Hoắc Cửu Ngôn phát sốt.
Bởi vì áy náy nên Lục Tiếu đã chăm sóc cho anh cả ngày, đưa anh đến bệnh viện xong, về đến nhà thì lại nấu cháo cho anh. Khi cô từ phòng bếp đi ra, Hoắc Cửu Ngôn đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi mất rồi.
Có lẽ là do mắc bệnh nên anh ngủ rất sâu, Lục Tiếu thử gọi anh hai lần nhưng chẳng thấy anh có phản ứng gì, đã vậy lông mày anh còn hơi nhíu lại, dường như ngủ không ngon.
Lục Tiếu ngồi xổm trên mặt đất không động đậy, đây là lần đầu tiên cô thoải mái đánh giá Hoắc Cửu Ngôn.
Nhận xét một cách khách quan thì Hoắc Cửu Ngôn đẹp trai hơn Hạ Thừa Dịch nhiều, khi anh ngủ, khuôn mặt của anh mang một vẻ đẹp dịu dàng vô hại.
Lục Tiếu ngồi xổm nhiều nên mệt, cô chống đầu gối đứng dậy, chuẩn bị đi tìm một cái chăn lông hoặc quần áo gì đó để đắp lên cho anh. Thế nhưng, khi cô vừa đứng lên được nửa chừng thì cổ tay đã bị người nào đó giữ chặt.
Cô muốn hất ra theo bản năng, nhưng Hoắc Cửu Ngôn đang ngủ say không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, trong đôi mắt của anh có những tia máu đỏ nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn gợi cảm cất lên: “Tiếu Tiếu, cho anh ôm em một cái đi.”
Lục Tiếu vẫn còn đang sững người chưa định thần lại thì Hoắc Cửu Ngôn đã nắm lấy cổ tay của cô kéo mạnh, Lục Tiếu không kịp phòng bị nhào thẳng vào lòng anh, cằm cô đập lên ngực anh hơi đau.
Hoắc Cửu Ngôn ôm chặt thân thể mềm mại của cô, cô càng giãy dụa thì vòng tay đang ôm cô của anh càng siết chặt hơn.
Giằng co một hồi, ngay lúc Lục Tiếu định nổi giận thì giọng nói mệt mỏi và buồn ngủ của Hoắc Cửu Ngôn từ trong cổ phát ra: “Tiếu Tiếu, anh nhường áo khoác cho em nên mới bị sốt, em phải chịu trách nhiệm chứ. Anh chỉ ôm em ngủ một giấc thôi, anh buồn ngủ quá, em nằm yên đừng lộn xộn nha.”
Lục Tiếu không thể từ chối lý do này bởi vì những gì anh nói là sự thật, quả thật anh đã phát sốt vì cô.
Chiếc ghế sofa khó có thể chứa được hai người trưởng thành, cho nên Lục Tiếu chỉ có thể cứng ngắc nằm dựa trên ngực anh, cánh tay không có chỗ để chỉ đành phải vòng qua vai anh, bởi vì chỉ có tư thế này mới có thể khiến cô nằm thoải mái hơn một chút.
Lục Tiếu đang đợi Hoắc Cửu Ngôn ngủ say, chờ anh ngủ rồi cô sẽ rời đi.
Thế nhưng, chưa đợi anh chìm vào giấc ngủ, Hạ Thừa Dịch đã gọi điện thoại đến: “Tiếu Tiếu, dạ dày anh đau quá, em đến bệnh viện với anh đi.”
Lục Tiếu liếc mắt nhìn đôi lông mày và lông mi đang khẽ run nhưng lại không chịu mở mắt ra của Hoắc Cửu Ngôn.
Cô đáp: “Hạ Thừa Dịch, anh tìm Lâm Tuyết đi, Hoắc Cửu Ngôn đang bị bệnh, em muốn ở cùng anh ấy.”
Trong điện thoại, Hạ Thừa Dịch im lặng một lúc lâu rồi lại lên tiếng, giọng điệu có phần cáu kỉnh và mỉa mai: “Lục Tiếu, lần nào anh bị đau dạ dày em cũng đi cùng anh. Bây giờ thì sao? Em có bạn trai rồi nên không quan tâm đến anh nữa chứ gì?”
Lục Tiếu yên ắng một hồi rồi nói: “Hạ Thừa Dịch, em không thể quản anh cả đời và cũng không thể đi cùng anh cả đời được. Anh nên đi tìm bạn gái của mình thì hơn.”
Sau khi cô cúp máy, Hoắc Cửu Ngôn mới mở mắt ra và nói với cô: “Lục Tiếu, em nghĩ xem có khi nào Hạ Thừa Dịch đã hối hận rồi không? Có phải cậu ta chợt nhận ra người mà mình thích bấy lâu chính là em không?”
Lục Tiếu nghe vậy thì rất muốn cười, nhưng là cười tự giễu. Việc Hạ Thừa Dịch ỷ lại vào cô chẳng qua chỉ là một thói quen lâu dài khó bỏ mà thôi, chẳng có chút liên hệ nào với tình yêu cả.
“Kiểu thói quen này, bỏ đi là được rồi.”
Hoắc Cửu Ngôn không trả lời cô, chỉ ôm chặt người cô lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT