EDITOR: RAIZEL

BETA: HUỲNH

Cơ giáp lẫn giữa sao trời, Huyết Thần nhìn cơ giáp trước mặt, cùng với đánh dấu trên mặt đã chứng minh thân phận của hắn: "Ngươi là tam đương gia sao? Sao không ở xó trong nhà mà chạy đến đây làm gì?"

Cơ giáp đối diện đơ người một giây, da đầu căng chặt mà mở miệng: "Vì sao ta tới đây thì khoan hẵng nói, có điều lần đầu tiên ta nghe nói cái tên đứng đầu hành tinh 53 biên giới, thế mà không chỉ dây dưa với Liên Bang mà ngay cả Đế Quốc cũng liên hệ."

Huyết Thần cười cười: "Ngươi có thể chiếu cáo thiên hạ rằng ta đã cấu kết Đế Quốc mà phản bội Liên Bang, nhưng chắc bọn họ sẽ không vì điều này mà ụp cho ta cái danh phản quốc đâu, có điều trước đó người phải rời khỏi nơi này được đã." Một đường sáng đỏ lóe lên, mang theo tiếng xé gió chém thẳng vào cơ giáp đen trước mặt.

(Editor: Khoan, vũ trụ làm quái gì có không khí mà truyền âm thanh...)

Thanh âm chói tai, tam đương gia cũng vung lưỡi đao đón nhận công kích, tiếng nổ vang cùng với ánh sáng lóe lên từ lưỡi đao tràn ngập khắp nơi, Huyết Thần đột nhiên nhíu mày. Một đường sáng đã phá tan màn đen tối xuyên qua chiến trường, hai lưỡi đao cũng tách nhau ra, Huyết Thần điều khiển cơ giáp tránh né công kích đánh tới.

Tam đương gia trong cơ giáp màu đen thở ra một hơi nhẹ nhõm, gã chưa từng giao thủ cùng Huyết Thần, năm đó khi xảy xung đột với Huyết Thần thì gã đang ở quê nhà, thì ở nhà nghe được tin tức từ cao tầng mới biết được toàn quân của bọn họ gần như bị diệt, mấy đương gia thì người chết người bị thương, sau đó... gã xấu hổ không dám về căn cứ.

Như vậy là tránh được một kiếp rồi sao? Đương nhiên không thể, Huyết Thần cũng không dễ dàng buông tha như vậy, phía sau năm đường sáng liên tiếp bắn ra, thân máy chớp mắt lùi lại tới 15m, bổ sung năng lượng cho vũ khí rồi sau đó bắn ra một tia sáng trực tiếp đối đầu với đường sáng màu vàng kia.

Hai luồng năng lượng va chạm tạo ánh sáng chói mắt cả một vùng, cũng phá hủy tất cả những thứ tồn tại xung quanh nó, đương nhiên tên tam đương gia suốt ngày ru rú trong nhà cũng không thoát được, Huyết Thần lắc đầu: "Ngoan ngoãn ngây ngốc trong nhà có phải tốt hơn không? Chạy tới đây làm gì cơ chứ."

Huyết Thần quay đầu nhìn về phía tên đã bắn lén kia bắn ra một đường sáng trắng: "Bắn lén người khác không phải một thói quen tốt, để ta cho ngươi biết nên làm thế nào mới là đúng."

Hạo Vân nhìn cơ giáp đỏ sậm đang đại sát tứ phương giữa biển sao trời, mà bản thân y lại đứng lẻ loi không biết làm gì tại đây, giống như người ta chẳng cần y bảo vệ mà y lại cũng chẳng thể mặc kệ.

"Huyết Thần, số lượng bọn họ không ít, cẩn thận đừng để bọn chúng tới gần chiến hạm, còn lại thì tuỳ cậu." Cơ giáp màu đen chớp lóe mà tiến tới, Huyết Thần nhìn y nói: "Nói nhiều quá." Hạo Vân cắn nhẹ môi giống như để bản thân bình tĩnh, nhẫn nhịn, sau đó chớp mắt biến mất trước mặt Huyết Thần.

