng ta đi thôi." Âm thanh bình tĩnh của hắn vang lên, sói trắng ngẩng đầu nhưng vẫn quỳ rạp trên đất không thèm để ý đến chủ nhân của mình: "Chúng ta đi tìm cục bông trắng mà ngươi nhìn thấy lần trước." Hắn còn chưa xin lỗi hiểu lầm lần trước, Nghiêm Hoa Miểu tự tìm một lý do đầy thuyết phục cho mình để có thể đường đường chính chính đi tìm người kia, dù hắn chỉ đơn giản là muốn gặp người kia thôi.
Đứng dậy, cầm áo khoác mặc lên người rồi đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, gương mặt của người trong gương lạnh lùng, bộ quân phục được cài tới nút cao nhất, nhưng sau đó cảm thấy có vẻ không ổn cho lắm nên lại cởi một nút ra, hắn cũng không biết làm như vậy liệu có thể khiến bản thân nhìn hòa nhã hơn được chút nào không, tuy bản thân hắn cũng không biết tại sao lại muốn bản thân nhìn có vẻ hòa nhã hơn.
Xương quai xanh trắng tinh lộ ra, xoay người trước gương một chút, quân trang màu đen bao trọn lấy đôi chân thẳng tắp, quanh người bao phủ hương vị cấm dục, gương mặt trắng như tạc ra từ khối hàn ngọc, con ngươi màu lam giống như sao trời lấp lánh nay lại có vẻ khác mọi hôm, vẫn sắc bén nhưng lại thiếu chút thâm trầm.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, bản thân hắn vẫn không phát hiện ra hôm nay đã tốn gấp đôi thời gian so với mọi khi để làm việc này. Hắn định bước tới cửa thì dừng lại, bỗng nhiên nhớ ra bản thân không biết nên tìm Huyết Thần ở đâu, người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người là Tina nhưng cô ấy cũng không nói cho hắn biết vị trí của Huyết Thần ở đâu. Nghĩ đến đây thì hắn liền cạn lời.
Sói trắng không biết suy nghĩ của chủ nhân nên cứ ở bên chân hắn thúc giục hắn mau đi, vươn tay xoa đầu Ngân Bạch, Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: "Đi tìm chủ con báo đốm kia đã." Có vẻ Hạo Vân rất quen thuộc dẫn đường kia, có thể tìm hiểu được nhiều tin tức quan trọng của đối phương từ ổng.
Ngân Bạch không vui mà dừng chân, ngồi xổm bên chân Nghiêm Hoa Miểu, vẻ mặt như muốn nói đánh chết ta cũng không đi, muốn thì tự nhà ngươi đi đi. Nghiêm Hoa Miểu thở dài một hơi, vươn tay chụp lấy tai nó: "Tìm được hắn thì ngươi sẽ biết cục bông trắng kia đang ở đâu." Ngân Bạch nghe thấy lời này dựng thẳng lỗ tai, đứng phắt dậy lắc người duỗi lông rồi chạy thẳng ra cửa.
Rất nhanh bọn họ đã đến nơi ở của Hạo Vân, ở đây Ngân Bạch đã thấy được cục bông trắng mà nó luôn nhớ mong, chỉ là tâm tình của nó lại khó chịu đến cực điểm, cũng có cảm giác khó chịu còn có chủ nhân của nó là Nghiêm Hoa Miểu. Đập vào mắt của bọn họ là một cảnh tượng chướng mắt vô cùng, báo đốm đang lăn lộn cùng một chỗ với Cửu Ca, mà Huyết Thần đang ngồi bên cạnh Hạo Vân cùng nhau nói chuyện vui vẻ, hình ảnh vô cùng hài hòa.
"Tới Đế Quốc thì cậu định làm gì, tuy theo lẽ thường thì hẳn là cậu phải đến Nghiêm gia, có điều nếu cậu không thích thì đến chỗ tôi cũng được." Hạo Vân vẫn vô cùng tán thưởng Huyết Thần, ngoại trừ tính cách hơi táo bạo một chút thì Huyết Thần rất mạnh mẽ, cậu ta không giống các dẫn đường bị nhốt trên tháp cao kia, cậu ta nên thuộc về chiến trường.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Huyết Thần cùng Hạo Vân đồng thời quay đầu lại thì thấy được Nghiêm Hoa Miểu với vẻ mặt vô cùng khó coi đang đứng đó, Ngân Bạch từ ngoài nhảy vọt qua cửa, chặn ngang trò chơi của Cửu Ca cùng báo đốm, cướp Cửu Ca lại rồi nhét vào dưới dụng bụng mình giấu đi, sau đó còn gầm nhẹ với báo đốm.
Tầm mắt Hạo Vân dừng trên người Ngân Bạch vài giây, cảm thấy thú vị vô cùng, tinh thần thể trung thực với cảm xúc của bản thân hơn chủ nhân của nó nhiều, cũng chẳng hề che giấu.
