Từ lúc lẩn tránh Hạ Thừa Dịch cho đến bây giờ, Lục Tiếu vẫn luôn thất thần. Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì Hoắc Cửu Ngôn đã đậu xe bên ngoài một quán cá nướng.

Lục Tiếu định bắt taxi rời đi, nhưng Hoắc Cửu Ngôn đã ngăn cô lại: “Lục Tiếu, em đã lợi dụng anh hai lần rồi, cũng nên dành thời gian ăn một bữa với anh chứ.”

Lục Tiếu nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn theo anh đi vào. Thứ nhất, cô thật sự rất đói, thứ hai, cô cảm thấy cứ rối rắm như vậy hoài cũng không tốt, cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Lục Tiếu muốn uống rượu, nhưng Hoắc Cửu Ngôn lại không thể uống cùng cô bởi vì anh còn phải lái xe. Một mình cô uống một chai, Hoắc Cửu Ngôn còn khen cô uống rất giỏi.

Lục Tiếu im lặng, cô học được cách hút thuốc và uống rượu từ Hạ Thừa Dịch. Hạ Thừa Dịch nói rằng hút thuốc một mình nhàm chán quá, thế là cô vội vàng học cách hút thuốc. Về phần uống rượu… là do Hạ Thừa Dịch đã nói Lâm Tuyết khi say rượu rất đáng yêu.



Vì thế, vào sinh nhật anh, cô đã uống rất nhiều rượu, uống không nổi cũng ráng rót rượu vào bụng, nôn ra thì lại uống tiếp. Kết quả là lần đầu tiên cô uống rượu đã uống tới nỗi nhập viện, khi đó rất nhiều bạn bè đã cười nhạo cô.

Nhưng Hạ Thừa Dịch không cười, ngược lại, anh còn quở mắng đám người kia một trận, sau đó anh nắm chặt lấy bàn tay đang truyền nước biển của cô rồi nói: “Tiếu Tiếu, không sao đâu, anh ở đây trông chừng em, em đừng sợ nhé.”

Lục Tiếu thường nghĩ nếu như Hạ Thừa Dịch chưa từng dành cho cô bất cứ sự dịu dàng nào thì có phải cô sẽ bỏ cuộc sớm hơn không.

Hoắc Cửu Ngôn bỗng đặt đũa xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm, trông tư thế của anh chắc là muốn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc rồi đây. Thấy thế, Lục Tiếu cũng đặt đũa xuống, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Hoắc Cửu Ngôn không nói gì mà lấy điện thoại từ trong túi quần ra, anh quẹt vài cái rồi đẩy điện thoại đến trước mặt cô. Sau khi Lục Tiếu nhìn lướt qua, sắc mặt cô lập tức thay đổi, toàn thân phát run.

Người phụ nữ trong bức ảnh chính là cô, cô nhớ rất rõ bộ quần áo này cô đã mặc trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch, hôm đó cô đã uống rượu tới mức phải nhập viện.

Trong bức ảnh thật ra có hai người, ngoài cô ra còn có Hạ Thừa Dịch nữa. Người chụp hình rất giỏi nắm bắt góc độ, tầm mắt của cô tình cờ đặt đúng trên người Hạ Thừa Dịch.

Hoắc Cửu Ngôn bảo cô lướt xem tiếp, Lục Tiếu lướt liên tục năm, sáu tấm ảnh, tất cả đều là ảnh chụp lúc cô đang nhìn Hạ Thừa Dịch.

Từ những tấm ảnh này, có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm gần trong chớp mắt, nhưng lại là tình yêu thầm kín không thể chạm tay tới.

Lục Tiếu nghĩ biểu cảm của cô bây giờ ắt hẳn là rất xấu xí, nhưng cô vẫn rất muốn cười, bởi vì cô cảm thấy vô cùng nực cười và lố lăng.



“Vậy anh đến đây để cố ý nói với tôi rằng anh đã biết tôi thích Hạ Thừa Dịch từ năm năm trước rồi phải không? Rồi sao nữa? Anh biết chuyện này rồi thì sao?”