Không để ý tới y, Huyết Thần nhìn những mảnh vụn cơ giáp trước mắt, trận chiến nhàm chán, chẳng nhẽ trình độ của đám Tinh Sào chỉ có vậy thôi ư? Đánh lung ta lung tung như vậy. Thực ra Huyết Thần hơi oan uổng đối phương, mấy tên Tinh Sào đã dốc hết sức rồi, chỉ là bọn họ không may bị quân đoàn mười bảy của Nghiêm Hoa Miểu chặn đánh khắp nơi, bố cục chiến thuật ban đầu đã bị đánh cho rối tung.

Bọn chúng muốn dốc toàn lực chặn quân đoàn mười bảy, tránh cho họ hội hợp với quân của Hạo Vân, chỉ tiếc là không có hiệu quả: "Khốn kiếp, rốt cuộc là tên nào chọn ngày này hả, đụng phải Huyết Thần chi sa thì cũng thôi đi dù sao đối phương cũng chỉ có một người, nhưng đến quân đoàn L64 của Đế Quốc cũng chạy tới."

Gã hỏi thăm mười đời tổ tông của kẻ địch một lượt thì tâm tình mới bình tĩnh trở lại, mắng cũng vô ích, gã chỉ có thể chấp nhận cục diện hai mặt giáp công kích này mà thôi.

Tới rìa chiến trường thì Hạo Vân nhận được một cuộc gọi kỳ quái đến từ một chiếc cơ giáp, khuôn mặt một người lẽ ra không nên xuất hiện tại đây hiện lên: "Hoa Miểu? Sao cậu lại ở đây?" Hạo Vân giật mình nhưng công kích cũng không hề ngừng lại, đâm thủng cơ giáp trước mặt.

Cơ giáp màu lam đối diện cũng không hề ngừng tay, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Thấy thủ vệ nơi này có chút không đúng, ở lại quan sát vài ngày thì gặp các người."

Nghe đến đây thì Hạo Vân mừng rỡ: "Đúng là may mắn, cậu biết ta đến đón dẫn đường nên không mang theo nhiều người, chỉ có một tàu chiến cùng với trên dưới trăm người, hiện tại bọn ta bị đám Tinh Sào vây công, bọn chúng khống chế căn cứ quân sự ở đây, ý đồ phá hỏng liên minh lần này."

Nghiêm Hoa Miểu gật đầu nhẹ: "Ta sẽ cho người đi xử lý, dẫn người của ngươi rời đi, giao chiến trường lại cho bọn ta." Hạo Vân nhìn Nghiêm Hoa Miểu vài lần, chép miệng: "Khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, chẳng hiểu sao lớn lên lại thành cái dạng này."

"Trung tướng, ta cảm thấy hiện tại không phải thời gian để bàn chuyện nhà." Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, Hạo Vân gật gật đầu: "Được rồi được rồi, tùy cậu, còn những dẫn đường trên chiến hạm kia thì sao?"

"Lập tức đưa đi, nơi này là chiến trường, bọn họ ở đây chỉ thêm phiền." Nghiêm Hoa Miểu bình tĩnh mở miệng, Hạo Vân thở dài một hơi: "Cấp dưới của ngươi thật đáng thương, đáng lẽ có thể gần gũi với dẫn đường một chút, cuối cùng thì..."

"Trung tướng Hạo Vân." Nghiêm Hoa Miểu chặn miệng, Hạo Vân thấy thái độ đối phương như vậy đành nuốt lời định nói xuống, chỉ tự lẩm bẩm: "Cái loại không biết nói đùa này xứng đáng không có dẫn đường nào thèm thích, cứ vậy mà cô đơn một mình đi."

Nghiêm Hoa Miểu không thèm để ý đến y, xoay người hòa vào chiến trường, hắn không quan tâm có dẫn đường hay không, hơn nữa muốn dạy dỗ hắn cũng chưa đến phiên người này, dù sao thời gian độc thân của y cũng chẳng ngắn hơn hắn.

Hạo Vân vèo một cái đáp xuống trên chủ hạm của quân đoàn mười bảy, sau đó lại nhảy từ cơ giáp xuống, ở đây có không ít cấp dưới của y đã nhận được tin tức mà đáp xuống đây trước, Hạo Vân nhìn thoáng qua phó quan và mở miệng hỏi: "Huyết Thần đâu?" Phó quan nhìn lướt xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Huyết Thần đâu cả, chạy đi hỏi người của chiến hạm mới biết có một cơ giáp đỏ sậm đang bị cản lại ở bên ngoài.

"Trung tướng muốn xử lý thế nào, cho phép cậu ta đáp xuống sao?" Chiếc cơ giáp này không có mã số của quân đội hơn nữa còn là cơ giáp đặc chế, thao tác của chủ nhân nó còn hung tàn như vậy, tuy cậu ta không phải quân địch nhưng bọn họ thực sự không dám tự tiện cho đối phương tiến vào.

"Người một nhà, để cậu ấy vào đi." Hạo Vân mở miệng, Tina đến cạnh Hạo Vân và nói: "Người điều khiển cơ giáp đó là ai? Là quân nhân của Liên Bang sao? Liên Bang cũng có người có trình độ điều khiển cơ giáp đẳng cấp vậy cơ à."

Hạo Vân quay đầu nhìn người tới, quét từ trên xuống dưới một lượt mới nhận ra, sau đó kinh ngạc hô lên: "Ồ, bé con Tina đấy à!" Tina nghe được lời này thì như sét đánh ngang tai: "Trung tướng Hạo Vân, xin ngài hãy bỏ từ "bé con" đi, tôi chỉ nhỏ hơn ngài có mười mấy tuổi thôi, đừng có mỗi lần gặp lại làm như tôi thấp hơn hẳn một bậc bối phận với ngài như vậy."

"Gì cơ? Năm đó ta tốt nghiệp trường quân đội thì cô với Hoa Miểu vẫn còn ôm chân ta gọi chú đấy." Hạo Vân mở miệng trêu đùa, Tina nhất thời câm nín cạn lời.

Bị y cắt ngang khiến Tina quên mất bản thân định nói gì, đến khi nhìn lại cơ giáp đỏ sậm kia đáp xuống, cửa cơ giáp mở ra đồng thời có một thiếu niên mắt đỏ tóc đỏ nhảy xuống, cậu ta nhìn xung quanh một lượt, trên người tựa hồ vẫn còn mang theo hơi thở giết chóc của chiến trường.

Đẹp trai quá đi, người này có vẻ còn rất trẻ, chẳng nhẽ tướng quân của Liên Bang lại có người nhỏ tuổi như vậy sao? Tina hoàn toàn không nghĩ đến khả năng khác, bởi vì cho dù là Liên Bang hay Đế Quốc thì chỉ những người có cấp bậc nhất định mới có thể sở hữu cơ giáp đặc chế, Tina nhìn Huyết Thần vài lần rồi tiến lên tự giới thiệu bản thân: "Tina, bộ trưởng bộ hậu cần của quân đoàn mười bảy." "Huyết Thần." Người thanh niên tóc đỏ cũng tự giới thiệu.

Tina có chút khó hiểu bởi lẽ ra đối phương phải tự giới thiệu quân hàm của mình mới đúng chứ, nhưng đối phương lại không làm vậy, cái này khiến cô có muốn hỏi cũng không có cách.

Hạo Vân nhìn hai người nắm tay thì ho khan một tiếng, mở miệng giải thích: "Huyết Thần không phải người của quân đội." Hể? Nghe thấy câu này khiến Tina vô cùng kinh ngạc, muốn hỏi thêm nhưng lúc này Nghiêm Hoa Miểu đã giải quyết xong chuyện trên chiến trường và đáp xuống, sự chú ý của Tina chuyển sang lên người cấp trên của mình, thầm nghĩ dù sao người cũng không chạy được, sau này nàng sẽ có nhiều thời gian để hỏi.

Nghiêm Hoa Miểu nhìn gương mặt xa lạ này, hắn không thấy Huyết Thần nhảy xuống từ cơ giáp nên cũng không biết Huyết Thần chính là người điều khiển chiếc cơ giáp đỏ sậm kia, hắn nhìn lướt qua Hạo Vân dùng ánh mắt để hỏi, đây là người của ngươi sao? Hạo Vân gật đầu.

"Tina, sắp xếp cho cậu ta một chỗ." Dứt lời thì quay đầu rời đi, Tina gật đầu định dắt Huyết Thần rời đi thì lại nghe thấy Họa Vân gấp gáp nói: "Để cho cậu ấy một phòng riêng, đừng cho người khác tùy tiện đến gần."

"Hả?" Tina quay đầu không hiểu sao lại yêu cầu như vậy, Hạo Vân xoa đầu, hít một hơi rồi nói: "Thực ra thì, cậu ấy là dẫn đường."

Người của quân đoàn mười bảy đơ luôn, biểu cảm trên mặt mỗi người đều cứng lại, từ từ, y vừa nói gì cơ, người trước mặt là dẫn đường? Là dẫn đường! Tầm mắt của tất cả bọn họ đều dừng lại trên người Huyết Thần, từng lọn tóc của đối phương đều như ngọn lửa cháy rực, đôi mắt sáng ngời tỏa ra sự kiêu ngạo bất kham, giống như không có gì có thể lọt vào đôi mắt của cậu ta.

"Dẫn đường?" Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần một cái, sau đó mở miệng chất vấn: "Tất cả dẫn đường đều ở trên chiến hạm, vì sao cậu ta lại ở đây."

Nghiêm Hoa Miểu khó chịu trong lòng, trận chiến này đã tổn thất không ít người chỉ để đưa những dẫn đường đó đến nơi an toàn, cấp dưới của hắn cùng Hạo Vân ăn không ít lửa đạn của quân địch, theo lý thuyết thì mọi chuyện phải diễn ra thuận lợi, nhưng thực tế thì những dẫn đường kia lại hoảng loạn chạy lung tung khắp nơi, không cản cũng không được.

Những dẫn đường đó cứ liên tục gào thét chói tai mà chẳng được tích sự gì, không, cũng không hẳn, ít nhất bọn họ tìm đến phiền phức quả thực không ít, mà những phiền phức bọn họ mang đến dẫn đến việc cấp dưới của hắn phải xử lý cái cục diện rối rắm đó, không thể không hy sinh một cách vô nghĩa.

Nhóm dẫn đường này quả thực để cho Nghiêm Hoa Miểu ấn tượng không tốt chút nào, còn cái người này lẽ ra phải ở trên chiến hạm lại không hiểu sao đứng ở đây lại càng khiến cho ấn tượng của hắn kém đi.

Huyết Thần đoán những dẫn đường kia sợ là đã mang đến cho đối phương không ít phiền toái, cậu chẳng thèm để ý đến hắn, hắn tiến về phía trước vài bước: "Tôi cần một lời giải thích." Nghiêm Hoa Miểu hiểu đây là giận chó đánh mèo nhưng hắn lại không thể nhịn được, hắn không muốn vì sai lầm của vài người mà phải lấy mạng sống của người khác để sửa chữa.

Tuy hiểu được suy nghĩ của hắn nhưng đây là lần đầu bọn họ gặp mặt, đối mặt mắt tử vong khủng hoảng, nhưng cũng chẳng thể khiến người khác tha thứ dễ dàng được: "Anh muốn một lời giải thích?" Huyết Thần quay đầu, hai mắt không hề có bất cứ gợn sóng nào, lẳng lặng nhìn đối phương.

Tina muốn giải thích cho Huyết Thần nhưng lại bị Hạo Vân ngăn lại, y muốn mượn cơ hội này để thăm dò thực lực của Huyết Thần một chút. Huyết Thần tiến lên phía trước nhìn thẳng vào hai mắt của Nghiêm Hoa Miểu, lửa trong mắt đối phương khiến người ta không thể nào lờ đi được: "Được thôi, ta vốn không định làm vậy."

Huyết Thần lắc mình di chuyển, người khác chỉ thấy một tàn ảnh lướt qua, đồng tử Nghiêm Hoa Miểu co lại, hiển nhiên là không dự đoán được hành động của Huyết Thần, động tác nhanh gọn, chiêu thức tàn nhẫn, trong chớp mắt đã ra được mấy chục chiêu, đám binh sĩ xung quanh sợ đến ngây người, đây là... thực lực ngang nhau.

Nghiêm Hoa Miểu chặn đòn đánh tới của Huyết Thần, nhíu mày tặng lực đạo, ánh mắt nhìn Huyết Thần có thêm vài phần ngưng đọng, sau đó lại nghiêng người tránh một quyền sát bên tai, sợi tóc bay lên, đối phương rất gần hắn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương mang theo hương vị nồng nàn của rượu Vodka, hương vị vô cùng đặc biệt, một dẫn đường đặc biệt, hắn nghĩ vậy.

Hai thân ảnh đan xen, công kích va cham liên tục, hai bóng dáng đã không còn hiện lên trong mắt mọi người, chỉ thi thoảng vang lên những âm thanh va chạm để mọi người biết rằng cuộc chiến vẫn diễn ra, mọi người trở thành phong nền, nơi này trở thành sân khấu của hai người, hai người như một cặp đôi đang nhảy múa không thể tách ra.

Trong các chiêu thức hòa vào nhau kia tóe lên những tia lửa bắn ra khắp nơi, Nghiêm Hoa Miểu nhìn thấy ánh mắt Huyết Thần có chút tan rã, bóng dáng người kia để lại trong mắt hắn một dấu vết không thể xóa nhòa, người này như một ngọn lửa vậy, ý nghĩa tồn tại của nó là rực cháy, phản ứng của hắn trễ một giây, một tiếng vang lớn phát ra, sự cảm thụ mỹ cảnh cũng phải dừng lại.

Cảm nhận được đau đớn đến từ cổ tay, Nghiêm Hoa Miểu định thân lại, tầm mắt dừng lại ở ngay phía trước, lúc này hắn và đối phương dính sát vào nhau, tóc người này rũ xuống tự nhiên, nhìn qua có vẻ rất mềm.

Tất cả công kích đều đừng lại, ánh mắt Huyết Thần nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu có chút bất mãn. "Thiếu tướng thua?" Tina mở miệng, Hạo Vân sờ mặt: "Có lẽ vì Huyết Thần là dẫn đường nên thủ trưởng của mấy người không dám dùng toàn lực." Nhưng cho dù không dốc toàn lực thì cũng dùng đến bảy phần, vậy mà lại để thua, rốt cuộc thì Liên Bang tặng cái gì đến Đế quốc thế này, đây rõ ràng là một con thú dữ hình người mà.

Nghe thấy Hạo Vân nói vậy thì người của quân đoàn mười bảy mới thả lỏng một chút, nếu dùng toàn lực thì sao thiếu tướng thua được chứ, nhưng câu tiếp theo của Hạo Vân lại khiến mọi người khiếp sợ: "Nếu ở tuổi của cậu ấy thì chưa chắc Hoa Miểu đã thắng được."

Chưa chắc đã thắng được? Thủ trưởng của bọn họ được mệnh danh là thiên tài, năm đó hắn 25 tuổi đã là Đại tá hơn nữa còn bỏ xa những người cùng cấp, giờ lại nói dùng thực lực năm đó của Hoa Miểu chưa chắc đã thắng được, vậy tức là thiên phú của đối phương còn vượt trội hơn của Thiếu tướng sao?

Nhưng như vậy kỳ lắm á, ai lại đi lấy thiên phú của một lính gác ra so với dẫn đường cơ chứ. "Thật ư?" Một binh sĩ cảm thấy không thể tin nổi nên hỏi lại, sau khi nói xong thì lại cảm thấy không ổn nên quay sang nhìn Hạo Vân, Hạo Vân không để ý: "Ta không thể xác định thực lực thực sự của Hoa Miểu, nhưng thực sự là nếu ở cùng tuổi này của cậu ấy ta đánh không lại."

Giọng nói vừa ngừng thì tất cả ồ lên, đương nhiên mọi chuyện chẳng liên quan đến Huyết Thần, tâm tình của cậu lúc này không tốt cho lắm: "Làm đối thủ của tôi không đáng để anh dùng hết sức sao?" Huyết Thần nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, cũng đồng thời thu hồi tay đang kề cổ đối phương lại.

Nghiêm Hoa Miểu không nghe rõ những lời mà cậu nói, hồn của Nghiêm Hoa Miểu giờ đang phiêu lãng tận đâu mất rồi. Tóc cậu ấy đẹp quá, nhìn có vẻ bóng mượt mềm mại, có lẽ sờ vào cũng rất thích, suy nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu Nghiêm Hoa Miểu, nhanh đến mức chính Nghiêm Hoa Miểu cũng không kịp bắt giữ, tuy hắn chưa kịp nắm bắt được suy nghĩ này thì thân thể đã hành động trước rồi.

Sau đó trong tầm mắt hắn xuất hiện hình ảnh của một nắm đấm, tiếp đó là cơn đau truyền đến từ hốc mắt, Huyết Thần cảm nhận được cảm giác trên nắm đấm, hơi xấu hổ mà nhìn hốc mắt đối phương, hóa ra không phải là công kích sao? Nhưng vì sao người này lại không tránh?

Trạng thái của Nghiêm Hoa Miểu lúc này vô cùng bất thường, hắn cảm thấy trái tim của mình đột nhiên đập hơi nhanh, có lẽ vừa trải qua chiến đấu, hoặc cũng có thể vì lý do nào đó khác.

"Tôi đến từ hành tinh 53 của biên giới, là người tham dự trận chiến này chứ không phải mối phiền phức, vừa rồi tôi dùng thực lực của bản thân để chứng minh." Huyết Thần giới thiệu bản thân một cách đơn giản, nói xong thì lập tức quay người rời đi để lại đối thủ của mình ngây ngốc đứng đó.

Đến cạnh Tina, Huyết Thần mở miệng nói: "Phiền cô sắp xếp." Ánh mắt Tina sáng ngời nhìn Huyết Thần như bảo bối, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một dẫn đường mạnh mẽ có thể sánh ngang với lính gác, thậm chí đối phương còn dành chiến thắng khi chiến đấu với thủ trưởng của mình.

Thấy Huyết Thần đi về phía mình, mèo rừng cũng từ phía sau cô chui ra, đồng tử màu lục đậm đảo khắp nơi tìm kiếm tinh thần thể của Huyết Thần.

Ngân lang ở trong góc thấy hành động của mèo rừng thì co người lại càng chặt, che giấu cục bông trong ngực thật kín kẽ không để cho bất kỳ kẻ nào thấy được, ta sẽ không nhường cho các người đâu.

++++

Tác giả có lời muốn nói: 4700 chữ mới xong, tác giả tuyệt đối không thừa nhận là bản thân không biết cách điều tiết độ dài đâu.

Tina có cp của riêng mình, không có quan hệ gì với Huyết Thần đâu, chưa bàn đến chuyện cướp người của sếp, bọn họ là nhóm yêu thương lẫn nhau, Tina là kiểu cứ thấy trai đẹp trên đường lại muốn xà lại làm quen, là một em gái cùng chơi rất thú vị.

←Chương trước: Chương 17: TIỂU CÔNG LẠI TỚI RỒI←

→Chương sau: Chương 19: CỤC BÔNG TRẮNG ĐÂU RỒI→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play