Nghiêm Hoa Miểu hít một hơi thật sâu, che giấu đi sự khó chịu trong lòng, bước nhanh đến trước mặt Hạo Vân: "Trung tướng Hạo Vân, phó quan của ngài vừa đến tìm tôi, cậu ta nói đã hai ngày rồi ngài chưa phê duyệt các văn kiện quân sự." Cho nên sao ngài không đi làm việc đi mà chạy đến đây làm gì, gì mà nếu không muốn đến Nghiêm gia thì đến chỗ ngài cơ chứ, ngài cho rằng ngài là ai?
Cảm giác được mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng Hạo Vân chẳng thèm để ý mà quay sang tỏ vẻ quen thuộc mà trêu chọc Huyết Thần: "Huyết Thần, cậu không có quen biết vị này đi? Để tôi giới thiệu cho cậu nhé, đây là Nghiêm Hoa Miểu, quân hàm thiếu tướng, còn đây là Huyết Thần, đầu lĩnh hành tinh 53, tôi cùng cậu ấy là cộng sự trên chiến trường một thời gian, cậu ấy quả là anh hùng xuất thiếu niên."
Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn Huyết Thần, tuy cách giới thiệu của Hạo Vân khiến hắn vô cùng khó chịu, giống như hắn và cậu ấy hoàn toàn là người xa lạ, nhưng đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó, cái tên này thật quen, giống như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, lòng hắn như muốn phát điên.
Được nhìn thấy gương mặt ngày càng ngưng trọng của Nghiêm Hoa Miểu, Hạo Vân thầm vui sướng trong lòng, hiếm khi nhìn được gương mặt hoàn hảo như quân bài poker kia nứt ra, thật là muốn chụp lại một bức để gửi qua cho Nghiêm Qua, đến lúc đó phản ứng của ông ta nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, không sai, ông chính là xấu tính vậy đó. Nghe Hạo Vân giới thiệu xong, Huyết Thần nhìn Nghiêm Hoa Miểu vài lần, cậu cứ cảm thấy mặt hắn có chút quen thuộc, nhìn khá giống tên tiểu tử Nghiêm Chước, chẳng lẽ hắn chính là anh họ của Nghiêm Chước, chính là cái tên có độ xưng đôi rất cao với mình kia.
Ánh mắt của Huyết Thần cùng Nghiêm Hoa Miểu giao nhau, nhưng sau đó lại rời đi rất nhanh, hắn cảm thấy mắt đối phương làm mình hơi bối rối, nghĩ lại bản thân trong gương hồi nãy, lại yên lặng đánh giá trang phục của mình một lượt, có vẻ như, đại khái là, hẳn cũng không tệ lắm.
Huyết Thần chỉ thấy đối phương liếc mình vài cái sau đó lại nhẹ nhàng quay đi với vẻ mặt vô cùng thiếu đánh, được lắm, có vẻ như tên nhóc này không phục, vậy thì lại dạy cho hắn thêm bài học nữa là được. Huyết Thần tỏa ra tin tức tố của Alpha theo bản năng để tuyên chiến với hắn, cảm nhận được hơi thở của Huyết Thần khiến Hạo Vân nổi da gà, xong rồi, đây là muốn chiến nhau tiếp sao?
Tuy không biết tại sao mỗi khi tức giận thì Huyết Thần lại phóng tin tức tố của dẫn đường nhưng hắn biết mỗi khi cậu ta phóng thích nó thì tức là đối phương đang ra tín hiệu tấn công. Nè, cậu không thể biểu hiện ôn hòa một chút được à? Thái độ đó là sao, Hạo Vân dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, mà bản thân Nghiêm Hoa Miểu còn chưa nhận ra hành động của mình khiến đối phương hiểu lầm.
Ngũ cảm của lính gác nhạy bén khiến hắn cảm nhận được hương vị của Vodka trong không khí, là của dẫn đường trước mặt sao? Nhớ lần trước khi tiếp xúc gần gũi với cậu ấy cũng cảm nhận được hương vị này, cậu ấy đang ra tín hiệu với mình sao? Dù sao thì dẫn đường tỏa ra tin tức tố chính là đang mời gọi lính gác.
Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên, hắn không biết phải đối mặt với tình huống ngượng ngùng này như thế nào, độ ấm không khí quanh người giống như lại hạ thấp lại còn ẩn ẩn mang theo một tầng sương, gương mặt hắn lại ngàng càng lạnh lùng lại còn mang theo hàn ý bức người.
"Tôi là Huyết Thần, ở khu 23C." Nếu anh muốn đến gây chiến thì luôn luôn chào đón, Huyết Thần tiến lên vài bước, hàng mi buông xuống, trên người toát lên một loại tín hiệu nguy hiểm, đáng tiếc là tín hiệu này Nghiêm Hoa Miểu không có nhận được, hắn vẫn còn đang phân tích câu nói của Huyết Thần, đối phương cho hắn biết nơi cậu ấy ở, ý là hắn có thể tới bất cứ lúc nào? Thật nhiệt tình.
"Ừm." Nghiêm Hoa Miểu nhẹ giọng đáp lại, Huyết Thần nghe thấy hắn đáp lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy có cảm giác bản thân đang đánh vào bông, một loại cảm giác thất bại mãnh liệt bao lấy cậu.
Hít một hơi thật sâu, Huyết Thần nhẫn nhịn để không vung một quyền thẳng vào mặt hắn, quay đầu sang hướng khác, Nghiêm Hoa Miểu thấy đối phương không nói tiếp thì muốn mở miệng giải cứu cục diện ngượng ngùng này, nhưng lại không biết nên nói gì thì mới tốt.
Ngay lúc này Tina xông vào phá tan không khí xấu hổ, thân thể Nghiêm Hoa Miểu thả lỏng: "Vừa đúng lúc, tôi có mang một chồng công văn đến cho ngài đây, phó quan của ngài cứ dặn đi dặn lại tôi, ngàn vạn lần chớ quên phải nói cho ngài biết rằng, tất cả công văn ở đây đều phải giải quyết hết trong ngày hôm nay."
Nghe xong thì Hạo Vân liền xanh mặt, trên mặt Nghiêm Hoa Miểu tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì đã bắn pháo hoa, xem ra hôm nay người này sẽ tương đối khó chịu đây, ước gì hắn càng khó chịu hơn: "Nếu ngài bận thì chúng tôi cũng xin phép."
Vừa xoay người vừa nhìn thoáng qua Huyết Thần hắn bảo đối phương theo kịp, Huyết Thần cũng hiểu ý của Nghiêm Hoa Miểu nên đứng dậy rời đi theo, cửa phòng bị đóng lại, Hạo Vân than nhẹ một tiếng: "Ánh mắt của nhóc này cũng độc đáo thật đấy, đáng tiếc là có lẽ hắn sẽ phải ăn chút khổ, dù sao thì Huyết Thần cũng không phải một dẫn đường dễ thu phục." Chỉ cần cậu ta nắm tay nhẹ thôi cũng khiến răng nghiến ken két rồi.
Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, bằng không người bạn tốt của ông sợ là lại dụng thêm mớ tóc mất, nghĩ đến cảnh Nghiêm Qua đầu hói thì ông lại rùng mình một cái, đành vùi đầu vào chồng công văn để cố quên đi.
Tina cả quãng đường đều vui vẻ ríu rút, cô vô cùng hứng thú với Huyết Thần: "Cậu hẳn là không quen thuộc với tàu chiến này đi, tôi đưa cậu đi thăm quan một lượt nhé." Nghiêm Hoa Miểu nhìn chiến hữu của mình mà như muốn điên lên, hắn cũng không biết bản thân hôm nay bị sao nữa, tâm tình luôn nóng nảy không vui: "Tina, tôi nhớ là công việc bên hậu cần cũng không ít, hẳn là cô sẽ không có thời gian cho chuyện này đâu."
"Sao thế được, sếp yên tâm đi tôi chưa từng lơ là công việc, hôm qua tôi đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi." Vô cùng chăm chỉ, chăm chỉ đến mức khiến người ta chán ghét: "Thật sao? Sang tuần quân đoàn mười hai sẽ tới, công tác tiếp đón cô đã chuẩn bị xong chưa?" Tina cứng đờ: "Sếp à, sao ngài không nói sớm?"
"Tôi đột nhiên nhớ ra thôi, tối nay kiểm tra kết quả của cô." Nghiêm Hoa Miểu nhìn lướt qua Tina, Tina bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, gương mắt nhìn Huyết Thần đứng bên cạnh, trong lòng có chút khổ sở, vốn tưởng rằng sẽ có một buổi hẹn hò tốt đẹp chứ.
Đau lòng chết đi được, cô liền quay đầu rời đi,từ đầu đến cuối cô nàng cũng không nghĩ ra tại sao hôm nay lại có nhiệm vụ đột xuất, thấy Huyết Thần cùng Nghiêm Hoa Miểu đứng cạnh nhau, cô chưa từng nghĩ giữa hai người có thể có gì với nhau. Dù sao thì sếp của bọn họ cũng là một tấm cách dẫn đường, cho dù là dẫn đường kiểu gì thì trong mắt hắn cũng đều như nhau.
+++++
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công chính thức online, hy vọng sẽ không viết ra thứ gì khiến mọi người khó chịu, tác giả cố lên nào.
- --0o0o0o0---
←Chương trước: Chương 18: HIỂU LẦM KHÔNG TỐT←
→Chương sau: Chương 20: TƠ NGUYỆT LÃO→
Pass: Tinh thần thể của thụ là gì và tên là gì? Gợi ý: 2 không 1 có (không cách không dấu, viết hoa tên riêng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT