Có một số việc một khi bạn đã làm như một thói quen rồi, đột nhiên vào một ngày bạn không còn làm nó nữa thì mọi người sẽ xuất hiện và mắng mỏ bạn.

Chẳng hạn như bữa tiệc sinh nhật của Hạ Thừa Dịch.

Khi Lục Tiếu đi theo Hoắc Cửu Ngôn bước vào cửa, rất nhiều người đã chạy tới hỏi cô tại sao lại không giúp đỡ Hạ Thừa Dịch trang trí phòng ốc, có phải cô đã quên rồi hay không.

Những người này ban đầu là bạn bè của Hạ Thừa Dịch, sau đó thì trở thành bạn bè của Lục Tiếu, hầu hết bọn họ đều biết chuyện Lục Tiếu thích Hạ Thừa Dịch.

Ngay lúc này, có hai việc khiến cho Lục Tiếu cảm thấy hối hận nhất: Thứ nhất – là việc cô không nghe theo lời khuyên của bạn thân mà mua một căn nhà ở đối diện nhà của Hạ Thừa Dịch; thứ hai – đó là khiến cho đám người này nghĩ rằng cô là một món đồ thuộc quyền sở hữu của Hạ Thừa Dịch.

Đang lúc Lục Tiếu không biết phải giải thích như thế nào thì lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Cửu Ngôn đã nắm lấy tay cô, anh không nhìn cô, chỉ cười mỉm, quan sát tất cả mọi người rồi nói: “Mọi người thú vị thật đó, tại sao lại muốn bạn gái của tôi trang trí chứ? Nếu như đứng ở góc độ bạn bè, tất cả mọi người đều là bạn bè của cậu ta, thế thì tại sao mọi người lại không giúp?”

Hoắc Cửu Ngôn vừa lên tiếng đã khiến cho cả phòng khách im phăng phắc, lúc này mọi người mới nhớ ra Lục Tiếu bây giờ đã là bạn gái của Hoắc Cửu Ngôn rồi, không còn là cái đuôi nhỏ hay theo sau lưng Hạ Thừa Dịch nữa.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay rất kỳ lạ, bầu không khí kỳ dị, mà con người cũng kỳ quái.



Là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật, từ đầu tới cuối Hạ Thừa Dịch chỉ hỏi đúng một câu: “Lục Tiếu, quà của anh đâu?”

Mỗi năm, Lục Tiếu đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Hạ Thừa Dịch, phần lớn là do cô tự tay làm. Nhưng năm nay, cô đã quên béng mất sinh nhật của anh ta, đương nhiên cũng không chuẩn bị quà tặng một cách nghiêm túc.

Cô không đáp mà quay đầu sang nhìn Hoắc Cửu Ngôn, tối hôm qua sau khi bọn cô đi ăn tối xong, Hoắc Cửu Ngôn đã đè cô trong xe và hôn rất lâu.

Cô choáng đầu hoa mắt đến mức quên luôn việc phải mua quà, hôm nay lại bận việc ở công ty cả ngày, đến phút cuối mới sực nhớ ra thì Hoắc Cửu Ngôn bảo anh đã mua rồi.

Hoắc Cửu Ngôn lấy một cái hộp vuông dài tầm mười phân ra đưa cho Hạ Thừa Dịch, anh cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi và Tiếu Tiếu.”

Lời nói của Hoắc Cửu Ngôn không biết đã chọc phải Hạ Thừa Dịch chỗ nào, nhưng tóm lại, sắc mặt của Hạ Thừa Dịch trông cực kì khó coi, còn có vẻ rất cáu kỉnh. Anh ta nhận quà xong thì tiện tay ném sang một bên, bỏ đi uống rượu giải sầu.

Lục Tiếu thấy rõ tâm trạng của anh ta, nếu đổi lại là trước kia, chỉ cần tâm trạng của Hạ Thừa Dịch không tốt một chút thôi là cô sẽ vô cùng lo lắng. Nhưng tại giờ phút này, lòng cô lại bình tĩnh đến lạ.

Lục Tiếu nghĩ cảm xúc lúc này của Hạ Thừa Dịch có lẽ là bởi vì Lâm Tuyết, cô không hỏi Hạ Thừa Dịch lý do vì sao anh ta chia tay, nhưng Hạ Thừa Dịch yêu Lâm Tuyết như vậy, sau khi chia tay xong tính tình anh ta trở nên nóng nảy thế là chuyện bình thường.

Đáng tiếc, lần này anh ta chỉ có thể tự mình chữa lành vết thương mà thôi.

Tàn tiệc, đám đàn ông uống rượu rất nhiều, Hoắc Cửu Ngôn cũng uống không ít. Lúc hai người bọn cô rời đi, Hạ Thừa Dịch đã hỏi Hoắc Cửu Ngôn rằng có muốn gọi người lái xe hộ hay không.

Lục Tiếu vừa đỡ lấy thân thể đang lảo đảo nghiêng trái ngã phải của Hoắc Cửu Ngôn vừa xoay người trả lời Hạ Thừa Dịch: “Không cần đâu, đêm nay anh ấy sẽ ở lại nhà em, em cũng dễ chăm sóc cho anh ấy hơn.”

Từ trong đám người có tiếng huýt sáo vang lên, chân mày của Hạ Thừa Dịch nhíu chặt lại, sắc mặt càng lộ rõ vẻ u ám khó coi.



Lục Tiếu khó khăn đỡ cả người Hoắc Cửu Ngôn vội vã rời đi, cô trực tiếp lờ đi ánh mắt mập mờ của mọi người và dìu Hoắc Cửu Ngôn về nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play