Lý trí của Lục Tiếu bảo cô phải bình tĩnh lại, nhưng cô thật sự không khống chế nổi chính mình. Cảm giác xấu hổ từ sâu trong lòng lan tràn rộng khắp tứ chi khiến cho giọng nói của cô trở nên bén nhọn.

“Nói thật với anh, số năm tôi thích anh ấy nhiều hơn cái năm năm này, những mười một năm lận đấy. Từ năm lớp mười tôi đã thích anh ấy rồi, tôi thích anh ấy ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ở trong lớp học.”

Cô trừng mắt nhìn Hoắc Cửu Ngôn giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, cả người cô xù gai lên trông như một con nhím.

“Anh muốn gì? Muốn cười nhạo tôi tự mình đa tình ư? Hay muốn mắng tôi, coi thường tôi rẻ tiền? Hay là anh muốn nói từ đầu tới cuối tôi chẳng khác gì một tên hề, bị như vậy là đáng đời? Được thôi, nhào vô, cứ mắng đi, tôi nghe đây này.”

Lúc đầu Lục Tiếu có hơi cuồng loạn, nhưng càng về sau cô càng trở nên yên tĩnh, trầm lặng đến đáng sợ.

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Cửu Ngôn tràn đầy vẻ áy náy, thật lâu sau, anh mới thốt lên câu: “Anh xin lỗi.” Lông mày anh nhíu chặt, giọng nói khàn khàn.

“Xin lỗi em, anh chưa bao giờ có ý nghĩ đó cả, đưa cho em xem mấy tấm hình này chỉ để nói cho em biết rằng anh đã chú ý đến em từ cách đây năm năm rồi.”

Lục Tiếu không đáp lại, cô cầm đũa lên bắt đầu gắp xương cá.



Hoắc Cửu Ngôn nói tiếp: “Lục Tiếu này, trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch vào năm năm trước, anh đã nhìn thấy em lần đầu tiên. Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng em rất xinh đẹp và hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh. Anh là một nhiếp ảnh gia, cảm thấy cảnh tượng khi đó thật sự rất xúc động cho nên đã nhấn chụp lại, lưu giữ những bức hình này.”

Nghe đến đây, bàn tay đang cầm đôi đũa của Lục Tiếu thoáng khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chẳng trách… hèn gì cô lại cảm thấy khuôn mặt này cứ quen quen, hoá ra là đã từng gặp mặt.

Thấy cô cúi đầu xuống như cũ, Hoắc Cửu Ngôn lại tiếp tục: “Sau đó em uống say, từ nhà vệ sinh đi ra xông thẳng vào lòng anh, còn tưởng anh là Hạ Thừa Dịch. Giây phút đó, anh chỉ nghĩ rằng em rất đáng yêu chứ không hề có suy nghĩ gì khác với em đâu, bởi vì anh biết rõ người em thích là Hạ Thừa Dịch.”

“Lần thứ hai anh nhìn thấy em cũng là trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch. Một năm qua đi, anh nhận ra sự hứng thú của mình đối với em vẫn chưa từng biến mất.”

“Vào lúc đó, anh đã nghĩ đến việc sẽ theo đuổi em rồi. Nhưng trong lòng em và cả trong đôi mắt của em nữa… đều ngập tràn hình bóng của Hạ Thừa Dịch. Anh đã tiếp cận em rất nhiều lần, nhưng em không thèm để ý đến anh, thế là anh quyết định bỏ cuộc.”

“Vì nguyên nhân công việc nên anh có rời đi mấy năm, vừa trở về cách đây một tháng. Sau đó, khi anh đi uống rượu với Hạ Thừa Dịch, trông thấy cậu ta đã quay lại với Lâm Tuyết, anh mới nói với Hạ Thừa Dịch rằng anh muốn theo đuổi em, cho nên mới xuất hiện một màn xảy ra ở nhà hàng lẩu ngày đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play